Thần Nobita

Chương 168

“Tớ cảm thấy tốt nhất là chúng ta nên hủy đi nó. Chỉ nhìn cái hình thể nó thôi là tớ đã hãi hùng khiếp vía rồi. Tại tương lai thì loại trình độ cao đoan Robot như thế này cũng laf cái giá trên trời. Vả lại còn là không được lắp đặt vũ khí.”

Nhìn đứng tại nơi đó đầu chọc tận mây xanh con Robot khổng lồ, Doraemon có chút khiếp đảm mà nói.

Đây là một vùng hoang nguyên tại nơi Bắc cực hẻo lánh, Nobita rõ ràng nguyên tác, dĩ nhiên không chơi dại mang con Robot này về nhà lắp ráp.

“Vũ khí nằm trong tay quân địch mới là hung khí, nằm trong tay chúng ta thì nó chính là trợ lực giúp chúng ta bảo vệ Trái Đất gia hương.”

Nobita trầm giọng nói.

Quả cầu đầu não của con Judo sau khi gọi đầy đủ linh kiện sau thì đã bị Nobita nhốt lại vào trong một tòa nhà băng. Xem xong nguyên tác, Nobita thực chất cũng rất đồng cảm với Judo cái này bất hạnh Robot, nhưng chiến tranh giữa chủng tộc từ trước tớii nay vẫn luôn luôn là tàn bạo.

Nobita chỉ có nhốt lại mà không đưa nó phá hủy đã là đối với nó lớn nhất nhân nhượng rồi, phải biết rằng nếu Judo thực sự đi vào làm chủ cái thân xác này thhì nó dĩ nhiên sẽ thực hiện thanh tẩy trái đất, và đám binh đoàn Robot sẽ chỉ đợi cho Trái Đất loạn thành một bầy lúc nhất cử xâm lược chiếm đóng.

Judo tại nơi đây tràng xâm lược, bất quá chỉ là một con pháo thí mà thôi. Lilulu cũng là khác một con cờ được lũ hành tinh Mecatopia cao tầng đưa ra mà thôi.

Bọn chúng định bụng trước hết sử dụng hết công nghệ cao chế tạo ra một cỗ máy chiến tranh tập hợp đầy đủ đơn binh đệ nhất cũng như sức phá hoại kinh khủng nhất.

Sau đó chúng sẽ cử ra một con tốt thí để vận dụng cái cỗ máy chiến tranh kia đến trước Trái Đất quấy cho Trái Đất long trời lở đất, dĩ nhiên sẽ không thể là cao tầng người được mà phải là kẻ tại tầng dưới chót nhất đi chịu chết, cùng với lời hứa sẽ trả lại tự do chô hắn sau khi chiến dịch kết thúc.

Ngu ngốc Judo vẫn là tin răm rắp mà một lòng một dạ muốn hoàn thành công tác mà không biết bản thân đang cáchh cái chết ngày một gần.

Phải biết Trái Đất cho dù lạc hậu, nghiêng cả hành tinh chi lực cũng sẽ trở thành một sức mạnh kinh khủng, dẫu cho đám tự phụ cao tầng của hành tinh Mecatopia cũng không dám chống lại phong mang.

Đám cao tầng chỉ đợi cho Trái Đất hỗn loạn đi tiêu diệt Judo mà nhân cơ hội đánh cho Trái Đất một cái trở tay không kịp, nhất cử xâm lược thế giới.

Dĩ nhiên chúng cũng có đề phòng kế hoạch thất bại lần này nên cử đi thứ hai con cờ đó chính là Lilulu. Lilulu là bạn của Judo, dĩ nhiên sẽ không chấp nhận cho Judo đi chịu chết, Judo có thể ngu ngốc không nhận ra nhiệm vụ này chính là con đường chết nhưng Lilulu vốn là một cao đẳng Robot, há lại không nhận ra chuyện này ẩn tình?

Đám cầm quyền của hành tinh Mecatopia lại không hổ là nổi danh lão hồ li, xâm lược bao nhiêu tinh hệ kẻ chỉ huy.

Đối với Judo chúng có thể sử dụng âm mưu đưa hắn đi Trái Đất làm chốt thí, dẫu cho Judo có phát hiện ra cũng bởi vì thấp cổ bé họng mà không tạo ra được chút gì sóng gió, nhưng đối với Lilulu thì chúng dùng thẳng dương mưu.

Judo nếu thất bại thì đồng nghĩa với Judo sẽ chết, bị nhân loại phá hủy, nhưng nếu như Lilulu có thể trước khi Judo thất bại mà xây dựng được căn cứ địa cho quân đoàn làm bàn đạp chiếm đóng Trái Đất thì quân đoàn sẽ sớm hơn ổn định và sẽ xuất thủ cứu Judo trước khi Judo bị phá hủy.

Trần trụi dương mưu, Lilulu có biết cũng chỉ có thể cắn răng nhanh chóng hoàn thành cứ điểm để tiếp dẫn quân đoàn tới Trái Đất càng sớm càng tốt.

Hai người đều là người đáng thương, nhưng Nobita quyết không thể vì chút thương hại mà dẫn đến một bước sai lầm thiên cổ hận được.

Phải biết dẫu cho hai người có bao nhiêu đáng thương, nhưng nếu có cơ hội thì đảm bảo Judo sẽ lấy ngay con Robot hủy diệt khắp nơi, Lilulu cũng sẽ không ngần ngại cho bất kì côn người nào một phát laze xuyên thấu.

Dẫu sao trong mắt chúng thì con người chỉ là sinh vật hạ đẳng, chỉ có Robot mới là cao duy chủng tộc, chúng nhìn con người không khác con người nhìn con khỉ và gorila là bao.

………………………………………………

“Cho tớ mượn đèn pin thu nhỏ và gương nhân đôi đi Doraemon!”

Nobita quay qua Doraemon mà nói.

Doraemon cũng không nói nhiều, nhanh chóng mang ra hai bảo bối.

Nhận được hai bảo bối, Nobita không khỏi kích động, kiếp trước hắn từng có khát vọng xem thử hai bảo bối này liệu có thể có cực hạn? Bây giờ chính là lúc nghiệm chứng.

Gương nhân đôi chỉ nhỏ bằng một khuôn mặt người, để có thể nhân đôi vật thể cũng chỉ là nhỏ bé tầm đó, nếu quá lớn sẽ không thể mang ra khỏi mặt gương.

Nhưng Nobita lại sử dụng đèn pin thu nhỏ biến cao tận mây xanh thân hình đồ sộ Judo thân xác thoáng chốc biến chỉ còn lòng bàn tay to nhỏ.

Thế là Nobita bắt đầu công cuộc nhân đôi đồ chơi của mình. Một con Judo, Hai con Judo, Bốn con Judo, Tám con Judo…

Từng con từng con Judo bỏ túi không ngừng không nghỉ mà tăng lên theo cấp số nhân, nếu ai nhìn thấy cảnh này thì cũng chỉ trầm trồ nơi đâu xuất hiện nhiều như vậy đồ chơi mà không biết rằng chỉ cần bất kì một trong số chúng trở lại hình dáng ban đầu cũng có thể phá hủy một tòa thành thị cỗ máy chiến tranh.

Nhìn đã chất thành đống như núi phiên bản thu nhỏ Judo, Nobita hai hàng lông mày nhăn lại.

Hắn coi bộ đã quên đi vấn đề mấu chốt nhất, đám Judo nàyy chỉ là cái xác, cần có người điều khiển mới có thể phát huy uy lực.

Gương nhân đôi thực sự có thể nhân ra vạn vật, nhưng cấm kị nhân ra con người, bởi người nhân ra từ gương nhân đôi luôn là tính cách tà ác, xấu xa.

Phải biết bất kì ai cũng có một mặt tà ác, xấu xa mà không muốn người khác nhìn thấy, chỉ có khi người đó nhìn vào gương thì mới nhìn ra một mặt xấu xí của bản thân, tấm gương chiếu rọi nội tâm nơi xấu xa nhất của con người.

Bởi vậy Nobita bên này phe Trái Đất vẫn là rơi vào yếu kém. Một người bình thường có thể chú tâm làm được một việc mà thôi, Nhất tâm nhị dụng cái gì cũng chỉ là trong tiểu thuyết hay là người có song não mới có.

Bởi vậy một người cũng chỉ có thể điều khiển một con Judo tác chiến, Nobita hắn có không giống người đi nữa hắn cũng là không có cách nhất tâm đa dụng.

Từ trước đến nay hắn tiếp xúc đến rất nhiều bất đồng thể loại sức mạnh, như là Ma pháp, Tượng Thần Chó, Khí Công, Siêu năng lực, thậm chí hắn còn khai phát ra mấy loại sử dụng Thần Vị như là Thần Uy, Thần Tắc.

Thần uy là lấy ý cảnh Thần Linh uy nghiêm không thể phạm, có thể ép sập tâm cảnh của bất kì phàm nhân nào, khiến cho người trúng phải thần uy không đề lên nổi sức mạnh hay lòng phản kháng.

Thần tắc tức là thần ma đạo tắc, cũng tức là câu “Tri thức là sức mạnh” Nobita hoàn toàn chỉ mới lần mò đến da lông, vận dụng cũng ít đến thương cảm.

Những cái thể loại trên không thể bảo không mạnh mẽ, nhưng lại không dính dáng gì đến nhất tâm nhị dụng cái gì cả, Nobita hắn cuối cùng cũng chỉ có thể điều khiển một con Judo mà thôi.

Nhưng Nobita hắn vốn dĩ là rất mạnh mẽ, cả chục Judo hợp lại cũng không bằng, nếu Nobita chỉ chú trọng điều khiển Judo mà không sử dụng khácc năng lực thì không khác gì bỏ gốc lấy ngọn.

Nhìn cả đống Judo chất cao cao, Nobita đầu lớn như cái đấu, không biết làm sao thì tốt.

………………………………………………………….

“Lilulu gọi tổng bộ, Judo không xuất hiện tại địa điểm tập kết, có nghi ngờ phát sinh sự cố mong Tổng bộ nhanh chóng có quyết định.”

Tại Bắc Cực Băng nguyên lạnh giá, Lilulu đứng tại núi băng trước đó bộ não Judo ở vị trí.

Bão tuyết đã che dấu đi nhiều dấu vết để lại, nhưng dấu chân do bàn chân của thân thẻ con Robot để lại thực sự là quá lớn, quá sâu, vẫn dễ dàng có thể nhìn thấy được trước đó đã từng có một cái khổng lồ vật nặng từng áp qua đây dấu vết.

“Lilulu nghe lệnh! Có thể con người đã phát hiện ra Judo, bây giờ có thể chúng đã bắt giữ Judo, có nguy cơ bại lộ chiến dịch của chúng ta. Nhanh chóng tìm ra và giải thoát cho Judo, nếu cần thiết phải tiêu diệt Judo đề phòng rò rỉ thông tin!”

Bên kia điện tín phát ra thanh âm tràn đầy uy nghiêm mà lạnh lùng, trong lời nói không có bất kì tìng cảm gì cả, có chỉ là thuần túy lí trí.

Trầm mặc chốc lát, Lilulu nói nhẹ:

“Rõ…”

………………………………………………….

Bắc cực băng nguyên, bỗng nhiên có tiếng rống to của Gấu trắng bắc cực, không bao lâu sau, một tia sáng chói lòa kinh hồng chợt hiện tại phía có tiếng Gấu rống, tiếng Gấu rống bỗng dưng im bặt lại.

Không chút cảm xúc thu lại nón tay, Lilulu bồng bềnh bay lên không trong bão tuyết dồn dập.

“Judo… cậu đang ở đâu???” Lẩm bẩm một câu, Lilulu bỗng nhiên tăng vọt tốc độ mà bay mấ.

Chỉ để lại một cái thân hình khổng lồ Gấu bắc cực nằm nơi đó băng nguyên lạnh lẽo không biết sống chết.

Ps: Mệt chết tác... ôi những ngày cá ướp muối nay còn đâu. huhu
Bình Luận (0)
Comment