Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 27


Rất nhiều tu sĩ ở 36 đảo Nam Ly đều nhìn lên dị tượng giống tấm gương như trăng sáng kia, các Hiền Nhân quản lý các viện đều vô cùng vui mừng, rối rít đứng dậy vượt qua biển đi tới chủ đảo Nam Ly.

Viện trưởng, Kính Trần rốt cuộc đã tăng cấp lên Chí Nhân rồi sao? Xích Long Hiền Nhân là người đầu tiên đi tới ngoài vườn Chân Ngã, nhìn thấy Bạch Thương Đông đứng bên cạnh Phó Thanh Y thì hơi ngẩn người một chút, sau đó lại thoáng biến sắc mặt.

Bạch Thương Đông xuất hiện ở nơi này, đương nhiên ông ta cũng ý thức được điều gì đó, nếu không phải Kính Trần coi hắn thành đệ tử chân truyền, Bạch Thương Đông tuyệt đối không thể xuất hiện ở nơi này.

Chuyện này nói sau đi, trước tiên dự lễ đã.

Phó Thanh Y than nhẹ một tiếng.

Xích Long Hiền Nhân không nhiều lời nữa, rất nhiều Hiền Nhân khác cũng lần lượt từ các phía đi tới, sau khi hành lễ với Phó Thanh Y thì đều đứng ở ngoài vương Chân Ngã quan sát dị tượng.

Có khả năng đi tới ngoài vườn Chân Ngã, ngoài Bạch Thương Đông cùng Cung Tố Quân ra, tất cả đều là Hiền Nhân quản lý các viện, ngay cả một Chân Nhân cũng không có.

Mặc dù mấy vị Hiền Nhân đều thấy hơi hiếu kỳ vì hai Văn Sĩ như Bạch Thương Đông cùng Cung Tố Quân có thể xuất hiện ở nơi này, nhưng bây giờ không phải thời điểm nói chuyện, cũng không có ai nói chuyện cùng bọn họ.

Cung Tố Quân còn có vẻ hơi lo lắng, nhưng Bạch Thương Đông là người không có tim không có phổi, đầu óc chỉ tập trung vào những gợn sóng đại đạo tràn ra từ dị tượng kia, tìm hiểu lực lượng căn nguyên trong đó và sự ảo diệu của đại đạo.

Chỉ khi đứng ở khoảng cách gần như vậy, mới có thể cảm nhận được năng lượng chuyển động trong dị tượng kia, quan sát để tìm hiểu ra đại đạo trong dị tượng này sẽ có trợ giúp lớn đối với tự thân cảnh giới, cũng rất có giúp ích đối với việc sư dụng lực lượng.


Chuyện này tương đương với đang quan sát tâm đắc tu luyện cùng cách sử dụng lực lượng của một vị Chí Nhân, nếu không phải đệ tử chân truyền hoặc người thân thì tuyệt đối sẽ không được phép quan sát khoảng cách gần như vậy.

Rất nhiều Hiền Nhân cũng đều đang tập trung để tìm hiểu, mặc dù con đường tu đạo của bọn họ đã định hình, không có khả năng đổi sang tu luyện con đường của Kính Trần, nhưng đại đạo Chí Nhân ít nhiều gì cũng đều có chút giúp ích đối với bọn họ.

Bạch Thương Đông cảm giác được đại đạo của Kính Trần tinh khiết vô ngần tập trung nhìn vào mặt gương như trăng sáng kia, đột nhiên hắn nghĩ tới bí kỹ Phách Nguyệt Trảm mà hắn đã thuộc lòng nhưng vẫn không có thời gian luyện tập kia.

Hiểu biết của Bạch Thương Đông về chữ ‘Bá’ chỉ là người người trên địa cầu đều biết vận khí con rùa, vừa hé miệng quát một tiếng đã khiến kẻ địch phải dập đầu nhận thua, hoặc là nắm giữ lực lượng nghiền ép khiến địch nhân không thể không thần phục dưới chân mình.

Cho nên Bạch Thương Đông vẫn cảm thấy hai chữ Phách Nguyệt này có vẻ không đúng, nếu nói là bá đạo, vậy hẳn phải là dương khí, mặt trời mới là đại biểu, một chém này nên gọi là Ba Nhật Trảm hoặc là Bá Dương Trảm mới đúng, ba chữ Phách Nguyệt Trảm thật sự có vẻ không hợp gì.

Nhưng hôm nay Bạch Thương Đông thấy dị tượng nơi này, trong lòng lại cảm thấy chỉ có chữ Bá này mới có thể hình dung nóKhác với hiểu biết về chữ Bá lúc trước của Bạch Thương Đông, Bá ở đây không phải là lấy cường quyền làm người ta thần phục, cũng không phải là dùng lực lượng nghiền ép sinh ra, đây là một loại siêu thoát.

Mà là một loại Bá trong sáng không vướng chút bụi, siêu thoát thế tục.

Giống như người thường không hiểu được vẻ đẹp của nghệ thuật gia vậy, không điên không ma không thành thần, Cảnh giới của mặt gương sáng như mặt trăng này đã hoàn toàn siêu thoát rồi, là một cấp độ Bá khác nhau.

Giống như thần sẽ không chú ý Đế Vương trong nhân loại là ai, Đế Vương ở nhân gian có quyền lực lớn như thế nào, vậy cũng chỉ kéo dài trăm năm thôi, sau khi chết thì cũng chỉ là một nắm đất vàng mà thôi; mặc kệ dù ngươi có trăm triệu hùng binh, cũng khó mà thấy thần, mặc cho ngươi giàu nhất thế giới, cũng khó có thể bắt thần cúi đầu liếc mắt nhìn.

Đây là một loại bá siêu thoát ngoại vật, một loại bá trong sáng thánh khiết, một loại bá vô tâm.


Bá, nguyệt mới sinh phách.

Bạch Thương Đông nhìn dị tượng mặt gương sáng như trăng kia, trong lòng không khống chế được lại nhớ tới đủ loại pháp quyết Phách Nguyệt Trảm, lại có cảm giác sáng tỏ thông suốt, trong lúc nhất thời dường như toàn bộ đã sáng tỏ, dường như từng chiêu từng thức đã được tập luyện trăm ngàn lần, đã sớm khắc ghi vào máu thịt trong xương tủy, mặc dù trong lòng quên mất cách chém, thân thể cũng sẽ theo thói quen mà chém ra.

Mà mặt gương sáng như mặt trăng trên không trung kia, lúc này ở trong mắt Bạch Thương Đông lại hiện ra vẻ cao ngạo tuyệt luân, ngang ngược vô song, khiến tâm thần hắn rung động, không nhịn được ngâm nga một tiếng, triệu hồi ra Long Lân Nhận chém một nhát lên trời, đây chính là Phách Nguyệt Trảm.

Bạch Thương Đông mới vừa tăng cấp thành Văn Sĩ, còn chưa lên tới cấp một nữa, ngay cả chuyện khiến kình khí rời thân thể cũng không làm được, một nhát chém lên trên không này không tạo ra dị tượng, cũng không có kiếm quang hoa lệ, không có kình khí xé rách hư không, chỉ là một nhát chém không phát ra tiếng động gì nhưng lại có một luồng kình khí cao ngạo bất quần muốn tràn ra, khiến trong lòng những người xem đều thấy rung động, rồi sinh ra cảm giác tự ti mặccảm.

Bạch Thương Đông ngâm một tiếng đã sớm kinh động đến mấy vị Hiền Nhân, rất nhiều Hiền Nhân đều giận dữ, không biết kẻ nào lại to gan như vậy, ở nơi này dự lễ tăng cấp lên Chí Nhân còn dám lớn tiếng ồn ào, tất cả đều quay sang nhìn kẻ dám lên tiếng làm ồn kia.

Nhưng vừa quay sang liếc mắt nhìn thì mấy người đều ngẩn người, mấy vị Hiền Nhân đều thấy được Phách Nguyệt Trảm mà Bạch Thương Đông chém ra kia.

Bọn họ chẳng coi bí kỹ Phách Nguyệt Trảm của Văn Sĩ cấp chín ra gì, bất kỳ người nào ở nơi này đều từng thấy vô số bí kỹ mạnh hơn, cho dù bộ bí kỹ này bày ra trước mặt bọn họ, những Hiền Nhân này đều là chẳng thèm ngó tới.

Nhưng Bạch Thương Đông chém một nhát này lại khiến bọn họ phải giật mình, ánh mắt khó mà dời khỏi một nhát chém kia.

Ý cảnh! Ánh mắt Xích Long Hiền Nhân khẽ co lại.


Đúng là ý cảnh, Văn Sĩ chưa vào cấp một lại có thể ngưng ra ý cảnh, thiên tư của người này thật sự kinh khủng.

Phó Thanh Y nhẹ nhàng thở dài: Nếu người này làm việc ác, ngày sau nhất định sẽ gieo họa cho cả thiên hạ, trở thành đại ác trên.

Đứa bé này là đệ tử viện nào? Còn nhỏ tuổi đã có thể ngưng ra ý cảnh! Một vị nữ Hiền Nhân kinh ngạc nhìn Bạch Thương Đông rồi hỏi.

Có khả năng dự lễ ở chỗ này, dĩ nhiên là đệ tử của Kính Trần sư huynh.

Một vị Hiền Nhân đứng bên cạnh trả lời.

Kính Trần sư huynh lấy đâu ra đệ tử? Chẳng lẽ là nhi tử của Bạch Đính Thiên mang danh ma sư kia?Chỉ sợ chính là người này rồi.

Vậy thì cũng khó trách, người có khả năng làm ra câu thơ từng qua biển lớn, không gì nước.

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây như vậy, có khả năng ngưng ra ý cảnh cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Chỉ đáng tiếc cho thiên tư này, nhân phẩm hơi kém một chút, cuối cùng khó mà thành đại sự.

Đúng là đáng tiếc, Đỉnh Thiên sư đệ vất vả sinh được một nhi tử, nhưng lại vướng phải danh xưng ma sư.

Cung Tố Quân nhìn Bạch Thương Đông đứng bên cạnh giơ dao phách nguyệt, trong mắt tràn đầy tình cảm phức tạp, Bạch Thương Đông bây giờ cho nàng cảm giác càng ngày càng xa lạ, so với trước đây thì hắn giống như đã biến thành người khác vậy, hoàn toàn không thể liên hệ hắn của hiện tại với hắn lúc trước được.


Mấy vị Hiền Nhân sôi nổi nghị luận, dị tượng mặt gương sáng trên bầu trời đột nhiên thu lại, giống như trăng lặn về tây chậm rãi rơi xuống trong vườn Chân Ngã, màn sáng tràn đầy đạo văn và đạo vận cũng đã biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ thấy cửa lớn của vườn Chân Ngã đã mở ra, Kính Trần mặc áo vải sạch sẽ đi chậm rãi từ trong vườn ra.

Sau ngày hôm nay, cuối cùng Nam Ly Thư Viện ta cũng có vị Chí Nhân thứ ba rồi.

Phó Thanh Y mừng rỡ giơ cánh tay thở một cái, mấy vị Hiền Nhân đều vô cùng v.

i vẻÍt ngày nữa, ta sẽ thay đại sư bá trấn thủ tử quan.

Kính Trần bình tĩnh nói.

Sư huynh! Phó Thanh Y cực kỳ sợ hãi.

Không cần nhiều lời, nhiều năm qua Nam Ly ta chưa từng xuất hiện vị Chí Nhân thứ ba, sư bá trấn thủ tử quan nhiều năm, cúc cung tận tụy cho Nam Ly, lúc này ta đã tấn cấp lên Chí Nhân, tự nhiên không thể để ông ấy tiếp tục chịu khổ ở tử quan.

Dừng một chút, Kính Trần lại nói: Lần này ta đi tử quan không biết đến năm nào mới có thể trở về về Kính Thai, chỉ có một chuyện không yên lòng, người này là đệ tử duy nhất ta, nếu ta không ở đây, cũng không cầu các vị sư đệhậu đãi hắn, chỉ cầu đối đãi với hắn như một Bí Truyền Đệ Tử bình thường là được.

Lời này vừa nói ra, tất cả Hiền Nhân đều lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Bạch Thương Đông.

.

Bình Luận (0)
Comment