Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 49


Đường đường Đế Quân vậy mà lại hẹp hòi như vậy, chỉ cho ta một khối Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm Cấp Văn Sĩ, đây cũng quá là không giống ai. Bạch Thương Đông nhìn trừ một khối Thánh Vật Lệnh bên trong hộp ngọc kia ra, vậy mà không có thêm vật gì khác.Mặc dù Thánh Vật Lệnh Thánh Phẩm tốt, thế nhưng cũng chỉ là Thánh phẩm cấp Văn Sĩ cấp thấp nhất, đối với một vị Đế Quân mà nói, thật sự là không nên là đồ vật được đưa ra tặng.Bạch Thương Đông từ trong hộp ngọc lấy Thánh Vật Lệnh ra, chỉ thấy phía trên có chữ có họa, họa là một vị nữ tử xinh đẹp cuồng dã, chỉ là người phụ nữ này cũng không phải hình tượng nhân loại thuần khiết, sinh ra một đôi tai sói màu đỏ cùng một cái đuôi sói màu đỏ, mặc khôi giáp kim loại tinh xảo trên người, lộ ra tư thế hiên ngang, đôi môi đỏ mọng như lửa, ánh mắt vô cùng có tính xâm lược, cả người trên dưới tràn đầy cám dỗ không nói ra được.Ở bên cạnh nữ tử tai sói này, có khắc hai chữ Sói đói, chẳng biết tại sao, vậy mà có vẻ cùng nữ tử tai sói trong bức họa kia cực kỳ phù hợp.Nhìn bức tranh cùng chữ này, trong lòng Bạch Thương Đông không tự chủ được nhớ lại « Truyền Thuyết Sói Đói » kia của Trương Học Hữu, cảm thấy nữ tử tai sói này, nhất định chính là nữ tử trong bài hát kia.Bạch Thương Đông tâm niệm vừa động, vậy mà không nhịn được trực tiếp đem ca từ bài « Truyền Thuyết Sói Đói » khắc ở bên trên Thánh Vật Lệnh.Nàng tắt xuống đèn muộn, sâu kín che hai vai.


Xuôi ngược rồi tia lửa, giam giữ trong lắng đọng.


Lòng mới vừa bị làm tổn hại, không chịu nổi đổi dời.

Nàng dùng đầu ngón tay, dẫn dắt từ tính điện...!Yêu sẽ giống như sói đói, miệng giống như cực ngọt, nếu như đến gần chơi đùa thì hung tướng liền phơi bày.

Yêu sẽ giống như sói đói, nó há lại có thể ôm ngủ, nhất định nó sẽ tàn nhẫn làm cho ta bị thương làm lưu niệm...Một bài « Truyền Thuyết Sói Đói » khắc xong, lập tức thấy bên trên Thánh Vật Lệnh kia có ngọn lửa đỏ ngầu như hoa hồng nở rộ, một vị nữ nhân cao gầy xinh đẹp tai sói đuôi sói, mặc áo giáp màu đỏ chậm rãi từ trong ngọn lửa đi ra, đứng ở trước mặt Bạch Thương Đông yên lặng không nói.A, Thánh Thú hình người? Ninh Tuyết cùng Lưu Thiên Thành ở bên cạnh đều nhìn tới trợn mắt ngoác mồm, Bạch Thương Đông cầm lấy một cái Thánh Vật Lệnh loay hoay vài lần, rốt cuộc lại mở ra một Thánh Thú Thánh phẩm nữa, hơn nữa còn là hình người Thánh Thú vô cùng hiếm thấy.Nhưng mà, bọn họ rất nhanh đã khôi phục lại, năng lực của Bạch Thương Đông ở phương diện này rất mạnh, đã để cho bọn họ cảm thấy có chút chết lặng, sau khi hơi kinh ngạc, lại cảm thấy chuyện này đặt ở trên người Bạch Thương Đông cũng không có gì không bình thường.Đây quả thực là mỹ nữ Lang tộc trong truyền thuyết a, tới bóp bả vai cho ta đi. Bạch Thương Đông sau khi nhìn thấy nữ tử tai sói đi ra, đột nhiên cảm thấy lễ vật mà Minh Nguyệt Tâm đưa cho hắn này cũng không tồi.Nữ tử tai sói kia nghe được mệnh lệnh của Bạch Thương Đông, mặt không hề có chút biểu tình đi tới sau lưng Bạch Thương Đông, hai tay đấm bóp bờ vai Bạch Thương Đông.Không tệ, không tệ. Bạch Thương Đông ngồi ở trên lưng Đại Bạch Nga híp mắt hưởng thụ, đột nhiên cảm thấy thế giới này hình như cũng không phải thật sự là không có chỗ thích hợp như vậy.Lưu Thiên Thành hâm mộ nhìn Bạch Thương Đông, không nhịn được nhìn vào phần eo nhỏ nhắn cùng bờ m ông vểnh cao cùng gương mặt xinh đẹp của nữ tử tai sói kia thêm mấy lần.Sát cơ trong mắt nữ tử tai sói kia lóe lên một cái rồi biến mất, thật vất vả mới khống chế được sát ý, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc: Ma sư a Ma sư, ngươi vạn vạn lần không nghĩ tới đi, Thánh Vật Lệnh này là một bộ phận căn nguyên của bản đế biến thành, mặc dù chỉ là Cấp Văn Sĩ, lại có thể chịu đựng ý chí của bản đế, coi như là hóa thân của bản đế, ngươi chờ ta, xem bản đế thu thập ngươi như thế nào.Minh Nguyệt Tâm âm thầm nảy sinh ác độc, tuy nhiên lại có chút không quá thích ứng với thân thể này, lực lượng của Thánh phẩm Cấp Văn Sĩ, đối với nàng thì thật sự là quá nhỏ bé, từ lúc nàng sinh ra tới nay liền nắm giữ lực lượng đế cấp, cho tới bây giờ còn chưa từng nhỏ yếu như vậy.Nha đầu, làm không tệ. Bạch Thương Đông vỗ đầu có tai sói của Minh Nguyệt Tâm một cái, lộ ra vẻ chủ nhân tán dương sủng vật.Trong đầu Minh Nguyệt Tâm ầm một cái, chờ sau khi kịp phản ứng lại trong lòng liền cuồng nộ: Ngươi nói ai là nha đầu, ngươi vỗ đầu người nào đấy? Bản đế bây giờ liền dùng một ngón tay tiêu diệt ngươi.Minh Nguyệt Tâm xưng đế không biết bao nhiêu năm tháng, chưa từng bị người nào đối xử như thế, hận không thể ngay lập tức đem Bạch Thương Đông chém thành muôn mảnh, liền bây giờ mình muốn che giấu thân phận đều quên mất.Nhưng mà nàng vừa mới giơ tay lên, tâm niệm Bạch Thương Đông hơi động, nàng liền lập tức bị thu vào rồi bên trong hư giới.Đáng chết! Minh Nguyệt Tâm vừa tức vừa giận, lúc này mới nhớ ra, mặc dù nàng có thể để ý chí của mình phụ lên trên thân thể này, nhưng thân thể này ở trong Thánh Vật Lệnh cũng là Lực Lượng Bản Nguyên của nàng tạo ra, nhưng dù sao cũng là Bạch Thương Đông mở ra Thánh Vật Lệnh, đối với sự tồn tại của thân thể này có quyền lực tuyệt đối, Bạch Thương Đông muốn đem nàng thu vào hư giới, coi như là ý chí của Minh Nguyệt Tâm không muốn, cũng căn bản làkhông phản kháng được.Bạch Thương Đông căn bản là không biết rõ Minh Nguyệt Tâm đều đã buồn bực tới sắp muốn hộc máu, mặc dù hắn rất hài lòng đối với Thánh Thú này, nhưng mà nơi này đã đến gần Nam Ly thành rồi, Thánh Thú hình người thực sự là quá bắt mắt, cho nên Bạch Thương Đông mới đem nàng thu vào trong hư giới.Ba người Bạch Thương Đông trở lại Nam Ly thành, Bạch Thương Đông trực tiếp liền cầm lấy Ngàn Năm Một Giấc Mộng tìm tới phủ thành chủ Nam Ly thành, hắn sợ chậm sẽ sinh biến, dù sao Thiên Ma Thành cũng không phải là chỗ an toàn, chỉ có trở lại Nam Ly Thư Viện mới tính được là chân chính an toàn.Đứng lại, nơi này không phải là địa phương mà các ngươi nên tới. Ba người Bạch Thương Đông đi tới trước phủ thành chủ, bị hai thủ vệ trước cửa trực tiếp ngăn lại.Mời hai vị thay mặt thông báo một tiếng, tại hạ là Bạch Thương Đông, là đệ tử của Chí Nhân Kính Trần, có chuyện muốn cùng Hiền Nhân Thần Cương gặp mặt nói chuyện. Bạch Thương Đông khách khí nói.Ngươi là Chí Nhân? Chúng ta đều là Hiền Nhân rồi.


Ngươi ở nơi này nói nhăng cuội gì đó, có tin bây giờ chúng ta liền bắt ngươi lại nhốt vào trong Khốn Ma Lao hay không. Một thủ vệ khinh thường bĩu môi nói.Một thủ vệ khác cũng cười nói: Ngươi nói dối cũng thật sự là cũng không có tài nghệ, toàn bộ người của Nam Ly Thư Viện có ai không biết, Kính Trần là một vị Hiền Nhân, hơn nữa cũng chưa từng thu đệ tử.Tin tức bên trong Thiên Ma Tràng bế tắc, đại đa số người đều chưa biết tin tức Kính Trần đã tấn thăng thành Chí Nhân.Ba người bọn Bạch Thương Đông đã nói hết lời, hai thủ vệ này vẫn không chịu tin, còn để cho bọn họ mau mau rời đi, nếu không sẽ đem bọn họ bắt giam vào trong Khốn Ma Lao.Bạch Thương Đông cũng lười nói thêm, trực tiếp tháo Ngàn Năm Một Giấc Mộng treo ở bên hông xuống, cầm ở trong tay nhẹ nhàng vung lên, kiếm ngân vang lên tựa như ảo mộng lập tức vang vọng khắp trời, toàn bộ Nam Ly thành đều nghe rõ ràng.Lớn mật, lại dám ở trước phủ thành chủ vận dụng vũ khí, ngươi muốn chết phải không. Hai thủ vệ kia còn chưa nhìn ra Ngàn Năm Một Giấc Mộng chính là Thần Binh của Hiền Nhân, thấy Bạch Thương Đông vậy mà muốn dùng vũ khí, lập tức đều rút ra xứng đao bên hông, một trái một phải chém tới Bạch Thương Đông.Thân hình Bạch Thương Đông bất động, một tay cầm Ngàn Năm Một Giấc Mộng, một tay khác triệu hồi ra Long Lân Nhận chém ra một cái, xứng đao trong tay hai thủ vệ đã bước vào Văn Sĩ thất phẩm kia lập tức bị chặt đứt, nếu không phải là Bạch Thương Đông đã hạ thủ lưu tình, một chiêu Phách Nguyệt Trảm này đã đem thân thể hai người cũng chặt đứt.Ngàn Năm Một Giấc Mộng...!Thật sự là Ngàn Năm Một Giấc Mộng... Một vị lão giả mặc áo lụa trắng từ trong phủ thành chủ đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ngàn Năm Một Giấc Mộng trong tay Bạch Thương Đông, khắp khuôn mặt đều là vẻ kinh dị, giống như không thể tin được ánh mắt của chính mình vậy.Kính Thai Viện môn hạ đệ tử Bạch Thương Đông gặp qua Thần Cương sư huynh. Bạch Thương Đông mang Kính Trần ra, nếu như xét theo bối phận ở chỗ Kính Trần, hắn xác thực là có thể gọi Hiền Nhân Thần Cương là sư huynh.Hai thủ vệ tính cả người bị kinh động chung quanh đều cảm thấy Bạch Thương Đông nhất định là đã bị điên rồi, một tên Văn Sĩ lại dám gọi Hiền Nhân Thần Cương là sư huynh.Bạch sư đệ, trong tay ngươi chính là Ngàn Năm Một Giấc Mộng? Hiền Nhân Thần Cương tự nhiên biết rõ Bạch Thương Đông là đệ tử của Kính Trần, Bạch Thương Đông gọi hắn là sư huynh cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa tâm tư lúc này của hắn đều ở phía trên Ngàn Năm Một Giấc Mộng, căn bản là không để ý so đo những chuyện khác.Một tiếng Bạch sư đệ này của Hiền Nhân Thần Cương, lại để cho hai thủ vệ kia cùng người chung quanh đều há to miệng nửa ngày đều không thể khép lại, cơ hồ hoài nghi chính mình có phải là đang nằm mơ hay không..


Bình Luận (0)
Comment