Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 65


Không tệ, chỉ nói một chút liền đã hiểu biết chính xác sai lầm của mình rồi, nếu như ngươi thật sự muốn ở lại Kính Thai Viện, đây là kế hoạch tu luyện của ngươi, đi hoàn thành đi.

Bạch Thương Đông từ trong nhà gỗ đi ra, trong tay nhiều hơn bốn quyển sách, đem một cuốn trong đó đưa cho Nam Cung Tiêu.

Sau khi đưa cho Nam Cung Tiêu, Bạch Thương Đông cũng không nói thêm cái gì với hắn, lại phân biệt đem ba cuốn còn lại phân chia cho Lôi Sư, Tống Nhạc cùng Hoàng Tiên.

Nam Cung Tiêu vội vàng mở cuốn sổ ra nhìn, sắc mặt lập tức trở nên cổ quái, trong cuốn sổ rậm rạp chằng chịt chữ viết đều là Ma Vật gì đó mà hắn phải đi săn giết, giống như là một cuốn viết công thức nấu ăn, số lượng mỗi một loại Ma Vật liền đều viết rõ rõ ràng ràng, chính xác đến từng con số.

Ma Vật viết phía trên đều là có thể thấy được ở xung quanh 36 viện của Nam Ly, cũng không tính là hiếm thấy, phẩm cấp từ thấp đến cao đều có, nhưng chỉ là số lượng này thật sự là quá nhiều.

Dựa theo số lượng viết trong cuốn sổ, Nam Cung Tiêu cảm giác thời gian nửa năm này mình đều phải ở trong săn giết Ma Vật mà vượt qua, căn bản là chuyện gì khác cũng đừng nghĩ đi làm.

Bọn Tống Nhạc cũng đều mở cuốn sổ ra, trên căn bản đều giống nhau, toàn bộ đều là rậm rạp chằng chịt liệt kê đầy tên cùng số lượng Ma Vật.

Chỉ có Lôi Sư là khác biệt, trên cuốn sổ của Lôi Sư ngoại trừ tên cùng số lượng Ma Vật ra, còn có tên một môn công pháp cùng một môn bí kỹ hoàn chỉnh, chính là một môn chiến đấu bí kỹ duy nhất mà Bạch Thương Đông luyện qua -« Phách Nguyệt Trảm ».

Sư phụ, ngươi không phải là chuẩn bị để cho chúng ta đi săn giết những Ma Vật này đấy chứ? Nhiều Ma Vật như vậy, sợ rằng thời gian nửa năm này chúng ta đều ở trong săn giết Ma Vật mà vượt qua, nửa năm sau chúng ta như thế nào tham gia đoạt top 3 đại thí được?Hoàng Tiên cảm thấy nhất định là Bạch Thương Đông có thâm ý, Nam Cung Tiêu không dám hỏi, Lôi Sư liền không hiểu tình huống, chỉ có Tống Nhạc hỏi ra.


Săn giết những Ma Vật này không hề sai, nhưng mà không phải là nửa năm, mà là hai tháng, nếu như trong hai tháng các ngươi không làm được nhiệm vụ mà ta giao phó, vậy cũng không cần chờ Xích Long Hiền Nhân tới đòi người, tự các ngươi đi đi.

Bạch Thương Đông bình tĩnh nói.

Hai tháng? Điều này sao có thể? Nhiều Ma Vật như vậy, hai tháng giết xong thế nào được? Tống Nhạc lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.

Các ngươi cảm thấy nhiều, đó chỉ là vì các ngươi không đem tâm tư đặt ở phía trên, lấy thiên phú và năng lực của các ngươi, chỉ cần các ngươi muốn toàn tâm toàn ý chuyên chú đi làm nhiệm vụ ta giao cho các ngươi, hai tháng cũng dư dả.

Bạch Thương Đông nói xong nhìn về phía Lôi Sư: Ngươi đã có thân phận đệ tử chân truyền, có thể đi công pháp các học môn Công pháp Thượng phẩm viết phía trên kia, thế nhưng không cho phép ngươi học bí kỹ, chỉ cho phép luyện «Phách Nguyệt Trảm » mà ta viết cho ngươi, cũng chỉ có thể lấy « Phách Nguyệt Trảm » đi săn giết Ma Vật viết phía trên, nếu như làm trái, đuổi ra khỏi Kính Thai Viện, tước đoạt tư cách đệ tử chân truyền.

Đệ tử nhất định làm được.

Lôi Sư gật đầu liên tục.

Tiểu Nhạc tử, thời gian ngươi đi theo ta cũng không ngắn, cũng sẽ không cần ta nhiều lời, hoàn thành nhiệm vụ phía trên, sau khi trở về ta đưa ngươi một món bảo vật Thánh phẩm.


Bạch Thương Đông lại nhìn về phía Tống Nhạc.

Bảo vật Thánh phẩm gì? Ánh mắt của Tống Nhạc lập tức sáng lên.

Đến lúc đó tự nhiên là ngươi sẽ biết, không làm được ngươi cũng đừng trở lại.

Bạch Thương Đông vừa nói vừa nhìn về phía Nam Cung Tiêu: Thiên hạ bí kỹ duy nhanh không phá, sở dĩ ngươi thua ta, là kiếm của ngươi còn chưa đủ nhanh, thời gian hai tháng này, ngươi không chỉ là phải hoàn thành nhiệm vụ săn giết trên cuốn sổ, hơn nữa lúc săn giết Ma Vật, nhất định phải một kiếm đoạt mệnh, nếu như không làm được, vậy Ma Vật bị săn giết kia liền không tính ở bên trong,hoàn thành một loại lại đi săn giết loại Ma Vật tiếp theo, không được đi quá giới hạn.

“Vâng, sư phụ.

” Nam Cung Tiêu vội vàng đáp một tiếng.

Cuối cùng ánh mắt của Bạch Thương Đông rơi lên trên người Hoàng Tiên, trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: Hoàn thành nhiệm vụ của ngươi là được, sớm chút trở lại.

“Vâng, sư phụ.


” Hoàng Tiên nghiêm túc hành lễ đáp.

Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai xuất phát, hai tháng sau ta sẽ ở chỗ này lại chờ các ngươi, các ngươi là đệ tử mà Bạch Thương Đông ta tuyển chọn, đó chính là thiên tuyển chi tử, chỉ cần các ngươi muốn làm, vậy thì nhất định có thể làm được.

Bạch Thương Đông vung tay lên, liền đi thẳng về phòng.

Nhiều Ma Vật như vậy, chúng ta thật sự có thể toàn bộ săn giết xong trong vòng hai tháng sao? Tống Nhạc nhìn danh sách Ma Vật trong tay có chút ngẩn người.

Tống sư huynh, nơi này lại có hai câu đạo thơ, đến cùng câu nào là Kính Trần sư tổ làm? Hoàng Tiên lại tựa hồ như cũng không đem nhiệm vụ săn giết Ma Vật để ở trong lòng, chỉ hai bài thơ duy nhất trên Kính Thạch trên đảo quay sang Tống Nhạc hỏi.

Sư muội cảm thấy thế nào? Tống Nhạc nghe Hoàng Tiên gọi hắn là sư huynh, trong lòng đắc ý, mặc dù hắn nhỏ tuổi nhất, nhưng dù sao cũng là người thứ nhất nhập môn, có thể tính là đại sư huynh của Kính Thai Đảo rồi.

Ý cảnh của hai bài Đạo thơ đều vô cùng sâu xa, nhưng mà ý cảnh của bài thứ hai rõ ràng là càng hơn một bậc, theo lý hẳn là tổ sư làm, nhưng mà nhìn vết khắc của bài thứ hai còn mới, giống như là mới khắc không lâu, tựa hồ cũng không phải là Chí Nhân Thiên Tâm khắc từ xưa, hơn nữa ta đã từng nghe qua bài đạo thơkia, hẳn là bài thứ nhất.

Hoàng Tiên trầm ngâm nói.

Sư muội thật là tinh mắt, xác thực là như lời ngươi nói, bài thứ nhất mới là tổ sư làm, do Chí Nhân Thiên Tâm khắc ở trên Kính Thạch, cũng là bài đạo thơ lưu truyền rộng rãi kia.

Tống Nhạc cười nói.


Như vậy bài đạo thơ thứ hai là người nào làm thế? Thoạt nhìn ý cảnh hơn xa bài thứ nhất, người nào lại có được văn đạo tu vi như thế, lại có thể làm ra một bài đạo thơ càng hơn một bậc so với tổ sư? Chẳng lẽ là Chí Nhân Thiên Tâm? Nam Cung Tiêu hiếu kỳ hỏi.

Nếu như lúc trước Chí Nhân Thiên Tâm khắc bài đạo thơ thứ hai, thì cũng đã danh chấn thiên hạ, như thế nào lại chỉ có một bài của tổ sư chúng ta truyền lưu ở bên ngoài đây? Tống Nhạc nói.

Vậy rốt cuộc là bài đạo thơ này do ai làm? Nam Cung Tiêu lại hỏi.

Nói ra chỉ sợ các ngươi không tin, bài đạo thơ này chính là người mới vừa rồi đánh bại ngươi, cũng chính là sư phụ của chúng ta, làm vào ngày thứ nhất tới Kính Thai Đảo.

Tống Nhạc cố làm ra vẻ thần bí nói.

A, là sư phụ làm?A, là hắn làm?Hoàng Tiên cùng Nam Cung Tiêu gần như cùng lúc kinh ngạc thốt lên, trên mặt đều lộ ra vẻ không thể tin được.

Các ngươi cho rằng viện trưởng nói sư phụ chúng ta là văn đạo số một của Nam Ly Thư Viện, chỉ là bởi vì sư phụ đối được câu tuyệt cú kia thôi sao? Tống Nhạc bĩu môi: Nói cho các ngươi biết, thật ra thì chuyện đó cũng không đáng kể một chút nào, mặc dù sư phụ được xưng là văn đạo số một ở Nam Ly, nhưng bài đạo thơ này mới thật sự là căn bản, chính là do bài đạo thơ này, để cho tổ sư của chúng ta, lúc đó vẫn là Hiền Nhân Kính Trần đại nhân lấy được đốn ngộ, lúcnày mới có thể tăng cấp, trở thành vị Chí Nhân thứ ba của Nam Ly Thư Viện chúng ta hiện nay.

A! Hoàng Tiên cùng Nam Cung Tiêu đều nghe tới trợn mắt ngoác mồm, trợn to hai mắt kinh hãi thốt lên, cơ hồ là không thể tin được chuyện chính mình mới nghe được.

Tống Nhạc thêm mắm thêm muối, đem tình cảnh Bạch Thương Đông ngày thứ nhất đi lên trên đảo tỷ thí đạo thơ với Kính Trần nói lại một lần, ba người bọn Hoàng Tiên nghe như mê như say, giống như bị ma nhập vậy.

.

Bình Luận (0)
Comment