Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 93


Chỉ thấy bên hông của nữ nhân bên trong khối băng kia, buộc một giây đỏ, ở cuối giây đỏ có một vật lớn chừng ngón tay cái, có hình dạng như ngọc lại như xương ngón tay, ở sườn của vật đó, có một con dấu màu đỏ, giống như một con mắt người đang mở ra vậy, nhìn vô cùng quỷ dị kinh người.

Bạch Thương Đông nuốt nước miếng một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào vật kia: Vật này là thật sao?Mặc dù Bạch Thương Đông không biết nhiều chuyện về Thánh Giới, nhưng loại vật như Thánh Đế Cốt này, chỉ cần là người Thanh Châu đều không thể không biết được.

Trong lịch sử Thanh Châu, những Thánh Nhân sinh ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một thời đại, ở toàn bộ Thanh Châu có thể sinh ra một vị Thánh Nhân đã là vận khí cực kỳ lớn rồi.

Trong lịch sử Thanh Châu, đã có giai đoạn mấy ngàn năm không có Thánh Nhân sinh ra, đó là thời kỳ tối tăm nhất của Thanh Châu.

Ma nhân hoành hành, ma vật che trời, Thanh Châu đã sắp rơi vào trong tay ma tộc, may mắn là có một vị Thánh Nhân xuất hiện trong loạn thế, mới kết thúc mấy ngàn năm đen tối của Thanh Châu.

Sở dĩ Thanh Châu xuất hiện lịch sử mấy ngàn năm đen tối này chính là vì liên quan đến Thánh Đế Cốt.

Vị Thánh Nhân cuối cùng xuất hiện trước thời kỳ đen tối này chính là Thánh Đế, Thánh Đế cũng là vị Thánh Nhân mạnh nhất trong lịch sử Thanh Châu, trong truyền thuyết vị này đã đạt tới cảnh giới Thánh Nhân cấp chín, chỉ thiếu chút nữa liền là có thể trở thành Thánh trong Thánh Đạo.

Thanh Châu khi đó phong quang vô hạn, Thánh Đế đánh khắp thiên hạ chưa bại một lần, gần như Thanh Châu đã trở thành châu đứng đầu ở Thánh Giới, hiện tại mặc dù Thanh Châu có một vị Thánh Nhân trấn giữ, nhưng còn lâu mới có thể so sánh với Thanh Châu ở thời kỳ kia.


Mà chính là một vị Thánh Nhân vô cùng cường đại như vậy, nhưng lại đột nhiên biến mất khỏi Thanh Châu, không ai biết Thánh Đế đi nơi nào, cũng không có người nào biết Thánh Đế còn sống hay đã chết, chỉ phát hiện trong căn phòng Thánh Đế biến mất kia có năm vật giống như ngón tay và tám chữ.

Một tay che trời, năm ngón tay thành thánh.

Bởi vì thời đại quá xa xôi, hiện tại người Thanh Châu đã không thể biết được khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng rất nhiều cường giả ở Thanh Châu vì kia năm vật giống ngón tay kia mà đánh nhau đến mức long trời lở đất ngươi chết ta sống.

Thời đại Thanh Châu thật sự cường thịnh nhất kia, mặc dù chỉ có một vị Thánh Nhân là Thánh Đế, thế nhưng Chí Nhân cường đại lại đếm không hết, cường giả có năng lực dời núi lấp biển, điên đảo càn khôn thì chỗ nào cũng có.

Mọi người đều đồn đại rằng trong năm ngón tay Thánh Đế Cốt kia có giấu bí mật thành thánh, vô số cường giả đều mơ ước tranh đoạt Thánh Đế Cốt, đánh nhau đến mức thiên hôn địa ám, sông núi sụp đổ, thây phơi khắp nơi, không biết có bao nhiêu Chí Nhân đã ngã xuống trong trận đại kiếp kia, số lượng Hiền Nhân, Chân Nhân, Văn Sĩ cùng người bình thường chết đi lại càng đếm không xuể.

Trải qua tai nạn này, Thanh Châu tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu không phải như thế, Thanh Châu cũng không đến nỗi gần như rơi vào tay ma tộc, trải qua thời đại mấy ngàn năm đen tối kia.

Trong năm ngón tay Thánh Đế Cốt kia, có bốn cái không có tung tích gì, chỉ có ngón cái Thánh Đế Cốt sau nhiều lần đổi chủ trong mấy ngàn năm, cuối cùng rơi vào trong tay Thánh Nhân mới sinh ra, được cung phụng bên trong thánh cung, không có người nào có khả năng thấ.

Bốn Thánh Đế Cốt còn lại đến nay đều không biết ở nơi nào, có lời đồn là chúng đã bị chôn vùi cùng một vị Chí Nhân, lại có lời đồn là bị Thánh Nhân ở châu khác đoạt đi, có không ít lời đồn đãi, nhưng bốn Thánh Đế Cốt kia không còn xuất hiện nữa mới là sự thật.


Bây giờ vài vạn năm thời gian đã trôi qua, bốn Thánh Đế Cốt kia vẫn không biết tung tích, Bạch Thương Đông đột nhiên nhìn thấy một vật tương tự như Thánh Đế Cốt, trong lòng hoảng sợ thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Nhìn hình dáng đoạn xương này, hẳn là xương ngón út, ấn huyết nhãn kia chính là dấu hiệu Thánh Đế, đại biểu cho mắt có thể nhìn quá khứ và tương lai của Thánh Đế.

Bạch Thương Đông tự nhiên không phân biệt được Thánh Đế Cốt này là thiệt hay giả, chỉ là Thánh Đế Cốt trong truyền thuyết không hư không hỏng, vạn vật cũng khó mà làm hỏng được, thời gian cũng khó mà làm nó phai mờ dấu vết, bởi vì nó có mắt có thể nhìn quá khứ và tương lai của Thánh Đế bảo vệ, cũng không thể bị bất kỳ lực lượng nào điều khiển.

Ví dụ như một người sử dụng lực lượng muốn phá hỏng thời gian và không gian truyền đến một nơi khác, cho dù đeo Thánh Đế Cốt trên người, Thánh Đế Cốt cũng sẽ bị giữ lại tại chỗ, sẽ không truyền tống cùng, dù có đặt trong hộp được phong ấn cũng giống như vậy.

Nếu như muốn biết rõ Thánh Đế Cốt này là thật hay giả, Văn Sĩ bình thường muốn nghiệm chứng có lẽ còn có chút khó khăn, thế nhưng đối với Bạch Thương Đông lại vô cùng đơn giản.

Nguyệt Luân Chi Nhãn của hắn chính là có lực lượng bóp méo không gian cùng thời gian, nếu như Nguyệt Luân Chi Nhãn không có hiệu lực với Thánh Đế Cốt, như vậy một đoạn xương ngón út này rất có thể là Thánh Đế Cốt thật.

Có nên phá vỡ khối băng này hay không? Ánh mắt Bạch Thương Đông phức tạp nhìn nữ nhân và Thánh Đế Cốt trong khối băng kia.

Không có người nào không muốn có Thánh Đế Cốt, đặc biệt là Bạch Thương Đông có mục tiêu thành thánh, đối với hắn Thánh Đế Cốt là tồn tại hết sức sức hấp dẫn.

Nhưng bây giờ nữ nhân này lại quá mức quỷ dị, Bạch Thương Đông không biết sau khi mình thật sự đánh nát khối băng này sẽ xảy ra chuyện gì, nếu như nữ nhân này bị khối băng này phong ấn ở đây, hắn lại tùy tiện đánh vỡ khối băng để nữ nhân này thoát khốn mà ra.

Dựa vào những vật dụng trên người nữ nhân này, nếu nàng có ác ý gì, sợ rằng Nam Ly Thư Viện sẽ gặp phải một hồi đại kiếp, Bạch Thương Đông hắn càng khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Tử Y, Thánh Đế Cốt này rốt cuộc là thật hay giả? Mặc dù Bạch Thương Đông biết rõ Tử Y không có khả năng trả lời vấn đề, tối đa cũng chỉ trả lời một câu là quên mất hoặc không nhớ được, nhưng Bạch Thương Đông vẫn không nhịn được hỏi một câu, lúc này trong lòng của hắn thật sự quá quấn quít.

Thật.

Nhưng nằm ngoài tưởng tượng của Bạch Thương Đông, lần này Tử Y chỉ trả lời một chữ, nhưng một chữ này lại khiến Bạch Thương Đông quá đỗi vui mừng.

Thật? Làm sao ngươi biết đây là thật? Bạch Thương Đông kích động kéo cánh tay Tử Y rồi hỏi.

Quên mất.

Vẻ mặt Tử Ykhông chút thay đổi trả lời.

Bạch Thương Đông cười khổ nhìn Tử Y, hắn biết rõ Tử Y nói quên mất là có ý gì, đại khái ý tứ chính là hắn chỉ nhớ rõ đây là thật, thế nhưng tại sao là thật, tại sao hắn biết rõ đây là thật thì hắn đã quên tất cả rồi.


Tử Y à Tử Y, ngươi thật sự khiến ta rất rối đấy.

Bạch Thương Đông chớp mắt một cái, đột nhiên nhìn Tử Y hỏi Tử Y, ngươi nói ta đánh nát khối băng này lấy ra Thánh Đế Cốt, có thể bị nguy hiểm hay không đây?Tử Y không trả lời ngay, nhìn nữ nhân trong khối băng kia dường như đang trầm tư gì đó.

Bạch Thương Đông thấy dáng vẻ này của Tử Y, trong lòng nhất thời vô cùng vui mừng, cảm thấy chuyện này có lẽ còn có cơ hội, dưới tình huống bình thường Tử Y sẽ trực tiếp trả lời không biết hoặc là quên mất, nhưng bây giờ Tử Y rõ ràng đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, nói cách khác là hắn biết rõ chuyện gì đó.

Qua một lúc lâu, Tử Y cũng không trả lời Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông không nhịn được lại hỏi một câu: Rốt cuộc là thế nào?Cảm giác rất kỳ quái, giống như hẳn không có nguy hiểm, nhưng lại giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Tử Y đột nhiên ôm đầu ngồi xổm dưới đất, trên mặt đầy vẻ đau đớn.

Bạch Thương Đông bị Tử Y dọa sợ hết hồn, chỉ thấy gân xanh trên trán hắn đều nổi lên, trong mắt tràn đầy tia máu, giống như quỷ mỵ, quỳ dưới đất ôm đầu kêu r3n giống như dã thú trầm thấp gào thét, móng tay đã cào nát da thịt trên đầu, máu tươi nhất thời chảy xuống nhiễm đỏ gương mặt thanh tú của Tử Y.

Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ.

Bạch Thương Đông vội vàng bắt lại hai tay của Tử Y, đè cả người hắn lên trên đất, lớn tiếng quát.

.


Bình Luận (0)
Comment