Hoàn tiền tương đương như chẳng thu được đồng nào, lần này thật sự kíᏂ ŧᏂíᏂ tới Lý Bình rồi: "Đầu óc ngươi có vấn đề đúng không, cá xa nước sao sống hoài được!"
"Còn nữa, lúc ta bán cho ngươi rõ ràng nó còn nhảy đành đạch, ai biết có phải ngươi mua rồi lại đổi ý nên cố ý bóp chết nó, rồi tới tìm ta gây sự hay không chứ."
Nhưng người đàn ông to con không muốn nói lý chút nào, lớn tiếng ồn ào khắp nơi, như thể anh ta không sợ làm lớn chuyện.
Chung quanh có hai người trung niên đi tới, một người là người đàn ông cụt tay gọi Trần Tây Song đi nhồi bột mì, người kia là người bán vịt con, cả hai đều là người trong thôn Lão Tập.
Hai cái Khương Đại.
Bọn họ tụ tập lại đây.
Mới đầu Lý Bình cho rằng này hai người đều là tới giúp mình, kết quả hai người này mặt mày khẩn trương, ép ông ta lùi vào bức tường gỗ phía sau quầy hàng.
"Các ngươi......" Lý Bình bị dọa cho chết khϊếp, "Các ngươi muốn làm gì?"
"Đem, tiền, trả, hắn!"
Một trong hai cái Khương Đại gằn từng chữ một nói, giọng điệu nói ra khẩn trương đến run rẩy.
Lý Bình tưởng mình nghe nhầm: "Cái gì? Trả lại tiền cho hắn? Dựa vào cái gì? Chuyện ta bán cá cùng các ngươi có quan hệ gì chứ."
Cơ mặt người đàn ông trung niên bị cụt tay tựa hồ đang run lên: "Nhanh lên!"
Lý Bình thở hồng hộc, đã 9 giờ sáng, ông ta chỉ bán mỗi con cá mà còn phải lao lực như vậy.
Nếu trả tiền lại, thế chẳng phải là nguyên một buổi sáng ông ta chẳng kiếm được xu nào sao?.
Nghiêng đường đối diện Vương Tiểu Bội đều bán được vài cây bút, những người khác khẳng định cũng bán được vài món, nếu ông ta không kiếm đủ thu nhập bình quân đầu người thì sẽ được tính là nhiệm vụ thất bại, sẽ chết.
Không được, không thể trả tiền lại.
Hơn nữa trong chuyện này cũng không phải ông ta sai!
Lý Bình không hiểu hai người này sợ hãi điều gì, người mua cá kia ăn mặc rất bình thường đâu có giống như người có địa vị đâu.
"Hai người....!Hai người không hiểu tiền căn hậu quả nên ta không chấp, chuyện này không biết là trách nhiệm của ai đâu, nên ta tuyệt đối sẽ không hoàn tiền."
"Hai người về lo chuyện ở sạp của chính mình đi, tôi không cần các người quản!"
Lý Bình đẩy hai người Khương Đại ra, đi trở lại trước quầy hàng, nhưng mới ra tới đột nhiên ông ta lại quỳ thẳng xuống đất.
Đầu gối đập thật mạnh xuống đất, phát ra một tiếng, "Đông" hết sức rõ ràng.
"A --"
Lý Bình đau đến hai mắt tối đen, xương chân giống như vỡ nát đâm sâu vào da thịt, ông ta sợ hãi sờ vào hai chân mình, lại cảm nhận được máu thịt của mình vẫn còn nguyên vẹn chả nhú khúc xương nào ra.
Lý Bình cố gắng chống mặt đất đứng lên, nhưng đầu gối của ông ta không hề nhúc nhích tí nào.
Dường như đang có vô số bàn tay đang đè lên hai chân ông ta.
Khiến ông ta không thể đứng dậy được.
.
Vương Tiểu Bội ngồi xéo ở đối diện cảm thấy kỳ quái, ông chú kia đang đi đứng bình thường sao tự nhiên lại quỳ xuống đất thế kia, còn quỳ không dậy nổi nữa chứ.
Bị gì thế không biết.
Cái cách tự nhiên đang đứng thẳng lại quỳ xuống lúc nãy nhìn thôi đã thấy đâu rồi.
Vương Tiểu Bội ôm tâm lý "Đều là nhiệm vụ giả, có thể hỗ trợ lẫn nhau bao nhiêu thì hỗ trợ", lúc đang tính kêu hai tiếng hỏi đối phương sao thế, thì tình huống bất ngờ bên kia lại dọa cô choáng váng.
Lý Bình đột nhiên thở không nổi, hai tay hoảng sợ túm lấy cổ của mình!
Dường như muốn kéo cái gì đó ở trên cổ ra!
Làm sao kéo ra được, trên cổ ông ta rõ ràng trống trơn, nhưng khuôn mặt ông ta lại bắt đầu tím tái, đồng tử giãn ra, đôi mắt cũng lồi ra khiến ông ta trông rất đáng sợ.
Toàn thân Vương Tiểu Bội co rụt lại sau quầy hàng, cô cảm thấy thái độ của những người đi lại trong chợ dường như không coi chuyện đang xảy ra là chuyện to tác gì còn kinh khủng hơn cả trạng thái của Lý Bình hiện giờ.
Cùng lúc, phản ứng của Lưu Thuận cũng giống như Lý Bình.
Ngay lúc ông ta sắp ngạt thở mà chết, cái thứ kỳ lạ đang siết trên cổ lại biến mất.
Trần Ngưỡng tiễn đi một đợt khách mới phát hiện sự dị thường của Lưu Thuận, anh nhanh chóng nhờ người phụ nữ trung niên và thợ sửa giày giúp anh trong coi quầy hàng một lát, rồi chạy nhanh qua.
"Khương Đại!"
Mạch máu trên trán Lưu Thuận thay nhau lần lượt nhô lên như sắp vỡ tới nơi, trong cổ họng thì phát ra tiếng khò khè vì oxy kịp thời vào phổi.
[oxy không vào phổi 4 đến 6 phút là ngủm nha bà con]
Trên cổ còn lưu lại một vòng tròn tím đậm như bị thứ gì đó siết chặt.
"Sao lại thế này?" Trần Ngưỡng trầm giọng hỏi.
Lưu Thuận không thể phát ra âm thanh, đau đến nước bọt đều nuốt không được, lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói "Không biết".
Tự dưng có một nguồn sức mạnh khủng khϊếp siết chặt cổ ông ta lại, không hề có điềm báo trước.
Trong đầu Trần Ngưỡng có thứ gì đó loé lên, anh quay đầu chạy về hướng ngược lại, tới chỗ Lý Bình.
Lý Bình cũng đang sờ cổ, vẻ mặt vặn vẹo như rất đau đớn.
Ông ta lại còn quỳ.
Hai người đều là Khương Đại, thế thì chỉ sợ Trương Quảng Vinh cũng......
Trần Ngưỡng chạy tới chỗ Triều Giản: "Cậu để ý quầy hàng giúp tôi một chút, tôi đi xem thử."
Triều Giản dùng quải trượng cản anh lại, "Đợi tới buổi tối dẹp quầy rồi lại nói."
"Bây giờ còn chưa tới giữa trưa nữa." Trần Ngưỡng vội vàng muốn hỏi thăm tình hình cụ thể.
Triều Giản lạnh lùng quát: "Trở về, buổi tối nói!"
Trần Ngưỡng cùng thiếu niên nhìn nhau mấy giây, lúc nhận ra hắn là đang lo lắng cho mình liền không cùng đối phương phân cao thấp nữa, anh yên lặng xoay người trở về sạp của mình.
.
Ban ngày mọi người đều tách ra, giữa trưa cũng không tụ họp, thẳng đến 9 giờ tối thu sạp mới tụ họp lại cùng nhau.
Ngoại trừ Lý Bình và Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh, thì hai người trung niên khác cũng có vết bầm tím đậm trên cổ.
Nguyên nhóm Khương Đại đều xảy ra chuyện.
Ban đầu mọi người còn không biết ngọn nguồn là từ ai, ngay khi Lý Bình nói xong chuyện bán cá buổi sáng của mình, bầu không khí liền thay đổi.
"Một người Khương Đại phạm sai lầm, tất cả Khương Đại còn lại đều phải chịu trừng phạt chung ư?" Trần Tây Song lẩm bẩm.
Trần Ngưỡng: "Ừ."
Mọi người đều nhìn Lý Bình.
Trên người Lý Bình nồng nặc mùi tanh của cá, cái mùa này trong thôn xuất hiện rất nhiều muỗi, chúng cứ đâm đầu lại đốt vào người ông ta, đầu gối thì đau đến mức đi lại đều khó khăn, lại còn trải nghiệm qua nỗi kinh hoàng suýt bị bóp cổ cho tới chết, cộng thêm nguyên một ngày ông ta chỉ bán được 3 con cá, thu nhập khác quá xa so với những gì ông ta tưởng tượng.
Bây giờ cảm xúc của ông ta đang trên đà mất kiểm soát.
"Ta đã làm gì sai?" Lý Bình tức giận, "Mấy người có ý gì, hả?"
Lưu Thuận không nói gì.
Tính tình Trương Quảng Vinh không giống Lưu Thuận, nói thẳng ra: "Ông không nghe lời cảnh cáo, đã không hoàn tiền lại."
"Đánh rắm! Tên kia rõ là tới tìm tra, là thứ lưu manh không giảng đạo lý!" Lý Bình vỗ bàn, "Tại sao ta phải hoàn tiền?"
"Ta cũng bị bóp cổ, ta cũng là người bị hại!"
"Ta không hoàn tiền cũng là chuyện cá nhân của mình, không liên hệ gì tới thứ khác, các ngươi đang loạn tưởng vớ vẩn cái gì vậy, trong chuyện hôm nay nếu đổi thành bất luận người nào trong các ngươi cũng sẽ giống như ta thôi, sẽ không hoàn tiền, chuyện này của ta không có khả năng là......"
Trần Ngưỡng nghe Lý Bình ồn ào mắng một hồi, huyệt Thái Dương đã bắt đầu thấy đau: "Đầu gối còn đau không?"
Lý Bình lập tức im mồm.
Sự ngụy biện kia như thủng một cái lỗ, biến mất trong nháy mắt.
Tự đáy lòng của Lý Bình rất rõ ràng, quả thật nguyên nhân là ở ông ta.
Nếu không thì hai người Khương Đại lúc đó cũng sẽ không tới ép buộc ông ta hoàn tiền lại cho tên kia, huống chỉ còn dùng ánh mắt sẽ lột da rút gân sau khi dẹp quầy đến trừng ông ta.
Hoàn tiền lại là xong chuyện, không bị ép quỳ xuống, cũng sẽ không bị siết cổ.
Nhưng là tại sao lại như vậy....
Đúng đó, tại sao chứ, tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ.
Trần Ngưỡng nhìn Lý Bình: "Ông là người làm ăn, lúc ông muốn làm như vậy, thì sẽ là vì cái gì?"
"Không, ta sẽ không làm như vậy," Lý Bình nói, "Ta đã mở siêu thị nhiều năm, cũng chưa thấy qua tình huống nào như thế, chân trước mới mua, chân sau liền muốn trả hàng, gói hàng chưa mở ra có thể, không thành vấn đề."
"Nhưng, lúc mua đi con cá rõ ràng còn sống, lúc trả hàng nó lại chết, thì tương đương với việc gói hàng đã bị mở ra còn bị sử dụng đến lộn xộn, sau đó đem hàng trả lại cho ta, ta bị điên mới nhận! Nếu ai mua hàng cũng vậy thì còn làm ăn kinh doanh gì nữa? Ta đâu phải dân làm từ......"
Một giọng nói ám trầm vang lên: "Danh dự."
Ánh mắt Trần Ngưỡng sáng lên, cao giọng giúp cộng sự mở rộng câu nói trên: "Thanh danh nhà họ Khương!"
Tất cả mọi người đều nhìn sang.
Vương Khoan Hữu cho rằng ý kiến này là đúng, hắn nhìn Trần Ngưỡng và thiếu niên kia một cái, trong lòng nghĩ, cộng sự là phải từ từ bồi dưỡng, *khả ngộ bất khả cầu*.
[*những thứ tốt đẹp thì phải chờ đợi, không thể cưỡng cầu]
"Xung đột với khách hàng là làm hỏng thanh danh nhà họ Khương, nên phải chịu trừng phạt."
Từ Định Nghĩa thiếu chút nữa cũng cùng người khác phát sinh xung đột, may mắn thay hắn phanh lại trước, giờ nghĩ lại mà sợ: "Vậy phải làm sao đây? Có người cố ý tới gây sự thì sao?"
"Nhường nhịn."
Vương Khoan Hữu nghiêm túc nói: "Trong vòng 3 ngày họp chợ này, thứ chúng ta bán ra đều phải bao trả bao đổi."
"Thế nếu ngay ngày cuối cùng, thu nhập của mỗi người đều vừa vặn chỉ có 60 đồng, nếu có người đến trả lại một thứ gì đó, thế chẳng phải là nhiệm vụ không được hoàn thành sao?"
Trần Ngưỡng sờ sờ nạng của đồng đội: "Cho nên chúng ta phải kiếm thêm tiền."
Ánh mắt của Đát Yến đảo qua thiếu niên bên cạnh anh: "Lúc trước anh lại nói không thể chỉ biết nghĩ đến việc có thể bán càng nhiều thứ càng tốt."
Vương Tiểu Bội lẩm bẩm: "Đúng đó, một hồi thế này, một hồi thế kia, rốt cuộc muốn như nào......"
"Đừng cãi nữa." Vương Khoan Hữu thay Trần Ngưỡng nói, "Nhiệm vụ chính là như vậy, mỗi một chi tiết đều có rất nhiều hố đào sẵn chỉ chờ chúng ta nhảy xuống, chỉ có thể đi một bước xem một bước."
Trần Tây Song cũng che chở Trần - người nhà, bĩu môi nói: "Các người không tin thì không cần nghe theo...!Đâu có ai ép."
Bên trong đám người biểu tình của Đát Yến có chút khó coi, nhưng bọn họ vẫn thức thời không tranh cãi nữa.
"Mấy người làm ơn chú ý một chút, đừng có liên lụy tôi."
Đát Yến nhìn Vương Tiểu Bội, Tiểu Tương, Hạng Điềm Điềm, cao ngạo nhấn mạnh một lần.
"Chúng tôi cũng muốn nói với cô câu này đấy." Hạng Điềm Điềm không cam lòng yếu thế đớp lại.
"Đúng đó!" Vương Tiểu Bội phụ họa.
Tiểu Tương không cùng họ cãi nhau, cô chào Vương Khoan Hữu Trần Ngưỡng, và những người khác rồi trở vào phòng.
Trần Tây Song như bị thần kinh hỏi: "Mấy người nói xem, tại sao người ở trên chợ đều làm bộ như không nhìn thấy gì khi chúng ta xảy ra chuyện thế?"
"Giống như chỉ cần không gọi nhầm tên là được." Vương Khoan Hữu nói, "Sợ hãi sao."
Loại ép buộc này đã không phải là năm thứ nhất rồi, năm trước, năm kia, ai biết được đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì, mới có bọn họ của hôm nay, ồn ào giả dối.
.
Lúc kiểm kê hàng hóa và kết toán, thôn trưởng đều giám sát toàn bộ quá trình.
"Ngày đầu tiên mỗi người ít nhất phải kiếm được 20 đồng, nhưng trong số các ngươi chỉ có mấy người kiếm được, mấy người còn lại đều không kiếm đủ."
Thôn trưởng chỉ ra tất cả những người chưa đạt tiêu chuẩn, bọng mắt bị xệ xuống của ông như đang co rút, nói: "Ngày mai phải kiếm nhiều hơn 20 đồng, tốt nhất là hơn 30 đồng, bằng không ấy à, ngày cuối cùng các ngươi liền xong đời, nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ...!nghe rõ, ngày mai chúng tôi sẽ nỗ lực bán thật nhiều đồ vật đi."
"Khương Đại, đi từ đường bái tổ!" [ nơi thờ cúng tổ tiên]
Thôn trưởng hét lên với ba người Lưu Thuận, Trương Quảng Vinh, và Lý Bình.
Mấy người ở lại đều có phản ứng khác nhau.
"Bái tổ......vậy bọn họ chẳng phải là sẽ biết được dây mơ rễ má của các thành viên trong gia đình nhà họ Khương rồi sao?"
"Chờ bọn họ trở về đã."
"Bái tổ không biết có nguy hiểm gì hay không?"
"Là nhóm Khương Đại đi bái tổ, không có quan hệ gì tới chúng ta đâu."
"Đúng ha, thế bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
"Bên ngoài còn rất nhiều quầy hàng còn bán, mấy người đó đều là từ nơi khác tới, hình như còn muốn bày bán suốt đêm không dẹp thì phải, chỉ có chúng ta 9 giờ đã dẹp."
"Nhiệm vụ cùng Lão Tập thôn có quan hệ, không phụ thuộc vào những người đó, kệ họ."
"......"
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản lên giường đất nằm, hai người đều thấy rất mệt, bày sạp bán đồ thực là không dễ dàng.
Đầy người Triều Giản đều dính bụi bẩn hắn cũng mặc kệ, không hơi sức đâu mà lo.
Trần Ngưỡng cũng không tốt hơn là bao, anh kéo chăn che tới ngực, tinh thần mệt mỏi nói: "Ngủ một lát trước đã, chờ Khương Đại bái tổ......"
Người bên cạnh đột nhiên nói: "Nhiệm vụ sinh tồn, đừng bao giờ quên bảo vệ chính mình trước."
Trần Ngưỡng tỉnh táo hơn một chút, biết đối phương vẫn còn trách cứ việc ban ngày anh hấp tấp không suy nghĩ đã hành động, anh mím môi một cái rồi nói: "Tôi biết mà."
Vẫn là chính anh nói có thể sẵn tiện vươn tay kéo người khác ra khỏi khốn cảnh.
Nhưng tiền đề là phải ở trong phạm vi năng lực của bản thân.
Muốn cứu người đồng thời cũng phải giữ được an toàn của bản thân mình trước đã.
Triều Giản không nói một lời.
Trần Ngưỡng nghiêm túc thì thầm với hắn: "Thật đó, tôi vẫn luôn nhớ kỹ."
Triều Giản mấp máy môi, anh nhớ kỹ cái rắm.
"Cậu đang mắng tôi phải không?" Trần Ngưỡng như có cảm ứng quay đầu qua nhìn hắn.
Triều Giản chừa cho anh một cái cái ót.
Trần Ngưỡng bối rối một hồi, lúc anh vừa định nhắm mắt lại, vị kế bên lại lên tiếng, không có đầu không có đuôi như trước: "Trừ quỷ ra, cái gì anh cũng không sợ."
Sau đó lại nói thêm một câu: "Tốt nhất là cái gì cũng sợ, mới thành thật ở yên."
Trần Ngưỡng hết nói nổi: "Nếu cái gì tôi cũng sợ, thì lúc ở trong lần nhiệm vụ thứ nhất đã sớm về trầu ông bà rồi, còn có thể sống tới bây giờ trở thành cộng sự với cậu à?"
Vị này cũng rất biết chơi, lúc đầu thường dùng hai chữ "Nhanh lên" để buộc anh phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.
Bây giờ lại trách anh tiến triển quá nhanh.
Như vậy không tốt sao? Cộng sự mạnh lên chẳng lẽ không phải là chuyện gì tốt hả?
Phát hiện khí tràng quanh thân người bên cạnh không đúng, Trần Ngưỡng nhanh chóng vuốt lông: "Thành thật...!tự bảo vệ mình, là hai trọng điểm này phải không, tôi đều nắm được cả hai rồi, cậu yên tâm đi đừng lo lắng."
Trần Ngưỡng nói với Vương Khoan Hữu: "Khương Đại trở về thì kêu chúng tôi một tiếng."
"Tôi không xứng được anh tín nhiệm sao?" Trần Tây Song bên cạnh bất đầu hức hức hức.
Trần Ngưỡng: "......"
.
Ở phòng bên cạnh, Vương Tiểu Bội tháo cái kính gọng đen to bản xuống, mái tóc dài búi củ tỏi được thả ra xõa tung ở sau lưng.
"Trên tóc toàn là bụi không à, bẩn quá đi."
Hạng Điềm Điềm lấy từ trong túi ra một chiếc lược chải đầu nói: "Trong chợ thật quá bẩn, tớ dùng khăn giấy ướt lau mấy lần đều đen thui, nhìn mà sợ luôn."
Cô nàng đưa chiếc lược qua cho Vương Tiểu Bội hỏi: "Nè muốn dùng không?"
"Cậu giúp tớ chải đi."
Hai tay Vương Tiểu Bội cầm di động, ngồi quay lưng lại phía cô.
Đát Yến như đại tiểu thư ngồi ở trên ghế, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo lại với nhau, cô ta nhìn Vương Tiểu Bội và Hạng Điềm Điềm tỷ muội tình thâm cảm thấy khinh thường không thôi.
Mới quen ngày hôm qua, bây giờ lại cứ như chị em ruột thịt thất lạc nhiều năm không bằng.
Đát Yến sẽ không thừa nhận là mình đang ghen tỵ mới nghĩ như vậy, cô ta nhìn thấy Tiểu Tương xuống giường, nên hỏi: "Cô muốn đi WC à?"
Tiểu Tương gật đầu.
Đát Yến đứng lên: "Một mình cô không an toàn, tôi đi cùng cô."
Chờ hai người rời đi, Vương Tiểu Bội le lưỡi: "Giả vờ cái gì chứ!"
"Rõ ràng là chính cô ta muốn đi WC lại không dám, tớ đều nhìn thấy cô ta kẹp chân hơn nửa ngày rồi."
"Cũng chỉ có Tiểu Tương mới chịu được, gặp tớ là đã nói thẳng mặt cô ta rồi."
Hạng Điềm Điềm ngồi ở bên giường đất cởi giày, thò chân qua chỗ Vương Tiểu Bội.
"Trời ạ, thúi chết rồi."
Vương Tiểu Bội che mũi, giả bộ tức giận đánh Hạng Điềm Điềm: "Sao cậu chơi ác quá vậy, thúi chết tớ rồi!"
Hạng Điềm Điềm khoa trương bày ra bộ dáng cúi đầu khom lưng: "Thực xin lỗi."
"Chậc chậc chậc." Vương Tiểu Bội dựng ngón tay cái, "Ảnh hậu, tuyệt đối là ảnh hậu."
Hạng Điềm Điềm lại thay đổi giọng điệu, chân thành nói: "Thực xin lỗi."
Vương Tiểu Bội lại chậc lưỡi: "Xuất sắc, thật sự là quá xuất sắc."
Cô nàng lại quay đầu đi, chìa mái tóc dài sau lưng mình ra nói với Hạng Điềm Điềm: "Cậu giúp tớ chải đầu đi."
"À mà chân của cậu nặng mùi thật đấy, mùi cứ y như cá chết, thúi đến mức linh hồn của tớ đều sắp nứt ra luôn, đợi lát nữa cậu đem giày để ra ngoài cửa đi nhé, nếu không là không thể ngủ được đâu."
Người đằng sau lưng vừa khóc nức nở vừa liên tục nói xin lỗi.
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi."
"Tôi xin lỗi......!Tôi xin lỗi......!Tôi xin lỗi......"
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"
"Ừ, ừ tha thứ cho cậu đấy." Vương Tiểu Bội bạch bạch bạch bấm di động, "Tóc không cần cậu chải nữa...!ngày mai tớ tùy tiện búi lên là được, bất quá cậu phải giúp tớ bưng một chậu nước rửa mặt vào đây, tớ muốn rửa mặt rồi đi ngủ."
Người phía sau vẫn còn nói không ngừng.
Vương Tiểu Bội quay đầu nhìn lại, thì thấy Hạng Điềm Điềm cong eo cúi đầu xuống, mái tóc đen dày che mặt, miệng không ngừng nói ra ba chữ đó, giọng nói bất đầu trở nên cứng ngắc mà thê lương.
"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi......"
"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi......"
Vương Tiểu Bội vỗ nhẹ vào cánh tay cô: "Cậu làm gì thế, đừng giỡn nữa."
"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi......"
Vương Tiểu Bội không hiểu sao lại nổi một tầng da gà: "Đừng nói nữa, cậu đừng nói nữa."
"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi......"
"Tớ kêu cậu đừng nói nữa!" Vương Tiểu Bội vén mái tóc đang che ở trước mặt Hạng Điềm Điềm lên.
Hạng Điềm Điềm đột nhiên ngẩng đầu.
Vương Tiểu Bội sắc mặt tái nhợt nói: "Cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cái ót của cậu đấy."
"Là như thế này sao?"
Hạng Điềm Điềm đang đối mặt với cô hỏi một câu chẳng hiểu ra sao.
Sau đó Vương Tiểu Bôi liền mở trừng mắt nhìn toàn bộ cái đầu của Hạng Điềm Điềm xoay qua phải với biên độ chầm chậm rồi đột nhiên răng rắc một tiếng vặn ra tới phía sau, lú cái ót ra trước mặt cô.
Cái ky bằng tre, giống cái đồ hốt gác ấy.