Thân Phận Số 019

Chương 74


Cộng sự không đáp lại, Trần Ngưỡng vẫn tiếp tục nói thầm: "Theo lý thuyết, lần bái tổ thứ hai này rút được thăm trống, sẽ không có người phải chết, thế thì tại sao Khương Đại lại bị gϊếŧ cơ chứ."
"Ông ta chết ở bên ngoài nhà vệ sinh, thì được tính là đã phạm vào điều cấm kỵ gì?"
"Chẳng lẽ Khương Đại không thể cùng Khương Miêu đi nhà vệ sinh?"
Trần Ngưỡng xoay người nằm thẳng, tay đặt ở trên bụng, đôi mắt nhìn xà nhà cao cao, trong lòng lên xuống không yên ổn.
Anh lại quay người qua nằm nghiêng, chân đạp vào trong chăn, bên tai bỗng dưng vang lên tiếng nói cực thấp của thiếu niên: "Ngày mai lại nhìn xem."
"Nhìn xem cái gì?"
Hầu kết của Triều Giản giật giật: "Xem cái chết của Khương Đại là chuyện gì xảy ra."
Trần Ngưỡng "Ừ" một tiếng, vậy thì đợi tới ngày mai xem có thể cho ra một cái kết quả hay không vậy, anh nhẹ giọng nói: "Cậu còn muốn ngủ nữa không?"
Triều Giản: "Ngủ."
Trần Ngưỡng nghe phía bên kia giường đất vang lên tiếng tất tất tác tác, tính toán nói gì đó để cho bọn họ im lặng một chút, kết quả anh còn chưa làm ra hành động gì, người bên cạnh đã ngủ thϊếp đi.
Tốc độ nhanh như trong một giây đã ngủ mất.
Động tác kéo chăn Trần Ngưỡng dừng lại, ánh mắt anh cổ quái kéo chăn bông ra, rồi nhìn về phía góc áo của mình bị người nào đó nắm chặt.
"?"
"............"
.
Tới sáng Tiền Tần mới trở về, khuôn mặt hắn tiều tụy, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn như cả đêm không chợp mắt.
Trần Ngưỡng hỏi hắn có phải vẫn luôn ở trong chợ hay không, chỉ thấy hắn phờ phạc cầm lấy bàn chải đánh răng ngồi xổm ở cửa đánh răng, mơ hồ nói một tiếng "Đúng thế".
"Khương Đại chết rồi." Vương Khoan Hữu lại đây nói cho Tiền Tần biết.
Tiền Tần dừng lại động tác đánh răng, ngậm một ngụm kem đánh răng chờ đợi những lời tiếp theo.
Vương Khoan Hữu nói hết những gì anh biết được vào buổi tối hôm qua cho hắn nghe.
Trần Ngưỡng trở lại bàn ăn sáng, khóe mắt anh quét tới quét lui trên người mấy đồng đội lâm thời, đột nhiên một ổ bánh mì được đưa tới trước mắt, anh nói: "Tôi đã ăn rồi."
Triều Giản nói: "Tích trữ lương thực."
Vừa dứt lời liền như biến ma thuật, không biết từ đâu ra đưa cho anh một cái túi ni lông rất sạch sẽ.
Nhiều cặp mắt đồng thời đổ dồn về phía Trần Ngưỡng, anh yên lặng nhận lấy túi từ trong tay Triều Giản, rồi yên lặng bỏ ổ bánh mì vào trong, còn tiện thể cột lại.
Mọi người nhìn anh làm xong một loạt động tác, rồi cả đám cứ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn mạnh ai nấy ăn, mạnh ai nấy uống.
Trần Ngưỡng dùng khuỷu tay chạm vào Triều Giản: "Tự cậu bỏ vào túi ni lông cất đi là được rồi, mắc gì còn đưa cho tôi làm mới chịu thế? Làm ra động tĩnh lớn như vậy."
"Cái này buổi trưa ăn." Triều Giản lại đưa cho anh hai cái bánh, hai cái trứng gà luộc.
Trần Ngưỡng: "......!Có hai người chúng ta dẫn đầu làm chuyện này, bữa sáng nhất định hết sạch."
Quả nhiên, thức ăn trên bàn đã nhanh chóng bị những người khác chia ra, tay chân chậm chạp chút cũng chỉ có thể lấy được một cái bánh màn thầu.
Đợi Tiền Tần ở trước cửa đánh răng xong trở về, thấy chẳng còn miếng đồ ăn nào.
Vương Khoan Hữu nói sẽ chia một ít phần ăn của bản thân cho hắn.
Tiền Tần là người rất dễ đuổi đi, hắn không nói gì đi lau sạch mặt, rồi cầm lấy phần ăn Vương Khoan Hữu đưa ngồi xổm ở bên ngoài ăn.
"Mới hơn sáu giờ một chút." Trần Ngưỡng rút điện thoại di động ra nhìn, "9 giờ mới bày quán, mấy giờ ở giữa chúng ta nên làm gì đây?"
Mọi người đều không nói gì.
Tiến độ nhiệm vụ sắp kết thúc, hôm nay là ngày cuối cùng, bọn họ chỉ cần kiếm thêm tiền, bảo đảm buổi tối khi thu quán, thu nhập của mình có thể vượt qua mức bình quân đầu người.

Nhưng bây giờ còn chưa tới giờ đi bày quán, bọn họ sốt ruột cũng không có biện pháp, điều duy nhất có thể làm chính là chờ đợi.
Trần Ngưỡng đang cùng Triều Giản mắt to trừng mắt nhỏ.
Triều Giản đổ một ít nước sôi vào bình đựng nước lắc đều rồi đổ nước bỏ, nhấc bình nước trút xuống để cho khô.
"Nhìn tôi đang làm gì, trên mặt tôi có Bách khoa toàn thư Baidu à?" [tương tự Google.]
Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, quả thật không có gì để tìm kiếm......![ý câu này là nói không có câu hỏi gì để lên Google tìm kiếm ấy.]
Anh mới vừa nghĩ như vậy, thì trong đầu đã hiện ra thi thể của Trương Quảng Vinh.
"Các người không muốn biết nguyên nhân cái chết của Khương Đại sao?" Trần Ngưỡng nhìn những người khác.
"Tất nhiên là muốn biết rồi." Trần Tây Song ủng hộ nói tiếp, "Tối hôm qua tôi cũng ngủ không được, vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này."
"Mặc dù ổng không biết đạo lý đối nhân xử thế cho lắm, nhưng ổng không ngu, tính tình cũng không phải loại xúc động hồ đồ, đã biết rõ điều nào là cấm kỵ thì không có khả năng còn đi phạm vào."
"Vậy thì chính là vào phạm điều còn chưa biết." Vương Tiểu Bội dùng tay chải mái tóc dài của mình, miệng thì cắn sợi dây chun, nói nghe không rõ lắm.
Trần Tây Song nhìn cô ta, ban ngày thì chịu phản ứng với hắn?
Vương Tiểu Bội nhìn sang.
"Không biết nữa, trong lòng tôi đang rất hoảng." Trần Tây Song dời tầm mắt, nhẹ nhàng sờ soạng miệng vết thương đã kết vảy trên trán, "Có thể đổi quầy hàng không?"
"Không thể, đó là cố định."
Trần Tây Song mếu máo, hắn muốn dựa gần người nhà họ Trần một chút.
[Trần Tây Song xem Trần Ngưỡng như người một nhà vì cả hai đều họ Trần.]
"Nếu có thể đổi thì tốt rồi, tôi muốn đổi."
Vương Tiểu Bội túm lấy mái tóc dài, dùng dây chun buộc lại: "Quầy hàng của tôi nơi đó vốn dĩ chỉ có Lý......!Chỉ có mình Khương Đại, bây giờ đều là người bán hàng từ nơi khác đến, ngay cả người chiếu ứng đều không có."
Trần Ngưỡng hỏi ý kiến của Tiểu Tương.
Tiểu Tương đang chỉnh sửa ảnh chụp trong điện thoại, cô nhẹ nhàng nói: "Việc duy nhất hôm nay chúng ta phải làm là bán được nhiều thứ hơn."
"Về điều cấm kỵ còn không rõ kia, chúng ta không có thời gian và sức lực để đi điều tra, chỉ có thể tận khả năng tùy thời nhắc nhở bản thân, không nên đi làm chuyện trước đó chưa từng làm, nói những lời lúc trước chưa từng nói về ba người nhà họ Khương."
Lời này nghe có vẻ rất hợp lý, cũng thành công trong việc kết thúc chủ đề này.
Trần Ngưỡng cho rằng mình cũng sẽ bị quan điểm của Tiểu Tương trấn an, sự thật lại là vào tai này ra tai kia, anh vẫn rất để ý đến cái chết của Trương Quảng Vinh.
Có lẽ vì thời gian tử vong của đối phương là ở lúc sau khi bái tổ, khi đó mọi người đều cho rằng đã được an toàn.
Cho nên cái chết của đối phương đến có chút......!Đột ngột?
.
Trần Ngưỡng kéo Triều Giản rời khỏi nhà, ánh mặt trời buổi sáng khoác lên người bọn họ, cả hai cũng không đi đâu xa, khi thấy được một đống cỏ khô ở bên ngoài thì ngồi xuống.
"Cậu kiếm được bao nhiêu?" Trần Ngưỡng khoanh chân hỏi.
Triều Giản: "Hơn 300."
Trần Ngưỡng không ngạc nhiên khi nghe thấy con số này, chỉ có chút hâm mộ: "Cậu kiếm được nhiều thật đó."
Triều Giản gấp đôi nạng lại, đặt ngang lên đùi: "Số tiền anh toàn bình quân của mỗi đầu người trước khi đóng cửa gian hàng là 400, anh phải nghĩ biện pháp kiếm được."
Trần Ngưỡng bất đắc dĩ nói: "Hai ngày đầu cộng lại tôi chỉ kiếm được 129 đồng....thì làm sao tôi có thể kiếm được nhiều như vậy vào ngày cuối cùng kia chứ."
"Hôm nay là ngày cuối cùng," Triều Giản vuốt ve đôi nạng, "Thôn trưởng sẽ chia hàng hoá trong tay của những người chết cho chúng ta."
Trần Ngưỡng nghe hiểu ý của Triều Giản, bằng cách này, hàng hóa của họ sẽ nhiều hơn, và xác suất thu hút khách hàng cũng sẽ theo đó tăng lên.
"Tôi sẽ cố gắng, cố gắng bán được thật nhiều thứ, tận lực không rời khỏi quầy hàng." Hy vọng trong lúc bày bán không có sự cố đột ngột nào xảy ra nữa, có thể để cho anh bình yên buôn bán là tốt nhất.

Triều Giản nhìn ra nơi xa, trong miệng nhảy ra một câu: "Tôi sẽ giới thiệu khách hàng cho anh."
Trần Ngưỡng sửng sốt: "Cậu chắc có thể làm vậy không? Lỡ bị tính thành phạm quy thì sao?"
Triều Giản nhìn anh: "Thế anh còn có biện pháp khác tốt hơn?"
Trần Ngưỡng: "......"
Không có.
Triều Giản nhìn chằm chằm vào mắt anh, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Đánh cược không?"
Trần Ngưỡng mím môi: "Được, cược một trận."
"Tôi sẽ chỉ nói với bọn họ anh là người thân của tôi." Ánh mắt của Triều Giản lại nhìn về nơi xa, "Bọn họ có muốn đến gian hàng của anh hay không thì phụ thuộc vào chính họ, còn liệu có thể mua đi thứ gì đó sau khi đến chỗ anh hay không là phụ thuộc vào chính anh."
Trần Ngưỡng nói: "Không bằng cậu dứt khoát nói tôi là anh trai (ca) của cậu."
Đầu của Triều Giản hơi nghiêng qua nhìn anh.
Lời đã nói ra giống như bát nước đổ đi, không thu lại được, người trưởng thành phải vì những lời nói ra trong lúc lơ đãng của mình mà trả giá.
Trần Ngưỡng chỉ có thể nghênh đón ánh mắt am hiểu sâu không rõ từ thiếu niên.
Thiếu niên trước sau vẫn không nói một lời.
Ngay khi Trần Ngưỡng cho rằng thiếu niên lại muốn lộ ra vẻ mặt như cười như không với anh, thì anh lại thấy khóe môi của người này nhếch lên, nói: "Được."
Trần Ngưỡng ngây dại.
Triều Giản nói xong liền đưa tay về phía Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng đặt hai lát bơ sữa vào lòng bàn tay hắn: "Khách hàng của cậu cơ bản toàn là con gái....!Đã nhìn qua gương mặt của cậu rồi đợi khi nhìn thấy khuôn mặt này của tôi, sợ là con nai nhỏ trong lòng bọn họ sẽ trợn trắng mắt."
Triều Giản: "......"
"Vậy thì nghĩ cách." Hắn cau mày, giống như một vị học giả nghiêm túc giáo huấn học sinh không nên thân của mình.
"Biết biết, tôi biết mà, tôi sẽ cố gắng hết sức giữ chân mỗi một vị khách hàng đến quầy hàng của mình."
Trần Ngưỡng lại cảm thấy nặng nề, nói: "Sau khi thu quán còn phải bái tổ thêm một lần nữa, chủng loại hàng hoá bán càng nhiều, thì tỷ lệ bán đi tài sản của dòng họ sẽ càng lớn hơn một chút."
Bán ít đi, thì lại kiếm không đủ tiền.
Triều Giản chỉ ăn một miếng bơ sữa, còn lại một miếng thì đút vào túi: "Về chuyện bái tổ, sau khi thu quán rồi lại nói, dựa theo trình tự mà tới, trước tiên anh phải kiếm đủ số tiền đó đã."
"Cậu nói rất đúng." Trần Ngưỡng một cái đầu hai cái đại, hận bản thân không thể biến ra nhân dân tệ.

[tiền của Trung.]
Lúc 8:40 mọi người tập hợp.
Đúng như Triều Giản nói, thôn trưởng muốn chia nhóm hàng hoá của những người đã chết hai ngày trước cho mọi người, phân phát một cách tùy tiện, không tồn tại cái gì mà thứ gì bán tốt thì nên chia cho người này hay nên chia cho người kia.
Trần Ngưỡng đếm số người lãnh hàng hóa, chỉ có 14 người.
Con số này khiến lưng Trần Ngưỡng có chút lạnh.
Tính đến nay, trong số 13 nhiệm vụ giả bên phe bọn họ, đã chết mất 5 người, còn lại 8 người.
Thôn Lão Tập có mười hai quầy hàng tương đương với mười hai người, bây giờ lại thiếu mất một nửa.
Những người khác đứng bên nhóm hàng hóa mới được chia cũng nhận thấy lượng người giảm mạnh đi rất nhiều, bọn họ không hẹn mà cùng ở trong lòng tính toán, tính nhẩm không ra thì dùng máy tính của điện thoại ấn.
Ban đầu có 25 người, nhưng bây giờ chỉ còn 14 người.

1500 đồng chia cho 14 người, vậy thì bình quân của mỗi đầu người là hơn 107 đồng.
6 người còn lại của thôn Lão Tập phân biệt ra là hai người Khương Đại, một người Khương Miêu, ba người Khương Nhân, biểu tình của bọn họ còn rất tốt, hiển nhiên là kiếm được không ít tiền, tạm thời còn an toàn.
Trần Tây Song chỉ kiếm được hơn một trăm, lập tức đứng không vững, Vương Tiểu Bội còn không tới một trăm trực tiếp ném điện thoại của mình đi.
Chỉ có hai người bọn họ có phản ứng lớn nhất.
"9 tiếng tiếp theo phải thét to nhiều lên, mọi người cố gắng đừng rời khỏi quầy hàng của mình, tranh thủ thời gian bán được nhiều một chút." Vương Khoan Hữu nói.
"Không có người đến mua thì canh giữ ở quầy hàng có lợi ích gì!" Tâm lý của Vương Tiểu Bội sụp đổ nói, "Hai ngày nay tôi chỉ mới kiếm được 98 đồng!"
Cô ta nhận thấy có gì đó không ổn, liền nhìn chằm chằm vào mọi người xung quanh: "Các người đều kiếm được nhiều tiền hơn so với tôi phải không?"
Các thôn dân phớt lờ cô, chết lặng lấy đi hàng hoá của mình.
Vương Tiểu Bội vừa khóc vừa nói: "Chẳng phải tôi là người có ưu thế lớn nhất ư, sao lại thế này?"
Có lẽ các chàng trai ở đây không thích ăn loại như cô đó, Trần Tây Song nhìn khuôn mặt coi như đáng yêu của cô nói trong lòng.
Vương Tiểu Bội trừng lớn đôi mắt đẫm lệ nhìn Trần Tây Song: "Cậu kiếm được bao nhiêu?"
Trần Tây Song nói: "Cùng cô không sai biệt lắm."
Vương Tiểu Bội được đến một chút an ủi, nhưng nếu đối phương kiếm được ít hơn cô ta thì tốt rồi, cô ta không muốn làm đệm lưng.
"Ông ơi, tiền của những người đã chết đó kiếm tiền đâu, có phải cũng giống như hàng hóa, phân phát cho chúng cháu không?" Vương Tiểu Bội vừa khóc vừa hỏi thôn trưởng.
Thôn trưởng dường như đã không ngủ kể từ ngày họp chợ bắt đầu, thần sắc gần như teo tóp, không còn sức sống, tinh khí thần héo rút, ông dùng giọng điệu thẫn thờ nói: "Đã chết, thì tiền kiếm được sẽ trở thành phế thải."
Thân thể của Vương Tiểu Bội thân nhoáng lên một cái, cô ta hốt hoảng tìm kiếm Tiểu Tương, tìm được rồi liền nắm chặt cánh tay của đối phương.
"Khương Miêu, tôi làm sao bây giờ, tôi xong rồi."
Tiểu Tương kiếm được hơn 150 đồng, nhưng cô không hề thả lỏng, chỉ nói: "Vẫn còn thời gian."
Vương Tiểu Bội một chữ cũng không nghe vào: "Trừ khi không có ai chết trước khi thu quán, một người cũng không chết."
"Làm sao có thể, không có khả năng, vẫn sẽ có người chết."
Vương Tiểu Bội như bệnh thần kinh lải nhải: "Chết một người, thì số tiền bình quân đầu người lại tăng lên một ít, càng ngày càng nhiều, tôi muốn làm sao mới có thể kiếm được số tiền đó......!Không thể trộm cũng chẳng thể cướp, chỉ có thể tự mình làm buôn bán, xong rồi......"
Thôn trưởng làm ngơ khi thấy Vương Tiểu Bội phát rồ, ông bình tĩnh nhìn về phía mặt trời nói: "Đều đi bày quán đi."
"6 giờ thu quán, kiểm kê hàng hóa, tổng số tiền lãi là 1500 đồng, bình quân đầu người đến lúc đó nhìn số lượng người rồi tính, nhớ kỹ!"
Trần Ngưỡng nhìn ông cụ rời đi, trong lòng nghĩ tới nhắc nhở nhiệm vụ của lần này, kiếm thêm tiền.
Ba chữ này, ngày cuối cùng có thể cảm nhận đến sâu sắc nhất.
Trần Ngưỡng không trì hoãn, anh xách theo hàng hoá cùng Triều Giản rời đi, rất nhanh nhẹn bày lên sạp hàng.
Người phụ nữ trung niên bán gà con đã chết, vị trí trống, người sửa giày không có tới, e là dữ nhiều lành ít.
Vị trí hai bên trái phải của Trần Ngưỡng hiện giờ đều không có ai.
Anh nhìn tình huống bên phía Triều Giản và Lưu Thuận, xung quanh bọn họ có không ít quầy hàng, tất cả đều là người từ nơi khác đến.
Những người bán hàng rong bất đầu gân cổ lên thét to.
Chợ luôn náo nhiệt và ồn ào như củ.
Tựa hồ như mười một người đã chết kia, và mười một cái quầy hàng từ đầu tới cuối đều chưa từng tồn tại qua.
"Cái mâm này bán thế nào?"
Một người phụ nữ trung niên bước tới chỉ vào cái mâm cá vàng trên quầy hàng.
Trần Ngưỡng nhất thời lấy lại tinh thần, mâm cơm không phải thứ hàng hoá lúc trước anh bán, mà là một trong mười món anh được chia cho lúc nảy, anh không quen thuộc, giá ghi trong danh sách còn chưa kịp xem.
"Có nguyên bộ không, ta còn muốn mua thêm muỗng."
"Có, cô đợi cháu tìm một chút." Trần Ngưỡng một bên lộ ra nụ cười ôn hòa, một bên trộm lật xem bảng giá, "Có có, có nguyên một bộ, để cháu lấy cho cô, chờ cháu một lát nhé."
Có đôi khi càng hy vọng sự cố đừng có đột ngột phát sinh, thì nó lại càng đến sớm hơn.
Mọi người chín giờ mới ra bày quán, Lưu Thuận đã chết ngay sau mười giờ.
Chết ở một góc sau chợ.
Tiểu Tương là người phát hiện ra thi thể.

Trên người Lưu Thuận không có miệng vết thương cùng sự dị thường gì, chỉ có vết thương trên cổ vào ngày đầu tiên bị Lý Bình liên lụy, chỉ có dấu vết trên cổ bị Khương Nhân siết lúc trước càng sâu hơn một chút.
Ông ta cũng giống như Trương Quảng Vinh, đều bị người dọc theo vòng dấu vết đó siết cho tới chết.
Trần Ngưỡng vẫn luôn chuyên tâm bán đồ, không chú ý tới Lưu Thuận rời khỏi quầy hàng lúc nào, anh phỏng đoán thời điểm này Lưu Thuận không có khả năng đi tìm đồ ăn, chỉ có thể là vì mắc tiểu.
Anh nhớ rõ buổi sáng Lưu Thuận uống mấy bát cháo, rất loãng.
Thứ đồ ăn đó có quá nhiều nước.
Hiện tại Lưu Thuận đã chết, tất cả mọi người không thể không vì vậy rời khỏi quầy hàng, hội tụ ở phía sau chợ.
"Lại là Khương Đại, vậy khẳng định có liên quan với việc bái tổ, rút phải thăm trống vẫn phải chết người" Vương Tiểu Bội quay mặt về hướng chợ nói một câu, ánh mắt nhìn về quầy hàng của chính mình, nếu có người muốn mua đồ, cô ta có thể kịp thời chạy tới.
"Điều cấm kỵ chúng ta còn không rõ là gì đây......" Vương Khoan Hữu nhíu mày.
Trần Ngưỡng không trao đổi với Vương Khoan Hữu, anh dựa gần vào người Triều Giản, tầm mắt dính vào vết siết trên cổ Lưu Thuận.
Vương Khoan Hữu nhìn anh: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang suy nghĩ, nguyên nhân dẫn đến cái chết của Khương Miêu {đầu tiên} liên quan đến việc bái tổ, cô ấy sẽ nói xin lỗi còn nói rất nhiều lần," Trần Ngưỡng nói, "Lúc vị này {Lưu Thuận} chết có ai ở đây hay không thì tôi không biết, còn vị tối hôm qua kia {Trương Quảng Vinh}......"
Không đợi Trần Ngưỡng nói xong, Vương Tiểu Bội đã ngắt lời: "Không có!"
"Ông ta không có nói, tôi đối với câu nói đó rất mẫn cảm, tôi xác định mình không hề nghe thấy!"
Sau đó Vương Tiểu Bội bày tỏ quan điểm của mình: "Chỉ khi bán đi tài sản của dòng tộc tới lúc gần chết mới có thể nói như vậy, Khương Đại không bán đi gia sản của dòng tộc nên sẽ không nói, điều này Không phải rất bình thường sao."
Trần Ngưỡng gật đầu: "Đúng vậy, là chuyện bình thường, nhưng Khương Đại rút ra là thăm trống, được tính như ai cũng chưa bán đi tài sản của dòng tộc đúng không, vậy tại sao lại có người chết?"
"Dù sao cũng là vì xúc phạm vào điều cấm kỵ nào đó mới chết." Vương Tiểu Bội nói.
Trần Ngưỡng gập ba ngón tay lên, gõ lạch cạch lạch cạch vào nạng của Triều Giản, phát ra âm thanh thanh thúy.
Triều Giản khép hờ mắt, tùy ý người nào đó gõ nạng.
Bây giờ mỗi giây mỗi phút đều có thể là tiền, mọi người không thể cứ ở đây mãi.
Vương Tiểu Bội là người nóng vội nhất, cô ta phải về quầy hàng của mình.
"Tôi đi trước đây, các người muốn thảo luận thì tiếp tục thảo luận đi."
Đúng lúc này, Trần Tây Song bỗng nhiên lẩm bẩm: "Hai người Khương Đại cũng mất rồi......"
Trần Ngưỡng đột nhiên nhìn sang, ánh mắt có loại hiểu ra không nói nên lời.
"Sao vậy? Tôi nói gì hả?" Trần Tây Song vô thức đứng thẳng người, không rõ nguyên do hỏi.
Trần Ngưỡng vỗ vai Trần Tây Song: "Không có, cậu nói rất đúng."
Ngay sau đó, anh nói một câu không hề ăn khớp với câu trước.
"Quan điểm của tôi là, do người làm." Trần Ngưỡng nhìn thi thể của Lưu Thuận nói.
Không khí trong góc lập tức như ngưng đọng lại.
"Ý của anh là gì?" Vẻ mặt Vương Tiểu Bội mê mang, "Ý anh là Khương Đại bị người siết cổ đến chết, chứ không phải xúc phạm vào điều cấm kỵ mới bị sát hại?"
"Sao có thể chứ!" Cô ta làm ra bộ dáng kiên quyết không tin.
Ánh mắt Vương Khoan Hữu khóa chặt vào Trần Ngưỡng: "Không có lý do để làm như vậy, người càng ít thì số tiền bình quân đầu người sẽ tăng lên, đối với chúng ta đều bất lợi."
"Đúng đó đúng đó." Trần Tây Song gật đầu như gà con mổ thóc.
"Tôi vẫn luôn suy nghĩ, phải phá vỡ cục diện bái tổ như thế nào, nhất định là có biện pháp, nhất định có một sơ hở nào đó, nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không ra."
Trần Ngưỡng nói: "Bây giờ tôi biết sơ hở là gì rồi."
Anh gãi vùng da sau cổ đã nổi lên một tầng da gà của mình: "Có người đã nghĩ tới cái lỗ hổng trước tôi, và đã áp dụng hành động."
"Người đó ở ngay trong số chúng ta."
"Ai?"
Chương này 8559 chữ, vậy nên đọc xong hãy bình chọn cho tui đê.
Tui mới chích xong hai liều vaccin thì nghe thông báo ông chú 2 ngày trước trả tiền cho tui thành FO nhập viện rồi các bác ạ, cả nhà của ổng 12 người bị hết, đây là lần thứ hai tui tiếp xúc trực tiếp với FO rồi đó, số con rệp hay sao ấy.

Bình Luận (0)
Comment