Thân Phận Số 019

Chương 80


Dù chỉ là những con số, nhưng cũng đủ làm cho thế giới quan của anh nứt toác ra rồi.
Này có khác gì với việc được quẹt thẻ không giới hạn đâu?
Không phải đều là dùng mấy đời cũng không hết đó sao.
Trần Ngưỡng ở trước máy ATM hoãn hơn nửa ngày mới nhúc nhích, lúc anh lấy tiền, có loại ảo giác như toàn thế giới đều muốn hại trẫm.
Khi quay lại xe, Trần Ngưỡng lập tức trả lại thẻ cho Triều Giản.
"Anh giữ đi." Triều Giản lại ném trở về, tùy ý như thể đang ném một mảnh giấy.
Tấm thẻ rơi trên đùi Trần Ngưỡng, anh thận trọng dùng hai tay cầm lấy, trả nó về cho chủ: "Đừng, vẫn là cậu tự mình cất đi thì hơn."
"Sang năm mới có thể đi làm, sáu tháng cuối năm anh định ăn đất?"
Trần Ngưỡng: "......"
"Chi phí sinh hoạt của tôi." Triều Giản nhét thẻ vào túi anh,
"Đề tài này ngừng tại đây, không cần nói nữa."
Trần Ngưỡng đành phải thôi.
"Lái xe đi." Triều Giản cầm lấy hộp bún huyết vịt tiếp tục ăn, "Sẽ không ảnh hưởng đến tôi."
Trần Ngưỡng liếc nhìn thiếu niên đang cầm hộp cơm dùng một lần, xác định hắn không mạnh miệng mới lên đường.
.
Thanh Thành là một thành thị tổng hợp rất hiếm thấy, vừa thích nhất tộc giao tranh phát sáng phát nhiệt, cũng có thể làm Phật hệ nhất mạch ở chỗ này chèo thuyền.
(ý nói Thành phố thích hợp mọi loại người sinh sống, từ cần cù đến lười chảy thây.)
Sinh hoạt tiết tấu dường như được chia thành hai phần, một phần gấp gáp và một phần nhàn tản, cả hai hình thành một Thanh Thành.
Mặc dù giá nhà ở đây cao hơn một chút so với ba bốn năm trước, nhưng mà so với các thành phố khác thì đã hiền từ hơn nhiều.
Trần Ngưỡng một đường lái theo hướng dẫn, một đường cảm khái, Thanh Thành đã được mở rộng về mọi mặt, con đường rộng rãi bằng phẳng, hiệu ứng hình ảnh rất tốt, đây là quê hương của anh, anh sinh ra và lớn lên ở đây, trưởng thành, từ tùy ý trương dương đến suy sút cô đơn, tự sa ngã, chết lặng không thú vị, rồi lại một lần nữa xuất phát.
Mọi thứ đều xảy ra trong thành phố này.
Cho dù trong lòng Trần Ngưỡng bây giờ, nó đã không có cảm giác quan thuộc như trước nữa, tựa hồ có chút gì đó xa lạ, anh vẫn hy vọng chuyện mình lo lắng sẽ không xảy ra.
Trần Ngưỡng chạy lên đường cao tốc không được một hồi, bạn học Triều cuối cùng cũng ăn xong món bún huyết vịt, anh cũng thành công lây dính hương vị cay nồng kia, quả nhiên trong dự kiến, anh thấy đói.
Triều Giản thắt chặt túi, thở dài thườn thượt: "Ăn không ngon."
Trần Ngưỡng nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cậu nói gì cơ?"
Sắc mặt Triều Giản có chút khó coi, giống như có người nợ hắn một trăm triệu không trả vậy: "Bún không ngon, huyết vịt không tươi, đậu phộng không giòn, canh cũng không dễ uống."
Trên đầu Trần Ngưỡng xuất hiện ba dấu chấm hỏi in đậm.
Không ngon mà còn ăn hơn nửa ngày trời, húp đến một giọt nước canh cũng không thừa?
"Mỗi một người đều có một khẩu vị riêng, tôi thật sự cảm thấy ngon, cậu không thích có thể không ăn." Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản lột hai viên sữa bỏ vào trong miệng: "Lãng phí là một việc đáng xấu hổ."
Trần Ngưỡng: "......"
Xì, số lần anh ăn đồ thừa của ai đó còn ít sao?
Toàn bộ lộ trình phải mất hai ba tiếng đồng hồ, Trần Ngưỡng vốn định cầm cự, không dừng lại nghỉ ngơi.
Kết quả là dạ dày của Triều Giản trở nên khó chịu sau khi ăn bún huyết vịt, muốn nghỉ ngơi.
"Vào bên trong nghỉ ngơi một lúc vậy." Trần Ngưỡng đậu xe xong, thuần thục đỡ Triều Giản xuống xe, "Tiện thể tôi cũng muốn ăn chút gì đó luôn."

Triều Giản điều chỉnh xong nạng chống, ngước mắt quét nhìn trạm nghỉ ngơi, lông mày hắn khẽ nhúc nhích.
"Đi thôi." Hắn chống nạng nói.
Trần Ngưỡng dừng ở tại chỗ vài giây mới đuổi theo Triều Giản, bóng ma ở trạm nhà ga tàu hỏa quá lớn, anh vừa nhìn thấy trạm nghỉ ngơi có kết cấu hơi giống trước mắt, có trong nháy mắt cảm thấy nơi này muốn biến thành trạm nhà ga trong thế giới nhiệm vụ.
Bên ngoài xe nhiều người ít, bên trong có rất là người.
Trần Ngưỡng muốn dẫn Triều Giản đi đến một nhà hàng buffet, đang đi, đột nhiên anh ý thức được không đúng, lập tức đưa tay vào túi.
Đụng trúng một bàn tay.
Chủ nhân bàn tay là một thằng nhóc lông vàng {tóc nhuộm vàng}, cậu ta quýnh quáng giơ hai tay lên giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.
Trần Ngưỡng nhìn vào chiếc điện thoại đã bị rút ra nửa của mình.
Nhóc Lông Vàng nghiêm mặt nói: "Đại ca, tại em thấy di động của anh sắp rơi ra khỏi túi, vốn tính kêu anh một tiếng, nhưng tay của em so với miệng em nhanh hơn, cho nên lúc này mới xảy ra một màn dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm thế này."
"Mẹ em nói, ra bên ngoài luôn phải lấy việc giúp người làm niềm vui." Cậu ta cúi đầu 90 độ, ưỡn thẳng ngực hô to, "Xin đại ca nhất định phải tin tưởng em!"
"......"
Trần Ngưỡng cho cậu ta một ánh mắt [còn không mau cút đi].
Nhóc Lông Vàng vèo một cái không còn bóng dáng.
.
Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đang ở nhà ăn nghỉ ngơi, Nhóc Lông Vàng ở một đầu khác đang lảm nhảm không ngừng.
"Đù mé, mấy người không nhìn thấy đó thôi, cái di động đó là hàng xịn của hàng xịn, trăm lẻ một phần trăm là được đặc làm riêng, lúc dùng không biết sảng khoái biết bao."
Mấy anh em vừa cắn hạt dưa rắc rắc vừa uống bia.
"Nhưng mà mày không có đắc thủ."
"Bị bắt ngay tại trận, có đỏ mặt hông?"
"Xấu hổ ế xấu hổ."
Nhóc Lông Vàng muốn phun ba lít máu vào mặt đám người này, hắn khoa trương chen chúc về phía lão đại nói: "Đông ca, Phượng Lê nương nương bọn họ thật đáng sợ, anh mau cho em cảm thụ chút mùi của đàn ông đích thực đi!"
Hướng Đông nằm sấp trên cánh tay, giọng nói âm u: "Móng vuốt lại không nghe sai sử hử? Băm đi."
"Đây, dao đây."
Phượng Lê ném một cái kìm bấm móng tay qua.
Hai tay Nhóc Lông Vàng đan chéo vào nhau kẹp vào nách: "Không phải, em chỉ tưởng sờ thử cái di động đó rồi thôi, chứ không có ý gì khác, em lấy tấm thân xử nam 20 năm của mình ra thề!"
Mấy anh em tao nhìn mày, mày ngó tao, rồi nói.
"Bộ thân xử nam đáng giá lắm hả?"
"Khắp nơi đều có."
"Tặng miễn phí còn không ai thèm lấy nữa kìa."
"......"
Hướng Đông đột nhiên nóng nảy sinh quát: "Con mẹ nó ầm ĩ chết đi được, ai lại nói nhiều thêm một câu, lão tử sẽ bắt hắn viết luận văn!"
Cả bọn ngay lập tức im re.
Đáng sợ quá đi, phong cách hành hạ người của lão đại càng ngày càng khó lường, luận văn là thứ mà bọn họ có thể viết ra sao? Bọn họ với hai chữ đó đâu có quen biết gì nhau mà bắt viết.
"Chết tiệt."
Hướng Đông nâng gương mặt như người chết của mình lên khỏi khuỷu tay.
Nhóc Lông Vàng hoảng sợ nhảy dựng lên: "Đông ca, sao sắc mặt của anh lại kém như vậy?"

"Đúng đó, sao thế lão đại."
"Hạ đường huyết hay rối loạn nội tiết tố? Đông ca anh nói một ít triệu chứng cho em biết, để em lên mạng tìm giang cư mận tư vấn một hai."
"Không tới phiên giang cư mận, gần đây tao có lật một ít sách đông y, để tao bắt mạch cho Đông ca, vừa rồi còn tốt, sao bây giờ......"
Hướng Đông sát khí đằng đằng trừng bọn họ một cái, vừa rồi cái rắm, lão tử vừa tìm được đường sống trong chỗ chết chạy trở về.
Giờ trạm ga xe lửa cùng trạm nghỉ ngơi hắn đều đã dạo qua rồi, còn có trạm gì muốn tới nữa? Trạm xăng dầu? Trạm thu gom rác rưởi?
Lão tử muốn chết.
Hướng Đông thấy sống không còn gì luyến tiếc lại nằm sấp xuống.
Nhóc Lông Vàng và mấy người bên cạnh châu đầu ghé tai một hồi, yên lặng rụt sang bên cạnh.
Một năm nay Đông ca cứ như có dì cả ấy.

(dì cả ~kinh nguyệt)
Không thường xuyên, nói đến là đến, hơn nữa thế tới còn rất hung mãnh.
Mấy người im lặng một hồi, lại bắt đầu giễu cợt Nhóc Lông Vàng, bị bắt tại trận, mẹ nó quá mất mặt.
"Người nọ không đập mày một trận, theo phân tích của tao thì, hoặc là thánh mẫu còn sống, hoặc là......"
Nhóc Lông Vàng ghé sát qua: "Hoặc là gì?"
"Đối với mày nhất kiến chung tình rồi con ạ."
"......"
Phượng Lê nằm trườn ra bàn nói: "Cứ nói mãi chuyện này làm tao cũng thấy hơi tò mò rồi đấy, mà chủ nhân của chiếc di động có còn ở trạm nghỉ ngơi không?"
Nhóc Lông Vàng nói: "Không biết, lúc đụng phải bọn họ, hình như bọn họ đang muốn đi tới nhà hàng buffet thì phải."
"Vậy khẳng định vẫn còn ở, mấy anh em, đi, chúng ta đi nhìn thử điện thoại di động trâu bò cùng chủ nhân của nó trông như thế nào."
"Rất đẹp trai, vóc dáng cao cao gầy gầy, dạng đầu hơi giống lão đại chúng ta, chẳng qua một người hơi vuông, một người hơi tròn, mặt mày thoải mái thanh tân, chính là loại trong sách thường tả, cái gì mà chợt như một đêm gió xuân thổi tới đó."
Học thức của Nhóc Lông Vàng không sai biệt lắm đã dùng hết trong một câu, cậu ta chép chép miệng, đột nhiên nghĩ đến gì đó cả người chợt run lên.
"Mấy anh nè, hay là mình đừng đi, người nọ có một đồng bọn, em hoài nghi lúc em vừa mới tới gần, đối phương đã lập tức nhận ra rồi, vẫn luôn không lên tiếng là muốn cho người nọ tự mình phát hiện, các anh hiểu ý của em mà đúng không? Đại lão đó!"
"Thế đạo ngày nay ngộ thiệt chớ, một người trống nạng thế nhưng lại có khí tràng mạnh......"
Hướng Đông đang nằm sấp chợt nhảy dựng lên, mấy bước dài vọt tới trước mặt Nhóc Lông Vàng, túm lấy cổ áo nó nâng lên: "Mới nói cái chó gì?"
Mặt mày Nhóc Lông Vàng ngơ ngác: "....!Sao sao ạ?"
"Trống cái gì?"
"Nạng, trống một đôi nạng, kim loại." Nhóc Lông Vàng vội vàng nói.
Hướng Đông không nghe được mấy từ này, vừa nghe liền nổi trận lôi đình giống như bị người ta đào phần mộ tổ tiên, hắn thở hổn hển: "Ở nhà hàng buffet nào?"
"Cái lớn nhất trong trạm nghỉ ngơi ấy."
Hướng Đông ném Nhóc Lông Vàng về ghế, quay đầu đi ra ngoài: "Đừng có đi theo bố!"
Mấy người Phượng Lê dừng ở tại chỗ.
"Đông ca bị sao thế? Chẳng lẽ tên trống nạng là kẻ thù của ổng?"
"Tên đó chân tàn đánh không lại Đông ca, không phải chuyện gì lớn, chúng ta tiếp tục cắn hạt dưa uống bia đi."

.
Trần Ngưỡng mới vừa đặt một phần đồ ăn, còn chưa ăn được một ngụm, thì đã cảm thấy hơi thở của Hướng chó điên như đang nhào vào mặt, huyệt thái dương của anh đột nhiên nhảy loạn.
Quả nhiên từ cửa truyền đến tiếng xôn xao, Trần Ngưỡng dùng tay che mặt.
Triều Giản lạnh lùng nói: "Ăn đồ ăn của anh đi."
Trần Ngưỡng gắp miếng khoai tây ăn, kết cấu như sáp dính vào cổ họng, khẩu vị ăn uống của anh bởi vì tiểu nhạc đệm kế tiếp mà bị ảnh hưởng rất lớn.
Hướng Đông vác khuôn vừa mặt lưu manh vừa đẹp trai của hắn vừa tiến vào, rốt cục làm bầu không khí yên tĩnh lại bùng cháy lần nữa.
Hắn nhìn quanh nhà hàng, dễ dàng tìm được mục tiêu, hai người Nhóc Lông Vàng nói thế mà lại thật sự là Trần cải trắng và tên chân tàn, thật con mẹ nó trùng hợp.
Vận khí của hai tên này cũng thật là con mẹ nó tốt.
Lão tử vừa tới đây liền phải tiến vào trạm nghỉ ngơi trong thế giới nhiệm vụ, vậy mà hai tên này không vào, còn đang ăn nữa chứ, sướng quá nhỉ.
Hướng Đông dùng ngón cái quẹt khóe miệng, khó chịu hừ một tiếng, hắn sửa sửa cổ áo, lắc chân dài đi qua.
"Yo, đang ăn ha." Hai tay Hướng Đông đút túi quần, dựa vào ghế bên cạnh Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống: "Là mày à."
"Ờ, đúng thế, là bố đây." Hướng Đông nói xong lập tức nhìn về đôi nạng của Triều Giản, trong mắt có một tia đề phòng theo phản xạ, "Anh bạn, nửa tháng không gặp, chân vẫn còn tàn tật hả, thật sự là bất hạnh."
Hai tai Triều Giản đều nhét tai nghe, mặt mày không chút cảm xúc nhìn hắn một cái.
Má nó, chính là ánh mắt quỷ mị này, hại lão tử gặp ác mộng liên tục vài ngày, Hướng Đông rất muốn dùng chân dẫm lên nghiền vài phát.
Trần Ngưỡng từ trên người Hướng Đông cảm giác được sự khát máu cùng lửa giận, anh nhíu mày nói: "Đừng có rảnh rỗi quá mà tìm việc."
"Lời này của mày tao không thích nghe." Hướng Đông làm ra vẻ nói, "Lần trước ở KFC cho mày cơ hội chạy mất, tính ra cũng có nửa tháng không gặp mặt, khái niệm này là gì mày biết không, một ngày không thấy như cách ba thu, nửa tháng chính là, 15 nhân với ba, 45 cái mùa thu rồi đấy."
"45 năm."
Trần Ngưỡng ăn cà chua xào trứng trên đĩa: "Khó trách tóc mày đã bạc hết như thế."
Chiêu này làm Hướng Đông nghẹn họng.
Một ngày nọ khi soi gương, hắn đột nhiên phát hiện tóc hai bên thái dương của mình trắng một mảng, lúc đó hắn nghĩ mình đang ở tuổi trai trẻ tráng niên, thế nhưng đã [hư] đến loại trình độ này, đều là do nhiệm vụ làm hại.
Dưới cơn nóng giận, Hướng Đông đi thẳng tới tiệm cắt tóc nhuộm mình thành một tên lông trắng, hiện tại cũng đã bắt đầu uống thuốc, bổ tim bổ não bổ thận các loại bổ.
"Có nên làm tiếp sự việc đã dở ở KFC không?" Hướng Đông dừng một chút, lẩm nhẩm, "Nhớ tới cũng thật là tà môn, lão tử đâu phải loại ngu ngốc, như thế nào lại để cho mày chuồn mất chứ......"
Trần Ngưỡng đặt đũa xuống: "Sao mày lại ở đây?"
Hướng Đông thấy sắc mặt Trần Ngưỡng rất kém, hắn thu lại mồm mép, gạt tư thế bất cần đời sang một bên: "Ra ngoài chơi."
Sao đó lại thốt ra một câu kinh người: "Nơi này liên kết với thế giới nhiệm vụ, tao mới vừa thoát ra."
Trần Ngưỡng hít sâu một hơi, trạm nghỉ ngơi lại thật sự giống như trạm ga xe lửa.
Chẳng lẽ đây là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết?
Hướng Đông rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, kẹp giữa hai ngón tay thưởng thức: "Còn mày thì sao, sau lần ở nhà ga xe lửa có tiến vào thế giới nhiệm vụ nào không?"
Trần Ngưỡng nói: "Ngày hôm qua mới vào."
"Vậy còn được, coi như an ủi lão tử."
Hướng Đông chen một chân vào giữa hai chiếc ghế, nghiêng người ngồi xuống: "Nào nào, hai ta cùng trao đổi một phen."
Trần Ngưỡng nói sơ qua về nhiệm vụ của thôn Lão Tập.
"Biếи ŧɦái." Hướng Đông chậc chậc mấy cái, có qua có lại trao đổi thông tin về quy tắc của trạm nghỉ.
Cho dù chả có cái chim gì dùng, nhưng vẫn muốn nghe một chút nhiệm vụ của đối phương.
Trần Ngưỡng nhớ tới khi ở nhà ga, Hướng Đông nói rằng hắn đang làm nhiệm vụ thứ tư, vậy nên bây giờ hắn đã hoàn thành năm nhiệm vụ.
Anh cứ như muốn nhận thức Hướng Đông lại một lần nữa, tỉ mỉ quan sát hắn hai lần.
Hướng Đông nhướng mày, trừng mắt: "Ánh mắt này của là sao? Lão tử sống sót qua mỗi nhiệm vụ đều có súng thật cùng đạn thật đấy."
Trần Ngưỡng đột nhiên không tự chủ được nói một câu: "Tao có một quyển nhật ký."
Nói xong ngay lập tức tỉnh táo lại, anh không hiểu tại sao mình lại muốn nói chuyện này với Hướng Đông.
Tín nhiệm Triều Giản thì cũng thôi đi.
Sao bây giờ ngay cả Hướng Đông đều được vào khu vực an toàn của anh kia chứ?

"Hả? Nhật ký? Muốn đưa cho tao à?" Hướng Đông lắc lắc chân, "Này đâu được, sao tao lại không biết xấu hổ mà nhận chứ."
"Được rồi, không phải."
Trần Ngưỡng mở ba lô, bên trong ngoại trừ một ít đồ dùng chính là hai quyển sổ, một quyển là y tá Hương Nguyệt ở bệnh viện phục hồi đưa, một quyển khác là của Vương Khoan Hữu, anh lấy ra quyển sổ ghi chép của người sau.
Hướng Đông nghe xong câu chuyện của quyển số, sờ sờ cằm: "Có chút ý tứ đó."
Hắn hỏi Trần Ngưỡng lấy một cây bút, phi thường lưu loát lưu lại năm lần nhiệm vụ của mình vào quyển sổ nhật ký, hắn không có lật sang phần của người khác, không có hứng thú.
Trần Ngưỡng nhìn những chữ Hướng Đông viết, cong cong quẹo quẹo quả thật có thể so sánh với trẻ con lớp lá, có nhiều chữ anh không quen biết, toàn phải dựa vào đoán, chợt nhớ ra gì đó động tác thu sổ của anh ngừng một chút: "Ký cái tên."
"Ai đi đầu làm chuyện này thế, cảm giác nghi thức còn rất mạnh." Hướng Đông hài hước nhận lấy quyển sổ và bút, viết một hàng chữ ở cuối trang kia của hắn.
-- Thiên hạ đệ nhất vô địch soái bức.
(câu trên còn có thể thay bằng -Người đàn ông vừa đẹp troai vừa trâu bò nhất thế giới)
Trần Ngưỡng không ăn được bao nhiêu liền muốn đi, Hướng Đông sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Lưu lại cái Wechat đi." Hướng Đông ý bảo Trần Ngưỡng nhìn vị nào đó, "Xưa đâu bằng nay, tao cũng không thể làm gì mày."
Trần Ngưỡng nhìn Hướng Đông vài giây, cùng hắn thêm cái WeChat.
Hướng Đông đạt được mục đích, người gặp chuyện vui tâm tình sảng khoái, sự mệt mỏi ở thế giới nhiệm vụ mang ra tới bị quét sạch không còn, hắn hư hư đá vào cây nạng của Triều Giản.
"Anh em này, chân vẫn luôn tàn phế thế kia, chậc chậc...!không quá được nha."
Chỉ số thông mình của Hướng Đông bỗng nhiên tăng cao, hắn quay đầu hỏi Trần Ngưỡng: "Ngày hôm qua mày làm nhiệm vụ, vị này thì sao? Vào cùng với mày?"
Trần Ngưỡng nheo mắt.
"Lần trước tao đã muốn hỏi," Hướng Đông ghé vào lỗ tai Trần Ngưỡng nói, "Mày với nó làm cách nào mà trở thành cộng sự, hài đứa mày quen nhau ở thế giới nhiệm vụ trước, lúc sau tình cờ đụng ở thế giới thực, hay là ngược lại?"
Nếu ngược lại, bản chất sẽ hoàn toàn thay đổi.
Đối với đồng đội cố định, Hướng Đông có chút hứng thú, hắn không trông cậy vào việc cộng sự sẽ giúp được mình bao nhiêu, chỉ nghĩ vào một ngày nào đó khi sắp chết, còn có một người quen cùng trò chuyện.
Trần Ngưỡng còn chưa kịp nói gì, thì đột nhiên có người từ sau lưng nhào tới, anh xuyên thấu qua biến hóa xung quanh nhanh chóng nhận ra, kịp lúc tránh sang một bên.
Cùng lúc đó, cây nạng của Triều Giản đã vung tới, nắm đấm của Hướng Đông theo sát ở phía sau.
Hướng Đông nhận ra người nọ, ông ta là một trong những người sống sót trong nhiệm vụ ở trạm nghỉ ngơi vừa rồi, đại lão{người chơi lâu năm}trong các đại lão, đã trải qua bảy cái nhiệm vụ, gầy trơ cả xương, so với Họa sĩ còn phế hơn.
"Mẹ ông, bộ tìm chết hả." Hướng Đông đá ông ta văng ra.
Người đàn ông có khuôn mặt như bị ma túy bào mòn quanh năm, chẳng khác gì một con quái vật, ông ta vỡ đầu chảy máu từ trên mặt đất đứng lên, không thèm đếm xỉa đến Hướng Đông, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Ngưỡng, giống như là muốn đem anh ăn sống rồi nuốt hết vào trong bụng vậy.
Một giây sau lại như phát hiện ra cái gì đó, người nọ vươn cổ ra như một con hươu cao cổ duỗi về phía Triều Giản ngửi ngửi, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc thoải mái.
Triều Giản lại vung nạng qua.
Người nọ bị đánh ngã xuống đất, thân thể co rút vài cái, nhưng vẫn giãy giụa bò về phía Triều Giản.
"Mùi hương......"
"Cho tôi......!Mùi hương......"
Hướng Đông nhìn việc trước mắt mà cảm thấy chẳng hiểu mẹ gì: "Cái lùm mía, làm trò gì!"
Mắt thấy càng ngày càng nhiều người vây quanh lại đây, Trần Ngưỡng không chút do dự cõng Triều Giản lên lập tức rời đi.
"Ê ê chờ lão tử một chút." Hướng Đông sải bước đuổi theo.
.
"Nhường một chút! Đều nhường một chút!"
Một người phụ nữ xông vào nhà ăn, phàn nàn với người đàn ông nằm bò trên mặt đất: "Đang làm gì vậy, tự dưng mất bình tĩnh, còn đẩy vệ sĩ ra rồi chạy tới đây, ông như vậy muốn tôi đưa ông đi gặp bác sĩ thế nào được......"
Người đàn ông nắm chặt lấy ống quần của người phụ nữ, ngón tay chỉ ra phía ngoài nhà hàng: "Trên người hắn có mùi thơm ......!là huân hương......"
"Nói cái gì không biết nữa, ông đứng lên trước đã, trời ạ đầu ông bị ai đập vỡ thế này? Người đâu mau tới!"
"Trước tiên không cần lo chuyện này!" Người đàn ông như bị thần kinh hét lớn, "Mau đi tìm tên thiếu niên trống nạng kia, ngăn hắn lại, đừng để hắn đi, mau đi --"
Chấn thương tinh thần do thế giới nhiệm vụ gây ra, cuối cùng cũng tìm được cách cứu rồi.
Hí hí, bắt đầu sắp vô đề rồi.

Bình Luận (0)
Comment