Thân Phận Số 019

Chương 90


Tác giả: Tây Tây Đặc
Nhóm người đào cát đều tập trung dưới tấm bạt che nắng, Trần Ngưỡng bảo Phùng Sơ nói suy nghĩ của cậu cho mọi người cùng nghe.
Phùng Sơ đột nhiên thấy mình trở thành tiêu điểm, có chút lo lắng nuốt nước miếng, lắp bắp nói ra chuyện mảnh ghép nhỏ.
Triệu Nguyên nhìn Phùng Sơ: "Tổng cộng có mười một mảnh ghép, một mảnh là đá ngầm, một mảnh là đá nhỏ, còn lại chín mảnh thì sao? Chúng tương ứng với cái gì?"
Phùng Sơ siết chặt mấy ngón tay ướt đẫm, ngượng ngùng nói: "Tôi vẫn chưa tìm ra."
Mọi người đều không nói gì.
Đoán ra hai mảnh ghép nhỏ tương ứng với cái gì đã rất không dễ dàng rồi, hơn nữa sự phát hiện của Phùng Sơ đã trực tiếp chỉ rõ phương hướng cho bọn họ.
"Đá ngầm chỉ ở hai bên bãi tắm, phạm vi biến thành hai chọn một."
Hà Tường Duệ mặc đồ thể thao bó sát người màu đen, mặc nguyên một cây đen như vậy, rất hấp thụ nhiệt độ nóng, tóc anh ta đầy mồ hôi, nhỏ từng giọt từ ngọn tóc, giống như vừa mới gội đầu xong.
"Chúng ta thử so sánh chín mảnh ghép hình còn lại xem, coi thử có thể xác định bức ảnh được chụp từ phía nào không."
Thanh Phong xắn tay áo lên cao, hai cánh tay trắng mỏng manh dính đầy cát mịn không ngừng quạt gió bên má: "Xác định thì sao? Không cần tìm những mảnh còn lại hả?"
Thiệt là không muốn đào cát nữa, công việc này vừa nhàm chán lại vừa thử thách trái tim.
Lo lắng một giây sau sẽ đào ra thứ gì đó làm người ta đứng tim, lại sợ ở dưới ánh nắng chói chang đào nửa ngày, cũng không đào ra cái gì.
Điều tồi tệ nhất là chỉ có thể đào cát vào ban ngày để tìm kiếm manh mối, nhọ hơn nữa là sau khi mặt trời lặn mát mẻ rồi, bọn họ lại không thể ở bên ngoài.
Đây không phải là hố cha người ta sao?
"E rằng sẽ không thành công." Triệu Nguyên dựa vào biểu tình của Trần Ngưỡng nói, "Chúng ta vẫn cần tìm những mảnh ghép còn lại của bức ảnh, ghép chúng lại với nhau, thì câu chuyện phía sau của nhiệm vụ sẽ lộ ra."
"Không chừng nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là tìm mảnh ghép hình."
Trần Ngưỡng ngồi xổm bên ghế dựa nhìn những mảnh ghép nhỏ, anh nghe vậy, mồ hôi trên lông mày chảy xuống, rất có khả năng.
Những nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản lại không dễ dàng hoàn thành.
Mọi người quyết định chia thành hai nhóm, một nhóm thử so sánh hai dải đá ngầm với những mảnh ghép nhỏ trên tay để xác định vị trí phông nền trong bức ảnh, nhóm còn lại tiếp tục đào cát.
Công việc đã được phân chia xong, nhưng mọi người đều không rời đi, tuy rằng dưới lều rất nóng, nhưng so với hoàn toàn bị cái nắng gay gắt thiêu đốt tốt hơn một chút.
"Chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối quá lớn." Triệu Nguyên nheo mắt nhìn mặt trời đỏ rực, da thịt non nớt của tuổi trẻ phát ra tín hiệu kháng cự.
Tối hôm qua lúc mới tới thì lạnh đến muốn chết, bây giờ lại nóng đến muốn chết.
Trương Kính Dương cầm chiếc áo phông màu xám lên lau mặt và cổ, lộ ra một mảng lớn cơ ngực và cơ bụng mạnh mẽ, phập phồng lên xuống, sóng nhiệt vang dội cùng huyết khí liên miên không ngừng.
Quá nóng.
Thật muốn nhảy xuống biển ngâm một lúc.
Khát vọng được ngâm mình trong nước kíᏂ ŧᏂíᏂ vỏ đại não.

Trương Kính Dương vuốt một đầu bím tóc thở hổn hển vài tiếng, hắn cởϊ áσ phông ướt nhẹp ra nắm trong tay, đôi mày sắc bén nhíu chặt: "Tôi đi phòng thay quần áo tắm rửa, có ai muốn đi cùng không ?"
"Tôi ......!Tôi đi," Hà Tường Duệ cắn răng, "Tôi đi, tôi muốn xông lên một chút."
Nhiệt độ cơ thể cao đến mức sắp nổ tung, nếu còn không giảm xuống, sớm hay muộn gì sẽ khống chế không được nhào xuống biển thì toi.
Trương Kính Dương cùng Hà Tường Duệ đi không bao xa, nhϊếp ảnh gia cũng đi theo.
Mặc dù phòng thay đồ âm u, nhưng nước trong đường ống chắc chắn không sao, Trần Ngưỡng đã dùng qua.
Phùng Sơ, Chung Danh, Thanh Phong ba người đều có vóc dáng tinh tế, lông tơ thưa thớt, mồ hôi chảy ra so với ba người Trương Kính Dương xem như ít, bọn họ còn có thể chống đỡ một lúc.
Nếu nóng quá chịu hết nổi sẽ vào lều bạt nghỉ một lát.
Chung Danh bỏ mũ áo hoodie xuống, từ khi hắn ra mắt tới nay tính toán đã được một năm, trước mắt vẫn là một tiểu minh tinh 38 tuyến, không nhận được thông báo nào tốt, phòng làm việc đối với hình tượng của cậu luôn yêu cầu rất cao, muốn cậu giảm béo, duy trì dáng người, chăm sóc làn da vv.
Cứ như là thủy chung vì chờ cậu bạo hồng, hoặc là làm chuẩn bị trước khi bị kim chủ bao dưỡng.
Làn da của Chung Danh rất mềm mại, tuy có mũ che, nhưng trên mặt vẫn cảm thấy đau như lột da, cậu mặc kệ, dứt khoát kéo khóa áo khoác hoodie xuống, cởi ra đặt trên lưng ghế dựa, chỉ mặc một chiếc mỏng cổ tròn, xương quai xanh xinh đẹp phiếm màu son.
"Thời đi học, bởi vì câu nói mặt hướng ra biển xuân ấm hoa nở mà tôi mê biển...!Mê đến nổi một năm đi ngắm biển ít nhất ba lần, bất quá lần này để lại cho tôi bóng ma tâm lý khá lớn, sau này chắc sẽ không đi nữa."
Chung Danh cúi đầu, cũng không biết có còn sau này nữa hay không.
Sự mờ mịt cùng áp lực phiêu tán ra, cố gắng len lỏi vào đáy lòng của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Thanh Phong kéo vạt áo đạo bào lấm lem lên, để gió biển nóng hổi lùa qua hai chân: "Cậu mặc quần áo vậy còn đỡ, nhìn tôi này, vừa dài vừa dày lại nặng, còn không thể cởi, cởi ra chỉ có nước ở trần."
Chung Danh không cảm thấy được an ủi, chỉ vào lều nói: "Nơi đó có quần bơi, có muốn đi đổi không?"
"Không muốn."
Thanh Phong dứt khoát từ chối, không biết những thứ đó đã để ở bãi tắm bao lâu, dính bao nhiêu mùi của người chết, hắn không dám mặc.
Phùng Sơ không nói gì với bọn họ, cầm lấy di động đi về phía đá ngầm bên trái, Chung Danh kéo Thanh Phong đi theo.
"Thôi không chán nản nữa, trong đám người chúng ta thảm nhất vẫn là cái cậu chống nạng kia kìa, ít nhất chúng ta có thể đi lại năng động, cậu ta tàn một chân, hành động đều không tiện." Giày thể thao của Chung Danh bị cát tràn vào, hơi cộm gan bàn chân, hiện giờ cũng không có dép lê để đổi.
Thanh Phong thở dài thổn thức nói: "Ừ, chân cậu ta như vậy, quỷ tới cũng không có cách nào chạy trốn."
Phùng Sơ cả ngày chưa lên tiếng đột nhiên nói: "Tôi không cảm thấy cậu ta thảm."
Thanh Phong cùng Chung Danh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vậy mà còn không thảm sao?
"Cậu ta có Trần tiên sinh." Phùng Sơ nói.
Trần Ngưỡng không biết ba người mới nói tới mình cùng Triều Giản, anh đang nghiên cứu những mảnh ghép nhỏ.
Nhìn thấy băng gạc trên ngón trỏ bên phải củaTrần Ngưỡng bị bẩn, Triệu Nguyên nhắc nhở nhắc nói: "Ca, bị dính cát rồi kìa."
Trần Ngưỡng không thèm để ý nói: "Không sao."
Triệu Nguyên ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: "Anh làm gì mà biến tay mình thành như vậy? Quấn một lúc bốn ngón tay, lúc xắt rau cắt trúng à?"
Não cậu chàng này có lỗ, tên gọi tắt là lỗ đen.

Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật: "Móng tay bị bật ngược."
Triệu Nguyên ngây người hồi lâu mới hồi thần, kinh hãi đến mức nói chuyện không lưu loát: "Bật bật bật, ngược?"
Trời đựu, chắc đau chết!
Có lần Triệu Nguyên chơi bóng rổ vấp ngã làm móng tay cái bật ngược, đau đến mức quỳ xuống đất tại chỗ khóc rống, đến nay vẫn là vết sẹo sâu nhất trong trí nhớ thanh xuân của hắn.
Nỗi đau đó thật sự là nỗi đau mà cuộc đời này không thể chịu đựng được.
Triệu Nguyên cúi người lại gần, thừ người ra nhìn đôi tay của Trần Ngưỡng: "Bị bật hết nguyên móng hay là bật một nửa?"
"Ba ngón bật nguyên móng, một ngón bật một nửa, này này, trên người của cậu đổ mồ hôi nóng hầm hập, đừng có đến gần tôi quá." Trần Ngưỡng dùng khuỷu tay thụi thụi Triệu Nguyên.
Năm chữ "Ba ngón bật nguyên móng" làm Triệu Nguyên kinh hãi không nhẹ, hắn hoảng hốt dịch người ra, sự kính nể trong lòng đối với Trần Ngưỡng lại tâng thêm một tầng.
Đây cũng là phi nhân loại, cũng giống vị chống nạng kia.
Triệu Nguyên chà xát ngón tay mình, còn tốt không sứt mẻ gì: "Ở đây rất nóng, tay của anh có thể bị nhiễm trùng không?"
Trần Ngưỡng nói: "Tôi đến bệnh viện rồi mới tiến vào."
"Vậy thì ngày mai anh phải thay thuốc." Triệu Nguyên cọ cọ cát dưới chân, "Ngày mai chúng ta hẳn là vẫn còn ở chỗ này."
Trần Ngưỡng: "Có thể chống đỡ được."
Triệu Nguyên liếc về phía Triều Giản, tầm mắt từ chân trái của hắn bay tới gậy chống.
Triều Giản cúi nghiêng đầu nhìn cậu chàng.

(hơi cúi đầu rồi nghiêng mặt qua)
Triệu Nguyên sởn cả tóc gáy, cười toe toét nói: "Giản ca, nếu hai anh có chuyện gì không tiện làm, có thể kêu em một tiếng."
Lúc nói những lời này, Triệu Nguyên không nghĩ tới Triều Giản sẽ đáp lại, vì khi ở đảo Tiểu Doãn đối phương chỉ phản ứng với một mình Trần Ngưỡng, những người khác đều không là cái chim gì.
Giống như tự có chức năng che chắn riêng, Trần Ngưỡng sẽ luôn là người duy nhất trong tầm nhìn của vị này.
Cho nên khi Triều Giản mở miệng đáp lại, não của Triệu Nguyên tức khắc chết máy.
Được, Triều Giản nói bằng giọng rất trầm.
Triệu Nguyên khϊếp sợ rồi nhịn không được phỏng đoán, Triều Giản phá lệ tiếp nhận ý tốt của mình, rốt cuộc là vì bản thân, hay là vì Trần Ngưỡng?
Có lẽ đơn mũi tên đi, Triệu Nguyên không ý thức được trong lòng hắn nghĩ như vậy, trong mắt cũng viết ra câu này, chỉ thấy sắc mặt Triều Giản đột nhiên tối sầm lại.
"!"
Triệu Nguyên vội vàng rút lui, không dám ngờ vực nữa.
"Aiz, Triệu Nguyên, cậu giúp tôi nhìn thử xem......!Ủa người đâu?" Trần Ngưỡng nhìn đông nhìn tây.

"Nhìn cái gì?"
Đỉnh đầu chợt vang lên tiếng nói của Triều Giản, Trần Ngưỡng hoàn hồn, chỉ vào một mảnh ghép nhỏ nói: "Mảnh ghép này là từ lều của tôi lấy ra."
"Trên mảnh ghép là một màu đỏ tươi, có thể nào là thùng nhựa đào cát không?"
Triều Giản nhìn rồi nói: "Có lẽ."
Trước khi Trần Ngưỡng có thời gian để tóm tắt thông tin, lại nghe hắn nói: "Nhưng cái nhìn của tôi khác với anh, tôi cho rằng là váy đỏ."
"Váy đỏ......" Trần Ngưỡng ngậm miệng lại, được rồi, trước khi có kết quả, đều có khả năng.
Trần Ngưỡng không nhìn chằm chằm mấy mảnh ghép nữa, bảo Triều Giản thu hết đi.
"Chúng ta đi phòng thay quần áo tìm Văn Thanh." Trần Ngưỡng nói, "Hắn đi vào rồi lại không đi ra, kêu cũng không trả lời."
Triều Giản chống nạng đứng dậy.
Trần Ngưỡng nhìn thấy có cát trên nạng của hắn, nhíu mày nói: "Tôi cõng cậu đi."
"Không cần." Triều Giản chống đôi nạng đi đến phòng thay đồ.
Trần Ngưỡng đi ở bên cạnh thiếu niên, bóng của cả hai kéo dài trên mặt cát, gió thổi không tan, nắng chiếu không cháy, vẫn luôn đi theo bọn họ.
Phòng thay đồ cho nam và nữ không ở cạnh nhau, mà là đối diện, ở giữa cách một bãi đất trống, trông rất bẩn.
Trần Ngưỡng đứng ngoài phòng thay đồ nam hô tiếng, bên trong tiếng nước ào ào liên tục không ngừng, xen lẫn với tiếng đáp lại của Hà Tường Duệ.
Xem ra cả ba người đều ổn, Trần Ngưỡng kéo lấy Triều Giản đến phòng thay đồ nữ.
Đây là lần đầu tiên Trần Ngưỡng đi vào.
Phòng thay đồ nữ âm u hơn nhiều so với phòng thay đồ nam, cách bài trí cũng giống nhau, chỉ có tủ đựng đồ, ống thoát nước và hai chiếc ghế dài.
Văn Thanh đang nằm trên băng ghế, mặt nghiêng vào trong, hai tay buông thõng hai bên, thân thể bất động.
Chết rồi ư ?
Mi mắt Trần Ngưỡng co rút, anh bắt lấy cánh tay của Triều Giản, cùng lúc đó, nạng của Triều Giản vụt về phía đầu của Văn Thanh.
"Hạt Dẻ, thủ pháp đánh người của cậu thật đúng là đơn giản thô bạo quá nha, thích bạo đầu sao, đẫm máu quá đó."
Văn Thanh trên ghế bật thẳng dậy như cương thi, may mắn tránh được nạng của Triều Giản: "Đây là thói quen xấu, phải sửa, bạo ngược độc tài như vậy sẽ không lấy được vợ đâu."
Trần Ngưỡng mở miệng trước Triều Giản, anh tức giận nói: "Văn Thanh, cậu giả chết hù dọa chúng tôi?"
"Sao có thể, tôi cũng đâu phải con nít 5 tuổi." Văn Thanh lắc lắc chân, "Hơn nữa, muốn hù dọa cũng chỉ có thể hù dọa anh thôi, còn vị ở bên cạnh anh ấy hả, tôi cũng không có bản lĩnh hù dọa đâu."
Trần Ngưỡng hết chỗ nói rồi, chuyển chủ đề: "Có người kêu cậu, sao cậu không lên tiếng?"
"Ngủ thϊếp đi nên không nghe thấy, nơi này âm u mát lạnh, ngủ rất ngon, anh không cảm thấy sao." Văn Thanh ngáp một cái.
Trần Ngưỡng: "......"
Không cảm thấy, Trần Ngưỡng đổ một thân mồ hôi tiến vào đây, cảm giác lạnh lẽo ở nơi này đều tràn vào từng lỗ chân lông đang mở ra của anh, máu chảy khắp người cũng chậm lại.
Văn Thanh chỉnh chỉnh tóc mái: "Có phát hiện gì mới không?"
Trần Ngưỡng thuật lại suy đoán của Phùng Sơ.
"Oa, đại ca trong nhóm người mới nè." Văn Thanh vỗ vỗ tay, "Điều này làm tôi nghĩ tới Tôn nương nương(Tôn Nhất Hành), tiềm lực cũng không tệ đó, tôi biết anh rất coi trọng ông ta, đáng tiếc."
"Báo ân báo ân, rồi mạng của mình cũng báo ra ngoài luôn."

Văn Thanh cười khẽ: "Người trưởng thành bây giờ ấy hả, có thể chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình đến cùng không nhiều lắm, ông ta có thể làm đến nước đó, thật sự làm tôi lau mắt mà nhìn."
Trần Ngưỡng rũ mắt xuống.
Họa Sĩ đã cứu Tôn Nhất Hành, chính xác mà nói, là cứu cả anh, Triều Giản, Tôn Nhất Hành, Hướng Đông trên thang cuốn.
Khi đó chỉ cần có một người không bước đúng số bậc, bốn người đều sẽ chết.
Tôn Nhất Hành khẩn trương quá độ, ngây ra đứng ở tại chỗ quên nhúc nhích, là Họa Sĩ đẩy ông bước lên, hơn nữa đã đếm kỹ số bậc.
Trần Ngưỡng thở dài một hơi.
"Soái ca, anh tới đưa manh mối cho tôi, tôi cũng lễ thượng vãng lai một chút mới được." Văn Thanh khoanh chân lên, "Lúc tôi tới phòng thay đồ ấy à, nhìn thấy một cô gái đang mở tủ."
Nói xong duỗi một lóng tay chỉ vào Trần Ngưỡng: "Chính là cái tủ đằng sau lưng anh đấy."
Huyết sắc trên mặt Trần Ngưỡng nhất thời bị rút sạch hơn phân nửa, anh chầm chậm quay về phía sau.
335.
"3......3......5......" Văn Thanh đọc từng chữ từng chữ, cố ý kéo dài âm điệu, "Tủ đựng đồ không có chìa khoá, phải quét mã xác minh bằng thẻ mới có thể mở, tấm thẻ được cô ta đeo trên cổ tay."
"Phải tìm được tấm thẻ, trong phòng thay đồ tôi đều đã tìm qua, không thấy, sẽ ở đâu cơ chứ, sầu hết sức."
Cổ họng Trần Ngưỡng khô khốc: "Cô gái đó trông như thế nào?"
"Không thấy rõ, tôi chỉ thấy loáng thoáng bóng lưng thôi." Văn Thanh cầm tiền xu xoay chuyển.
Trần Ngưỡng nhìn đồng tiền xu đang không ngừng xoay tròn trên ghế, một vòng lại một vòng, vừa nhanh vừa ổn định.
"Tấm thẻ mở tủ có khả năng nằm ở phòng thay đồ nam không?" anh nói.
"Tìm rồi, không có." Văn Thanh cất đồng tiền xu đi, "Tôi ngủ tiếp một giấc thử xem, nói không chừng cô ta sẽ còn xuất hiện."
"Chuyện tìm mảnh ghép thì tôi không xen vào nữa." Hắn hai mắt lại, "Các người cố lên."
Trần Ngưỡng hỏi: "Khe ghế có tóc không?"
Văn Thanh vẫy vẫy tay.
Trong phòng thay đồ nam truyền ra tiếng bước chân có chút nhanh, Trần Ngưỡng đi ra ngoài nhìn, là Trương Kính Dương cùng Hà Tường Duệ, nhϊếp ảnh gia ba người, bọn họ tắm xong lập tức đi ra, quần áo tuỳ ý để mở lộ ra đường cong cơ bắp, trên người mỗi người còn đang nhỏ nước.
Cơ thể trẻ trung, hơi ướt, mùi ẩm của nước phả vào mặt.
"Tắm xong thoải mái hơn nhiều......"
Hà Tường Duệ nhìn thấy Trần Ngưỡng ở cửa phòng thay đồ nữ đối diện, tiếng cảm khái lập tức bị kẹt lại, hoảng sợ nói: "Trần tiên sinh, làm sao vậy, có tình huống gì sao?"
Trần Ngưỡng lắc đầu.
Hà Tường Duệ thở phào nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng......!Không nói nữa, tôi đi tìm mảnh ghép đây."
Nhϊếp ảnh gia cùng Trương Kính Dương cũng rời đi, trước khi đều nhìn Trần Ngưỡng gật đầu chào hỏi.
"Chờ đã!"
Trần Ngưỡng đột nhiên hô to.
Ba người đồng thời dừng bước, quay đầu lại nhìn, không rõ Trần Ngưỡng kêu chính là ai.
Trần Ngưỡng chỉ vào chiếc giày bên chân phải của nhϊếp ảnh gia: "Tóc."

Bình Luận (0)
Comment