Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 105 - Chương 105: Sa Quái

Chương 105: Sa Quái Chương 105: Sa Quái

Cao Bằng yên lặng quan sát, trạng thái của Sa Quái vẫn một mực không ổn định, đặc biệt là sau khi bị nghiên cứu viên cắt xuống một khối "Huyết nhục" liền rơi vào trạng thái phẫn nộ.

Cho nên nó xuất thủ tập kích nghiên cứu viên cũng là hợp tình lý, dù sao người thành thật đến đâu cũng có lúc nổi giận, huống chi là quái vật chưa mất thú tính.

【 Tên quái vật 】: Sa Quái

【 Đẳng cấp quái vật 】: Cấp 5

【 Trạng thái quái vật 】: Thương thế nhẹ (Kinh sợ)

【 Thuộc tính quái vật 】: Hệ Sa

【 Nhược điểm quái vật 】: 1. Hệ Băng. 2. Phá hư sa hạch trong người. 3. Thân thể quái vật sau khi bị chém đứt sẽ làm suy yếu một phần thực lực, thân thể bị chém đứt có thể nhanh chóng dung nhập thể nội, một lần nữa hấp thu hạt cát để gây dựng lại thân thể cần hao phí thời gian rất dài.

- Nhược điểm của quái vật loại Nguyên Tố rốt cuộc là cái gì? Đao chém kiếm đâm vào bọn nó căn bản vô hiệu, hiệu quả miễn dịch đối với công kích vật lý cũng rất mạnh.

Trần hội trưởng tự lẩm bẩm.

Vừa rồi hắn đã làm thí nghiệm chém đứt thân thể Sa Quái thành hai đoạn, sau đó nhìn thấy hai đoạn thân thể bị chém đứt này chậm rãi đến gần rồi dung hợp lại với nhau.

Nói cách khác, đạn pháo cũng không nhất định có thể giết chết loại quái vật này.

Các loại vũ khí loại đạn chỉ sợ sẽ không có lực sát thương gì với chúng nó, bởi vì đạn chỉ phá hư một điểm, nhưng đối với Sa Quái thì dùng đạn còn không bằng dùng lưỡi búa.

- Đối phó với mấy quái vật loại Nguyên Tố này, có lẽ có thể nếm thử dùng công kích loại Nguyên Tố, nếu không thì dùng hệ Thủy thử một chút?

Cao Bằng mở miệng nói.

Trần hội trưởng gật đầu, sau đó sai người mang tới một chậu nước đổ lên người Sa Quái.

Ngay từ đầu Sa Quái đã có chút không thích ứng, toàn thân trên dưới đều sền sệt, rất không thoải mái.

Ra sức giãy dụa thì lại khiến nước càng ngày càng khuếch tán, thấm vào càng sâu.

Nhìn qua thì chỉ có thể khiến hành động của nó trở nên hơi chậm chạp một chút, hơn nữa cũng không có nhận tổn thương rõ ràng nào khác. Màu của bộ phận tiếp xúc với nước rất nhanh trở nên nhạt hơn, hạt cát trong người Sa Quái không ngừng ma sát với nhau để bài xuất nước ra ngoài.

Sau đó nó hung ác nhe răng trợn mắt với Trần hội trưởng.

Trần hội trưởng rất bình tĩnh,

- Tổn thương mà nước gây ra với nó cũng không lớn, nhưng Sa Quái hẳn là rất chán ghét nước.

- Được rồi, chuẩn bị một chút thí nghiệm với nhiệt độ cao.

Sau đó lại phân biệt thí nghiệm kháng tính của Sa Quái đối với nhiệt độ cao hỏa diễm, lôi điện, nhiệt độ thấp đóng băng.

Nếu như không phải do điều kiện không đủ, Cao Bằng thậm chí hoài nghi Trần hội trưởng sẽ chuyển đến một máy thuỷ áp.

Cuối cùng phát hiện ra Sa Quái có phản ứng sôi nổi đối với nhiệt độ cao, lôi điện hoàn toàn vô hiệu đối với nó, nhưng mà nhiệt độ thấp đóng băng lại có vẻ gây ra được hiệu quả mặt trái.

Sau khi nhiệt độ giảm xuống thì Sa Quái trở nên không muốn hoạt động, lúc thấp đến không độ thì hành động của Sa Quái rõ ràng trở nên chậm chạp.

Đối với sa hạch mà bên trong khung số liệu nói tới, Cao Bằng vẫn một mực không rõ nó rốt cuộc nằm ở nơi nào. Lúc làm thí nghiệm Cao Bằng luôn luôn cầm một cái thiết trùy đâm tới đâm lui trên người Sa Quái. . . Chính là hi vọng có thể đâm trúng sa hạch của nó.

Chỉ khi Sa Quái mất mạng hoặc là bị trọng thương thì hắn mới có thể danh chính ngôn thuận giải phẫu Sa Quái, sau đó lộ ra nhược điểm về sa hạch. Nếu không Cao Bằng vừa đến liền trực tiếp nói trong thể nội của quái vật này có tinh hạch gì đó, mọi người chú ý một chút thử xem đây có phải là nhược điểm của nó hay không.

Chuyện này có vẻ hơi coi thường trí thông minh của người khác rồi.

Đáng tiếc Cao Bằng đâm một hai ngày, ngoại trừ chọc Sa Quái tức giận ra, ngay cả chút da của sa hạch cũng không đụng phải.

Không thể như thế được! Chính mình cơ bản đã đâm khắp nơi trên người Sa Quái rồi, chỉ có cái địa phương cực kì cá biệt kia là hắn còn chưa động vào.

Cao Bằng nhìn về phía bộ phận nào đó trên người Sa Quái với vẻ hồ nghi, vô ý thức đâm ra.

Xùy ——

Vẫn là âm thanh đâm vào hạt cát như cũ.

Lần này rốt cục đã làm sự tức giận đỉnh điểm của Sa Quái bạo phát. Không có, như vậy thì chỉ còn một loại giải thích khác chính là Sa Quái có thể di động sa hạch trong cơ thể mình. Dù sao nó cũng tạo thành từ hạt cát, di chuyển một viên sa hạch đối với nó hẳn không phải chuyện rất khó.

Cuối cùng cảm thấy thí nghiệm không thể ra thứ gì, Trần hội trưởng phất tay đuổi người.

- Được rồi, cậu đi về trước đi. Tiền thưởng bên chính phủ nhiều nhất sẽ chuyển đến tài khoản của cậu trong hai ngày nữa.

Cứ kết thúc như vậy?

Chính mình vẫn chưa vạch trần nhược điểm về sa hạch mà.

Cao Bằng có chút xấu hổ, cẩn thận từng bước đi, luôn cảm thấy chính mình đang lừa gạt tiền. . .

- Lão sư, kỳ thật hắn có tới hay không thì tác dụng cũng không lớn, lần thí nghiệm này chính chúng ta làm cũng được. . .

Nghiên cứu viên Tiểu Vương có chút không cam lòng.

Trần hội trưởng nhìn hắn một cái,

- Cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, anh chắc cũng rõ ràng chứ.

Tiểu Vương ngậm miệng lại.

. . .

Cao Bằng đứng ở ngoài cửa, vừa mới móc ra chìa khoá chuẩn bị mở cửa thì đã nghe thấy cạch một tiếng, cửa lớn từ từ mở ra.

Ở đằng sau cửa treo một chiếc móng vuốt màu vàng nhạt, một cái đầu to ló ra từ trong khe cửa.

Hai chiếc râu vàng óng ánh lắc lư hiện ra từ sau cửa, theo sau là một đôi mắt nhỏ lén lút.

Nó lại biết mở cửa? !

Cao Bằng hơi choáng.

Đại Tử lén lén lút lút cẩn thận từng li từng tí đi ra từ bên trong, quay vòng quanh chủ nhân hai vòng, không phát hiện ra bất cứ đồ ăn nào, sau đó lại còn tiến đến trước người Cao Bằng ngửi ngửi.

Đột nhiên hai chiếc râu trên đầu Đại Tử dựng thẳng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào chủ nhân.

Nó ngửi được hương vị của quái vật khác ở trên người chủ nhân!

- Tê tê tê!

Đại Tử tranh thủ thời gian chào hỏi với bên trong phòng.

Trong nháy mắt, ở cửa thang lầu đều náo nhiệt.

A Xuẩn xông ra từ trong phòng, sau đó lạch cạch một tiếng chụp vào đầu Cao Bằng, không lớn không nhỏ, vừa vặn phù hợp, màu sắc đều đều, tỏa sáng bóng loáng.

Là một chiếc mũ tốt!

Kèn kẹt.

Ông Lưu ở sát vách nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền mở cửa, sau đó nhìn thấy Cao Bằng đội một chiếc mũ chỏm màu xanh đứng ở đầu bậc thang.

- Ôi ——

Ông Lưu tranh thủ thời gian che mắt chính mình lại, đúng là đồi phong bại tục.

Bên trong phòng, ông Lưu chăm chú suy nghĩ, đứa nhỏ Cao Bằng này có phải gần nhất đã chịu ủy khuất gì hay không. . .

Có lẽ đã phát sinh một chút sự tình khó có thể tiếp nhận.

Ông Lưu cũng là người từng trải, cũng có thể lý giải việc sau khi tâm linh người trẻ tuổi gặp thương tích sẽ cần được phát tiết, cần người khác lý giải, an ủi.

Sau đó ông Lưu lại mở cửa ra lần nữa.

Trầm ngâm một lát, ông Lưu nói với Cao Bằng:

- Cháu đừng quá thương tâm.

Cao Bằng,

- ? ? ?

Ông Lưu, ngài thế nào?

Thấy mình tựa hồ đã hiểu lầm cái gì, ông Lưu có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng giả bộ điềm nhiên như không có việc gì rồi đóng cửa lại.

Cao Bằng có chút sững sờ, ông Lưu một hồi mở cửa một hồi lại đóng cửa là làm gì vậy.

A Ngốc từ trong nhà đi đến, cẩn thận từng li từng tí cầm một căn m Tuyết Tùng Châm đưa cho Cao Bằng, giống như đang dâng thuốc lá cho đại lão của mình.

Cao Bằng dở khóc dở cười,

- Mấy người các ngươi đang làm cái gì vậy?

Sau khi vào phòng, lúc này Cao Bằng mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đội mũ đứng ở đầu bậc thang thật sự khiến hắn kìm nén đến hoảng, bị ông Lưu trông thấy còn tốt, ông Lưu cũng không lắm miệng. Nếu như bị bác gái thích đàm luận bát quái nào đó nhìn thấy, chỉ sợ tên tuổi【 Cao Bằng - thật - xanh 】không cần đến mấy ngày sẽ truyền khắp toàn bộ khu nhà ở.

Nhanh chóng đẩy A Ngốc vào trong phòng, sau đó Cao Bằng cố gắng gỡ chiếc "Mũ" trên đỉnh đầu của mình xuống, nhưng A Xuẩn lại gắt gao nắm lấy tóc của hắn, đánh chết cũng không buông tay.

-------------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment