Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133: Tinh Thần Bạch Trư

Chương 133: Tinh Thần Bạch Trư Chương 133: Tinh Thần Bạch Trư

Sau đó người thanh niên này tuyệt vọng nhìn hai thợ quay phim thay phiên quay chụp hắn.

Ý tứ ta muốn biểu đạt không phải như thế này. . .

Các ngươi có phải đã hiểu lầm chuyện gì hay không?

Lúc này, người thanh niên rất tuyệt vọng, trên bầu trời gió lạnh thổi đến, làm cho nước mắt nước mũi của hắn đều chảy ra ngoài.

- Hắt xì.

Hắt hơi một cái, ngay cả lau đi cũng không dám, bởi vì hắn sợ khi buông lỏng tay sẽ bị rơi xuống.

Thanh niên ủy khuất vùi đầu xuống, vùi sâu vào bên trong lớp lông vũ của ngự thú, sau đó tiện thể lau sạch sẽ nước mũi vào lớp lông của kền kền núi lửa.

Ài, xong rồi, về sau không có mặt mũi nào gặp người nữa. Coi như mình về sau có nổi danh thế nào thì đoạn hắc lịch sử này cũng sẽ đi theo cả đời, cả một đời đều không thoát được.

A Ngốc điên cuồng chạy trong rừng rậm, lùm cây cỏ dại và các loại đồ vật dưới chân bay tứ tung, lá khô bay đầy trời, lưu lại sau lưng một toái ảnh mơ hồ, thỉnh thoảng có cành khô bị nó dã man đụng gãy, phát ra âm thanh giòn vang.

Cao Bằng cảm thấy rất may mắn vì chính mình có đẩu chuyển tinh di, nếu không thì chỉ cần đến mấy cành khô bay với tốc độ nhanh cũng có thể làm cho hắn da tróc thịt bong. Lúc này Cao Bằng mới phát giác được thần thông mà ông Lưu giao cho mình thực dụng đến cỡ nào.

Đúng, là thực dụng, mà không phải cường đại.

Nó có thể làm cho chính mình lo lắng chốc lát về một số chi tiết nhỏ.

- Ồ! Chậm một chút, ngươi chậm một chút thôi!

Xuyên thấu qua từng tàn ảnh mơ hồ của thân cây, Cao Bằng nhìn thấy bên phải mình có một đạo tàn ảnh cũng rất nhanh xuyên toa trong rừng rậm, ở trên lưng của tàn ảnh này có một nam hài đang kêu thảm,

- Ngươi đừng chạy nhanh như vậy, hạng nhất cũng không có ban thưởng, ta bảo ngươi chạy chậm một chút thôi.

Nghe thấy nam hài nói, tốc độ của đạo tàn ảnh kia hạ xuống. Lúc này Cao Bằng mới thấy rõ bộ dạng chân thực của nó, đó là một đầu ngân trư có thể tích không lớn.

Cái mũi của con heo này hơi dài, có chút giống lợn rừng. Bởi vì cái mũi của heo nhà ngắn bẹp, mà cái mũi của con heo này nếu so với heo nhà thì dài nhỏ hơn.

Chỉ là cũng không có răng nanh, phía sau cũng không có lông nhọn, trụi lủi, mượn nhờ ánh sáng yếu ớt quanh người phát ra ngân quang óng ánh.

【 Tên quái vật 】: Tinh Thần Bạch Trư

【 Đẳng cấp quái vật 】: cấp 25

【 Phẩm chất quái vật 】: Phẩm chất Hoàn Mỹ

【 Đặc tính quái vật 】: Tá tinh ( hiệu quả ① hiệu quả bị động: Có thể hấp thu lực lượng tinh thần để hóa thành một tầng tinh sa áo giáp bên ngoài thân, hiệu quả bị động này không bị giới hạn, nhưng tốc độ hấp thu lực lượng tinh thần có quan hệ đến thực lực của quái vật, mà trước mắt chỉ có thể hấp thu vào ban đêm.

Hiệu quả ② hiệu quả bị động: Lúc tinh sa áo giáp tồn tại, sự bén nhạy của quái vật sẽ được tăng lên, lượng đề thăng sẽ có giá trị cố định )

【 Trạng thái quái vật 】: Khỏe mạnh (ghét bỏ)

Sau khi tốc độ chậm lại, nam hài đang ngồi trên lưng heo cũng phát hiện A Ngốc ở bên trái. Tựa hồ hơi kinh ngạc vì sao lại có thể có người đuổi kịp tốc độ của Tinh Thần Bạch Trư, nhưng sau đó liền nghĩ đến trạng thái của bản thân bây giờ, lúng túng quay đầu sang chỗ khác.

Chính mình lại bị người khác bắt gặp trong trạng thái này.

Cao Bằng mỉm cười. Hắn nghĩ tới chính mình đã từng lên sóng của đài truyền hình Trường An sau đó bị nhiều dân mạng gọi là nam hài cưỡi nhện, bởi vì heo và nhện hài âm, vì vậy cũng có người gọi mình là nam hài cưỡi heo.

Bây giờ cũng coi như nhìn thấy bản tôn chân chính của nam hài cưỡi heo, cái mũ đặt ở trên đầu mình cuối cùng có thể lấy xuống rồi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Cao Bằng khi nhìn về phía Diệp Hàn không khỏi nhu hòa đi mấy phần.

Giơ ngón tay cái lên,

- Cố lên!

Sau đó vỗ vỗ đầu trọc của A Ngốc. A Ngốc đột nhiên gia tốc, lưu lại một bóng lưng cho Diệp Hàn.

Cố lên?

Hắn tại sao nói ta cố lên?

Người này bị điên rồi sao!

Diệp Hàn mộng.

Từng đạo khí tức của ngự thú cấp Thủ Lĩnh thỏa thích phóng thích ở trong rừng rậm.

Nơi này còn chưa phải địa giới của rừng rậm Đại Dương Sơn, chỉ có thể coi là núi rừng phổ thông, các loại nguyên tố trong không khí không tính nồng đậm, phần lớn quái vật cũng không mạnh.

Cảm nhận được mấy trăm con ngự thú cấp Thủ Lĩnh đang thỏa sức phóng thích khí tức, bọn quái vật dọc đường đều sợ tới mức tè ra quần.

Một con lợn rừng lông đen không ngừng hướng đầu xuống ủi ủi bùn đất dưới thân, sau đó vùi đầu mình vào, cả người run lẩy bẩy.

Trên cây có một con tiểu xà đã cứng đờ không nhúc nhích, tựa như một chiếc cành khô quấn quanh ở trên nhánh cây.

Bên cạnh có một ngự thú cấp Thủ Lĩnh chạy qua, mùi tanh nồng đậm mang theo ác phong.

Tiểu xà hoàn toàn cứng ngắc, lạch cạch một tiếng ngã xuống từ trên cây tựa như một chiếc gậy gỗ.

Cái đuôi nhỏ co rúm lại.

- Người thứ hai sắp tới, chuẩn bị quay chụp phía bên kia.

Thợ quay phim trên trực thăng mở miệng nói.

- Được.

Trên mặt người thanh niên vẫn một mực bị thu hình cố nặn ra vẻ tươi cười, hai thợ quay phim kia cuối cùng cũng không quay chụp mình nữa rồi.

Nơi xa, ba đạo thân ảnh không phân trước sau không ngừng tiếp cận.

Rừng cây lay động, một đầu báo săn xông ra khỏi rừng rậm, ở trên lưng nó ngồi một Ngự Sử, lúc lao ra ngoài tên ngự sử này trong nháy mắt thẳng tắp eo lên.

Theo sát phía sau là một thân ảnh to lớn, sở dĩ nói to lớn là bởi vì nó có thân hình cao lớn cường tráng. Bên ngoài có hình người, mỗi một bước giẫm trên mặt đất đều tràn đầy cảm giác mạnh mẽ có tiết tấu.

Sau đó đột nhiên nhảy lên phía trước, hai tay giơ lên cao, bịch! !

Trầm ổn rơi trên mặt đất, làm tung bay mảng lớn lá khô.

Đứng thẳng người dậy, cuồng phong gào thét, nhấc lên áo choàng đen.

Ở trên hai bờ vai có ngồi một nam hài, hai tay ôm lấy đầu của cự thú hình người.

- Ồ, đầu của cự thú hình người kia như thế nào lại có màu xanh?

Một thợ quay phim trong đó nghi ngờ tự lẩm bẩm.

Đột nhiên xuất hiện một chút màu xanh, nhìn qua rất kỳ quái.

Đèn pha trên trực thăng chiếu xuống, chiếu lên người A Ngốc. Đầu A Ngốc phản xạ ra một loại ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, mờ mịt, tản ra một cỗ linh khí.

- Đó là mũ sao?

Thợ quay phim nhíu mày, sau đó cho A Ngốc một cái đặc tả.

Cao Bằng mặt không đổi sắc. A Ngốc, trọng trách này giao cho ngươi đó.

A Ngốc mặt không đổi sắc, ổn trọng đứng tại chỗ.

- Phì phò phì phò.

Một bên khác của rừng rậm phía sau bị xông phá, từ đó xông ra một đầu lợn rừng màu bạc. Lợn rừng giẫm đạp lên bãi cỏ, bộc phát ra sự bốc đồng mãnh liệt!

Hung tợn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của A Ngốc, Tinh Thần Bạch Trư rất khinh thường nhổ nước bọt, sau đó ném Diệp Hàn từ trên lưng xuống. Nhìn thử chủ nhân nhà người ta xem, trực tiếp ngồi trên bờ vai, hết lần này tới lần khác ngươi lại đánh rắm nhiều như vậy, thế mà còn để cho ta thả chậm tốc độ lại, nếu không ta làm sao có thể để cho hắn vượt qua được.

Tinh Thần Bạch Trư táo bạo xoay chuyển tại chỗ vài vòng, tựa hồ có chút bất mãn vì bị A Ngốc vượt qua.

Sau đó lại không thể nào phát tiết, cuối cùng hung hăng nhổ một ngụm nước bọt vào chủ nhân của mình.

Cao Bằng đứng ở một bên có chút im lặng, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy Ngự Sử bị lúng túng như thế. Bình thường thì quan hệ giữa Ngự Sử và ngự thú đều là lấy Ngự Sử làm chủ, đương nhiên cũng có tình huống đặc biệt, ví dụ như tính cách của Ngự Sử rất nhu nhược, tính cách của ngự thú lại rất cường thế, loại tình huống này sẽ có khả năng bị đảo ngược.

Nhưng mà cái con heo này thật là táo bạo.

Không bao lâu, từng đầu ngự thú cấp Thủ Lĩnh từ trong rừng cây xông ra, cuối cùng dừng lại ở trên mảnh đất trống này. Qua mấy phút, A Ban nhún nhảy từ trong rừng cây chui ra ngoài, cao hứng chạy đến bên chân chủ nhân.

Cuối cùng đến là đầu Đằng Thạch Quái kia, nó chậm rãi đi ra từ trong rừng cây, hai tay tráng kiện đưa ra phía trước rồi kéo về, mấy cây nhỏ bị nhổ tận gốc sau đó ném sang một bên, ngạnh sinh sinh mở ra một con đường ở trong rừng cây.

Giang Khả cẩn thận từng li từng tí nhón chân lên đi theo sau lưng Đằng Thạch Quái.

- Thông qua cửa vào phía trước chính là Đại Dương Sơn. Ở biên giới cửa vào có ba lô hành quân dã ngoại, bên trong có lương khô, đồ hộp và bình chứa nước uống, mỗi người giới hạn lấy một phần. Ta biết trong số các ngươi có người đã từng sinh tồn qua ở dã ngoại, tinh thông sinh tồn trong dã ngoại, còn có rất ít người từng đến dã ngoại. Cho nên ta cho các ngươi một lời khuyên lớn nhất đó là sống tiếp, chỉ có sống sót mới có hi vọng lấy được điểm số cao hơn!

Trên trực thăng ở đỉnh đầu có người giơ loa lớn cất tiếng nói.

----------------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment