Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138: Quái Vật Thần Bí Trong Rừng Rậm

Chương 138: Quái Vật Thần Bí Trong Rừng Rậm Chương 138: Quái Vật Thần Bí Trong Rừng Rậm

- A Xuẩn, đến đây.

Cao Bằng vẫy tay với A Xuẩn.

A Xuẩn mơ mơ màng màng bay đến.

Mấy ngày nay chiến đấu với "Cường độ cao" khiến cho người và mấy ngự thú đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Tuy rằng cảnh sắc trong rừng rậm khiến người ta kinh diễm, mặt trời mọc huyễn lệ cũng làm cho người ta tán thưởng không thôi.

Nhưng thấy nhiều thì cuối cùng sẽ có chút mệt mỏi.

Cao Bằng ngáp một cái, mấy ngày nay mục đích chủ yếu của hắn chính là,

- Phốc tức? Phốc tức?

Một gốc Xích Tuyến Ngân Diệp Thảo chỉ bán được 3 điểm tín dụng, so với Thanh Quang Loan Hoa thì rẻ hơn 1 điểm tín dụng. Nhưng mà thể tích của Xích Tuyến Ngân Diệp Thảo nhỏ hơn gần một nửa so với Thanh Quang Loan Hoa, cho nên ở mặt thể tích thì Xích Tuyến Ngân Diệp Thảo sẽ có lời hơn một chút.

Từ bên trong không gian tùy thân của A Xuẩn lấy ra Thanh Quang Loan Hoa, thay vào đó hai gốc Xích Tuyến Ngân Diệp Thảo.

Cần kiệm tiết kiệm, Cao Bằng đồng học tính toán tỉ mỉ.

Hắn tràn đầy nhiệt tình, công việc quản gia cần kiệm là cọc tiêu của hảo nam nhi thế kỷ mới.

Tiếp tục đi về phía trước. Rừng cây xung quanh, tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu chẳng biết lúc nào đã lặng yên biến mất.

Chỉ còn lại tiếng gió trống rỗng thổi mạnh.

Sâu thẳm trong rừng cây yên tĩnh phảng phất ẩn giấu một sự kinh khủng không thể nhận biết.

Lờ mờ, trong rừng cây cối rất rậm rạp, che lại hơn phân nửa ánh sáng trên đỉnh đầu.

Trong gió truyền đến mùi tanh tưởi nhàn nhạt, tựa như mùi cá tanh hôi thối vào tháng bảy.

Xùy.

Mỗi một bước chân giẫm lên mặt đất liền đạp nát mấy phiến lá héo úa.

Cao Bằng nhíu mày, xung quanh quá an tĩnh, sự tình khác thường tất có yêu.

- Cẩn thận một chút.

Không cần Cao Bằng phân phó, sớm tại mấy phút trước mấy ngự thú đã nhận ra có chút không đúng.

Luôn luôn nhanh nhẹn như Đại Tử trong đáy mắt cũng lóe ra thần sắc cảnh giác, A Xuẩn ngoan ngoãn nằm trên đỉnh đầu của chủ nhân, xúc tu hơi lay động.

- Chi!

A Ban tựa hồ phát hiện ra cái gì, hướng về một phía nào đó lớn tiếng kêu.

- Tác tác.

Lùm cây bên kia lay động một chút, từ đó nhảy ra một con thỏ màu xám trắng, hai chân thỏ dùng sức, điên cuồng nhảy vọt.

Nhìn thấy chỉ là một con thỏ, mấy ngự thú đều buông lỏng một chút, nhưng ngay giây phút đó một đạo tàn ảnh đen kịt giết ra từ bên trong lùm cây sau lưng con thỏ.

Giống như một con rắn độc vồ mồi.

Phốc ——

Một căn chân đốt thon dài màu trắng bệch, mặt ngoài còn có từng mảnh từng mảnh thi ban đâm vào từ sau đầu con thỏ, xuyên thủng qua chán.

Từng giọt từng giọt máu đỏ sẫm, nồng đậm sền sệt như tương, chậm rãi nhỏ xuống từ mi tâm.

Căn chân đốt một mực kéo dài vào sâu trong lùm cây, chỉ là phần lộ ra bên ngoài cũng đã dài khoảng chừng năm sáu mét.

Bên ngoài chân đốt có từng tầng từng tầng vòng tròn, tựa như một thân cây trúc, mặt ngoài mang theo tuế nguyệt loang lổ.

Oạch.

Đoạn chân đốt giống cây trúc này bị thu hồi lại, con thỏ run rẩy một chút rồi ngã trên mặt đất.

Ở mi tâm của nó có một lỗ máu lớn bằng ngón cái, máu tươi ào ạt chảy ra theo miệng vết thương.

Chỉ là một phần chân nên không thể nào nhìn ra thuộc tính của con quái vật này.

Ít nhất cũng phải nhìn thấy bốn phần năm diện mạo của con quái vật này mới được.

Chân đốt thon dài chậm rãi thu hồi, chui vào chỗ sâu trong bụi cây.

Sau đó trong rừng không còn động tĩnh, chỉ có sự yên lặng chết chóc.

Cao Bằng nheo mắt lại, sau đó cười một tiếng. Còn nhớ trước kia hắn có xem một chút phim truyền hình, nhân vật bên trong tựa như không có trí thông minh, biết rõ nơi đó có nguy hiểm còn cố xông vào.

Đường cũng không phải chỉ có một đầu này, tại sao phải làm khó dễ với tính mạng của mình, nó dễ dàng mà.

Quay mặt về phía quái vật, Cao Bằng chậm rãi nói:

- Chúng ta đi trở về trước.

Sau đó một người và mấy ngự thú cứ như thế mặt hướng về phía quái vật rồi từ từ rút lui.

Một mực thối lui ra khỏi cánh rừng cây này.

Quái vật ở sâu trong rừng cây:

- . . . ? ? ?

Trong không khí thổi tới một trận gió lạnh, làm cho lá cây lay động kịch liệt.

Tựa hồ loại tính cách không đi đường thường này của Cao Bằng khiến cho quái vật trong rừng cây có chút hiếu kỳ, nó bị hấp dẫn ra ngoài.

Bên ngoài cánh rừng cây này là một mảnh đất trống rộng rãi, ở trung tâm còn có một hồ nước không lớn lắm.

Ở biên giới của rừng cây, có thể nhìn thấy hai chiếc chân thon dài màu trắng thò ra, phía sau rừng cây, có thể cảm nhận được ánh mắt thăm dò.

Trong lòng Cao Bằng thầm than, vẫn là thiếu khuyết thủ đoạn công kích từ xa, nếu không thì cứ trực tiếp công kích từ xa là được, không cần nói nhiều. Chí ít có thể trực tiếp biết rõ bộ dạng của con quái vật này, có thể nhìn thấy thuộc tính và nhược điểm của nó, cũng sẽ không bị động như thế.

Mắt thấy đám người Cao Bằng sắp biến mất khỏi chỗ cũ, quái vật chỗ sâu trong rừng cây có chút bạo động, sau đó một chiếc chân đốt mảnh khảnh từ trong rừng cây đâm ra, hóa thành tàn ảnh.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, đồng thời không ngừng kéo dài, trong nháy mắt đã bộc phát ra khoảng cách mấy chục mét. A Ngốc từ bên trái vượt ngang một bước, sau đó chân đốt xuyên qua khe hở giữa người A Ngốc. . .

Thẳng tắp trúng mục tiêu là Cao Bằng, Cao Bằng trong nháy mắt bị đánh bay.

Trong chớp mắt lúc trúng mục tiêu là Cao Bằng liền có một tầng gợn sóng hiện lên. Đại Tử đứng ở bên cạnh Cao Bằng cũng có một tầng gợn sóng tương tự hiện lên ở ngoài thân, sau đó lõm vào phía trong, tiếp theo hóa thành một tầng vòng xoáy xoay tròn ra phía ngoài.

Phốc phốc!

Lớp vỏ giáp ở lưng Đại Tử bị cứng rắn xuyên thủng, lưu lại một vết lõm sâu vào trong có hình xoắn ốc.

Cơ hồ xuyên thủng qua phần bụng của Đại Tử.

A Ngốc sửng sốt, cúi đầu ngơ ngác nhìn thân thể trống rỗng không có bất cứ chút máu thịt nào của mình, sau đó sờ lên chiếc đầu trọc lốc.

Trong lòng Cao Bằng vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới quái vật này lại có thể công kích ở khoảng cách xa như vậy!

Vị trí hiện tại của mình cách vị trí nó công kích chí ít bốn năm mươi mét!

Hẳn không phải là thể tích của nó cao lớn như thế, mà là bộ vị trên thân thể nó có thể kéo dài ra. Nếu không thì cánh rừng này tuyệt đối không thể giấu nổi thân thể cao lớn như vậy.

Bên ngoài, tổ hành động đặc biệt của kỳ thi đại học.

- Con Mộng Yểm Trúc Tiết Trùng thi hóa này từng đánh chết Ngự Sử, cho nên xếp thứ nhất trong danh sách công kích của nó chính là Ngự Sử. Nó đã biết lực phòng ngự của Ngự Sử yếu hơn nhiều so với ngự thú.

Có người ngưng trọng nói.

- Ừ, gần đó có thành viên của tổ hành động đặc biệt hay không?

- Bạch Mân Côi cách mục tiêu năm cây số, nàng đang nhanh chóng tiến đến.

- Ừ, vậy là tốt rồi. Lần này đã chết một người. . . Nếu như tiếp tục xuất hiện thương vong. . .

Tổ trưởng tổ hành động đặc biệt cảm thấy rất đau đầu.

- Ngươi nói xem, những người kia có phải bị điên hay không? Có chỉ tiêu tử vong là bọn hắn nói, vì ma luyện Ngự Sử sinh cũng là bọn hắn nói, hi vọng càng có tính chân thực cũng là bọn hắn nói.

- Bây giờ thật sự đã chết một người, bọn họ lại đều sốt ruột hơn so với người khác.

Đội trưởng cảm thấy rất đau đầu.

- Đội trưởng. Bọn họ không phải vẫn luôn như vậy sao, cũng không phải là lần đầu tiên.

Một đội viên trong đó cười nhạo.

Thở dài một hơi.

- Hi vọng hắn có thể kiên trì đến lúc Bạch Mân Côi chạy đến.

Trên bầu trời xa xa, một con chim hải âu lớn có màu đen trắng giao nhau vỗ cánh bay cao, ở trước ngực của nó có một đóa hoa hồng màu trắng, làm tăng thêm mấy phần thần tuấn.

Phía sau chim hải âu lớn có ngồi một người phụ nữ để tóc ngắn, khiến người ta có ấn tượng khắc sâu nhất chính là hai mắt của nàng, hẹp dài như đao.

. . .

- Lui.

Cao Bằng hạ lệnh.

A Ngốc xoay người nhấc chủ nhân và Đại Tử lên rồi chạy về phía.

A Ban phun ra mấy đoàn nhện dịch màu trắng về phía vị trí của quái vật, sau đó xoay người bỏ chạy.

- Tiểu gia hỏa này rất có linh tính!

Hai mắt tổ trưởng tổ hành động đặc biệt sáng lên, cảm thán một câu. Hắn còn tưởng rằng tiểu gia hỏa này sẽ ăn thua đủ với quái vật, không nghĩ tới lại biết tiến thối như thế.

---------------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment