Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 164: Tập Đoàn Nam Thiên

Chương 164: Tập Đoàn Nam Thiên Chương 164: Tập Đoàn Nam Thiên

Một cái miệng lớn tham lam phá vỡ mặt sông, từng đạo từng đạo dòng nước chảy xuống phía dưới tạo thành từng dãy thác nước, chiếc miệng lớn đen kịt phảng phất thông hướng Thâm Uyên Địa Ngục.

- Bạch long.

Kỷ Hàn Vũ từ tốn nói.

Không khí đột nhiên ngưng đọng lại, phảng phất cả thế giới đều đang đứng im.

- Ngang ——

Nương theo một tiếng long ngâm kinh thiên, một con giao long màu trắng như tuyết đột nhiên nổi lên từ dưới đáy sông, ba căn long trảo bắt lấy chiếc miệng lớn, tạo ra một vết cào thật sâu ở phía trên.

Máu tươi chảy ra như thác nước, ầm ầm nổ tung.

Lực lượng khổng lồ đánh văng cái miệng lớn này ra ngoài.

Trên mặt sông bỗng nhiên tràn ngập sương mù, sương mù màu trắng mịt mờ bay lên từ dưới mặt nước.

- Lại là như vậy, mỗi lần đều có sương mù, không thể nhìn thấy được khung cảnh chiến đấu bên trong.

Trong quân khu của Du Châu, một sĩ quan độc nhãn nói với khuôn mặt đầy vẻ không thú vị, sau đó ném miếng dưa hấu bị gặm một nửa ở trong tay vào thùng rác bên cạnh.

Tiếp đó khoát khoát tay rời khỏi phòng quan sát,

- Video mà máy quay hồng ngoại quay được cũng không cần đưa cho tôi xem, đã nhìn đến phát chán rồi!

Nhìn lại từ phía xa, mặt sông ở phiến khu vực này có rất nhiều sương mù. Sương mù dày đặc che kín tầm mắt, tầm nhìn không đủ năm mét, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng đạo bóng đen khổng lồ ngẫu nhiên di chuyển qua lại trong làn sương mù, còn kèm theo tiếng long ngâm, thú rống.

Một lát sau, âm thanh dần dần biến mất, mặt sông khôi phục lại bình tĩnh. Một đạo thân ảnh màu trắng xông phá làn sương mù, bay về phía thành phố Du Châu.

Sương mù vẫn luôn tràn ngập trên mặt sông cũng dần dần tiêu tán. Sông Trường Giang chảy liên miên bất tuyệt, phảng phất không có điểm cuối cùng, không biết mệt mỏi.

Trên mặt sông, chỉ có một con thuyền bị cắt thành hai đoạn đang chậm rãi chìm xuống. . .

Một cái thân ảnh khổng lồ màu đen nằm ở trên mặt sông, từng đoàn từng đoàn máu tươi nồng đậm tan vào trong nước, sau đó rất nhanh lại bị tách ra.

Hai chiếc thuyền lớn vạn tấn đi đến từ phía hạ du sông Trường Giang, nhân viên bên trên thuyền đều mặc quần áo đồng phục màu trắng, ở mạn tuyền in hai chữ Nam Thiên màu bạc.

Mấy con Lam Hầu Tử khoác cặp sách màu đỏ rất ngoan ngoãn ngồi tại mép thuyền, nhu thuận đung đưa hai chân. Trên đầu chúng có đeo tai nghe chụp, gật gù đắc ý theo tiết tấu âm nhạc phát ra từ trong tai nghe, nhìn qua cực kì vui vẻ.

Con thuyền dần dần tiến đến gần thi thể trên mặt sông, có nhân viên dùng gậy trúc gõ gõ vào mép thuyền.

Lam Hầu Tử rất nghe lời lấy tai nghe xuống, thận trọng đặt vào trong cặp sách đỏ ở sau lưng, sau đó xoay người nhặt móc sắt treo ở trên mép thuyền lên rồi bịch một tiếng nhảy xuống nước.

Phía sau móc sắt được nối liền với một sợi xích thô to làm bằng hợp kim, liên tục không ngừng kéo ra rồi chìm vào đáy nước.

Bởi vì dư ba của cuộc chiến vừa rồi quá lớn, lúc này dưới đáy sông cũng không có quái vật nào có can đảm đến gần.

Một nhân viên vừa mới lên thuyền công tác không lâu rất hiếu kì, mấy con khỉ này mỗi ngày ở trên thuyền nghe nhạc gì?.

Cầm lấy tai nghe đeo lên, giai điệu quen thuộc chậm rãi vang lên ——

- Hầu ca, Hầu ca, ngươi thật khó lường ~ Ngũ Hành Đại Sơn không ép được ngươi, nhảy ra Tôn Hành Giả ~

Ca khúc rất có ma lực, nhân viên mới không nhịn được nheo mắt lại ngâm nga theo.

Dưới đáy sông, mấy con Lam Hầu Tử nhanh nhẹn bơi qua lại, một chút mạch nước ngầm đều bị bọn nó bén nhạy tránh khỏi. Cuối cùng bơi tới bên cạnh thi thể của con quái vật đã chết đi, tìm được vị trí tốt rồi đem xiềng xích móc vào phần khớp nối trên thi thể, sau đó giật giật xiềng xích, lúc xác nhận đã chắc chắc liền có một con Lam Hầu Tử bơi ra khỏi mặt nước, phát ra tiếng kêu.

Thuyền chậm rãi đi về phía sau, xiềng xích bị kéo căng, phát ra âm thanh tác tác rung động.

Một vài nơi không được cố định chắc bị bung ra, sau đó Lam Hầu Tử kêu lên ra hiệu để thuyền dừng lại, một lần nữa chọn lựa vị trí để móc xiềng xích vào.

Sau khi lặp đi lặp lại như thế mấy lần, rốt cục xác nhận không sao, đội thuyền bắt đầu di chuyển trên sông lớn.

Thi thể quái vật cấp Lĩnh Chủ tản ra mùi vị khiến cho rất nhiều quái vật ở cách xa hơn mười dặm đều nghe tin mà chạy. Đám Lam Hầu Tử theo xiềng xích leo lên trên boong tàu, sau đó nhẹ nhàng lắc một cái, bộ lông mềm mại vốn dán chặt vào người giống như áo giáp đột nhiên tản ra, làm rất nhiều giọt nước bắn tung tóe ra ngoài.

Chỉ có lớp lông bên ngoài mới bị ướt sũng, lớp lông bên trong lại rất khô ráo.

Một lần nữa đeo tai nghe lên, mấy con Lam Hầu Tử này lười biếng nằm trên boong thuyền, nghe âm nhạc phát ra từ trong tai nghe rồi si ngốc nhìn lên bầu trời.

. . .

Sau khi máy bay hạ cánh, ông Lưu gọi phục vụ tống cơ ở sân bay để đi đến tập đoàn Nam Thiên, bằng không có mấy ngự thú này đi theo mà muốn ngồi xe thì thật đúng là có chút bất tiện.

Tổng bộ của tập đoàn Nam Thiên nằm ở vùng ngoại thành, chiếm diện tích mấy vạn mẫu, không chỉ có cao ốc văn phòng mà còn có nhà máy.

Ở xung quanh tập đoàn Nam Thiên còn xây dựng một chút công trình giải trí, dùng khu vực này làm trung tâm để kéo theo rất nhiều khu vực xung quanh phát triển.

Chiếc xe dừng lại trước cửa lớn của tập đoàn Nam Thiên, lái xe nghiêng người sang bất đắc dĩ nói:

- Ở đằng sau tôi không đi vào được, tập đoàn Nam Thiên quản lý rất nghiêm.

Ông Lưu cười ha ha, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó trả tiền, gọi Cao Bằng và mấy ngự thú xuống xe.

Bên ngoài tập đoàn Nam Thiên xây dựng một lớp tường vây cao lớn chắc chắn, ở trên đỉnh của nó còn có một tầng lưới điện.

Hai bên trái phải ở cửa lớn phía trước có hai người bảo vệ đang đứng, bên cạnh còn nằm sấp hai con ngự thú, đó là hai đầu ngự thú hệ thực vật hiếm thấy. Dây leo tráng kiện giống như mãng xà, ở rìa dây leo còn sinh trưởng một vài nụ hoa lớn màu trắng, nụ hoa khép lại, ở trên đỉnh nụ mơ hồ có gai nhọn thò ra.

Cao Bằng âm thầm líu lưỡi. Ngự thú hệ Thực Vật này chính là cấp Thủ Lĩnh, đúng là có chút xa xỉ.

Ông Lưu đi lên phía trước, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ căn cước màu lam rồi đưa cho người bảo vệ ở cửa, bảo vệ quét lên trên máy một chút.

Sau đó biến sắc, tranh thủ thời gian gật đầu với ông Lưu, đồng thời mở cánh cửa lớn chạy bằng điện ra.

- Đi thôi, chúng ta đi vào đợi một chút.

Ông Lưu vẫy vẫy tay với Cao Bằng,

- Cháu không cần câu nệ, cứ coi nơi này là nhà của mình, biết chưa.

Cao Bằng gật đầu.

- Đã biết.

- Phì phì.

Sau lưng truyền đến tiếng cười không thể ức chế được.

Cao Bằng quay đầu lại liền nhìn thấy một nữ sĩ mặc váy dài màu đỏ đang che miệng cười khẽ, cười đến mức khóe mắt đều sắp xuất hiện nếp nhăn.

Vị a di này chắc cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, Cao Bằng chăm chú suy nghĩ.

- Xin lỗi.

Thấy Cao Bằng nhìn qua, vị nữ sĩ này nghiêm mặt lại, cố nén nụ cười trên mặt xuống, một lần nữa biến thành bộ dáng lạnh nhạt điềm tĩnh.

- Ở bên trong tập đoàn có phòng nghỉ chuyên môn, cô ở bên trong chờ tôi một lát. Vốn hôm nay muốn nói chuyện xong với cô, nhưng mà nội bộ của tập đoàn lại có việc đột xuất. . .

Ở bên cạnh nữ tử có một người đàn ông mặc thường phục màu đen, nhìn qua ước chừng hơn ba mươi tuổi.

- Ừ được, không sao, công việc quan trọng hơn.

Nữ tử gật đầu cười nói.

Đi vào tập đoàn, ông Lưu mang theo Cao Bằng đi tản bộ một chút, sau đó rất lúng túng quay về chỗ cũ.

- Khục khục, hai năm nay đều ở Trường An, nơi này thay đổi có chút lớn.

Ông Lưu rất lúng túng nói. Theo ánh mắt cảnh giác và hoài nghi của bảo vệ ở cửa, ông Lưu tiếp tục dẫn theo Cao Bằng đi vào bên trong.

- Ta đã nói rồi, nhân viên cao ốc khẳng định ở nơi này. Bảo sao ta cảm thấy chưa từng đi qua chỗ này, lão Kỷ cũng thật là, cái nhà máy này đã sắp bị hắn tu sửa thành một tòa rừng rậm rồi.

Ông Lưu oán giận nói.

----------------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment