Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 166 - Chương 166: Vô Đề

Chương 166: Vô Đề Chương 166: Vô Đề

Cao Bằng không có bị sắp xếp chỗ ở, hắn trực tiếp ở cùng với lão Kỷ. . .

Chỗ ở của Lão Kỷ là một tòa biệt thự lớn cách tổng bộ tập đoàn Nam Thiên một cây số, ở lại cũng rất thuận tiện, ở bên ngoài tập đoàn Nam Thiên còn trực tiếp xây dựng mấy con đường cao tốc thông hướng nội thành.

Lại nói chuyện với ông ngoại một lát, Cao Bằng và Lưu Hách cùng một chỗ xuống lầu.

Đi thang máy trực tiếp đến bộ phận nhân sự đưa tin.

Ở bên trong bộ phận nhân sự, Cao Bằng gặp phải một người ngoài ý liệu.

Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc thường phục màu đen.

Lúc nhìn thấy Cao Bằng liền bước nhanh tới, không nhìn tới ánh mắt đùa cợt của Lưu Hách, trực tiếp cúi chào thật sâu với Cao Bằng,

- Cao thiếu, buổi sáng là do tôi mạo muội.

Trong khung số liệu của người đàn ông này, Cao Bằng nhìn thấy tình trạng của hắn là【 Khỏe mạnh (tỉnh táo) 】.

Động tác này của hắn làm nhấc lên sóng to gió lớn tại bộ phận nhân sự.

Không ít nhân viên được mở rộng tầm mắt, người đàn ông mặc thường phục màu đen bọn họ cơ hồ đều biết, đó là bộ trưởng bộ phận Marketing của tập đoàn Nam Thiên, là tồn tại cùng một đẳng cấp với bộ trưởng Lưu Hách của bộ phận nhân sự bọn họ.

Đây là một người rất tỉnh táo, Cao Bằng nhìn Tào Tướng cúi đầu hạ thấp tư thái. Có thể ở trước mặt nhiều người cúi đầu với mình, chỉ sợ không bao lâu sẽ truyền khắp toàn bộ tập đoàn Nam Thiên.

Mặt mũi, khẳng định sẽ quét rác.

Nhưng bên trong, nhất định sẽ không lỗ, chí ít Tào Tướng nắm bắt rất khá.

Kỳ thực Cao Bằng vẫn có chút không hiểu, bởi vì hắn cũng không tức giận về chuyện buổi sáng, thậm chí nếu như không phải Tào Tướng đột nhiên đến đây cúi đầu, chính mình chỉ sợ đã quên.

Chờ một chút, Cao Bằng đột nhiên cảm thấy chính mình vừa mới đến, một nhân vật cấp bộ trưởng lại chạy tới cúi đầu xin lỗi với mình, thật sự là rất uy phong, thân phận thái tử gia tràn đầy bức cách.

Nhưng mà dù sao Cao Bằng vẫn cảm giác như vậy không tốt lắm.

Nguyên nhân cụ thể hắn cũng không nghĩ ra được, dù sao hắn vẫn chưa trải qua những chuyện lục đục với nhau. Nhưng làm như thế đúng là có vẻ quá kiêu căng, cũng ra vẻ mình quá mức bá đạo cường thế, vừa đến đã làm cho một nhân vật cấp bộ trưởng phải xin lỗi trước mặt mọi người.

Dù sao, đây là ngày đầu tiên hắn đi tới tập đoàn Nam Thiên.

Cao Bằng bước lên phía trước hai bước rồi đỡ Tào Tướng dậy, ngữ khí không có chút kiêu căng nào, cũng rất ôn hòa nói:

- Tào bộ trưởng nói đùa, nào có cái gì mạo muội với không mạo muội chứ, chỉ là một việc nhỏ không có ý nghĩa mà thôi, anh làm như vậy ngược lại để tôi khẩn trương đó.

Tào Tướng thuận thế đứng dậy, lại nhỏ giọng nói vài câu với Cao Bằng kiểu như nếu có thời gian nhất định phải mời Cao Bằng ăn cơm các loại, sau đó mới cất bước rời đi.

Cao Bằng vẫn một mực chú ý đến những biến hóa cảm xúc của Tào Tướng, ngoại trừ tỉnh táo còn xuất hiện thêm cảm xúc kinh ngạc, trừ cái đó ra cũng không có xuất hiện cảm xúc tiêu cực, ví dụ như cừu hận các loại.

Cũng không biết là do trình độ khống chế tâm tình của hắn đã đạt đến một trình độ cực kì khủng bố, hay vẫn là do tính cách vốn có của Tào Tướng đã như vậy, là một kẻ tỉnh táo đến đáng sợ.

Nhưng khi trải qua sự việc này, thân phận của Cao Bằng cũng coi như triệt để bại lộ ra ngoài.

Nhìn thấy các đồng nghiệp tương lai trong bộ phận nhân sự có vẻ mặt khác nhau, Cao Bằng cảm thấy mệt mỏi trong lòng. . .

Lưu Hách tựa hồ không dự liệu được chuyện này, suy nghĩ một lát rồi nói với Cao Bằng:

- Như vậy đi, ngươi đến phụ trách công tác tuyển dụng ở khu Bách Nghiệp, nếu như không quen thì nói với ta, nơi đó quả thật có chút dơ dáy bẩn thỉu, nhưng quản lý vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Cao Bằng gật đầu. Hắn mới đến nên cái gì cũng không hiểu, tất nhiên phải nghe Lưu Hách an bài.

. . .

Khu Bách Nghiệp là một khu trong nội thành Du Châu, ở vào bắc bộ của thành phố, chỗ này tương đối vắng vẻ, hơn nữa phần lớn phòng ốc đều cũ kỹ. Một chút dây điện cũ xuyên qua khe hở giữa các phòng, cột điện đứng thẳng ở hai bên đường, trên cột điện có dán từng tầng từng tầng quảng cáo dày đặc.

Không khí trên đường hơi khó ngửi, Cao Bằng khẽ nhíu lông mày, tại các góc rẽ của các căn nhà có thể nhìn thấy rất nhiều túi màu đen chồng chất lên nhau. Bây giờ chính là tháng sáu nóng nực, thành phố Du Châu tựa như một cái lồng hấp.

Mùi hôi thối truyền đi rất xa từ bên trong những túi rác, rất nhiều con ruồi bay lơ lửng trên không. Lúc có người đi qua những con ruồi này sẽ bị hù dọa, âm thanh ong ong ong liên tiếp vang lên.

Cửa hàng trên đường phố đều mở rộng cửa, phảng phất không chịu nổi cái thời tiết nóng nực này, tham lam phun ra nuốt vào từng đợt sóng nhiệt.

- Dường như hơi nóng a.

Cao Bằng xoa xoa cái trán tràn đầy mồ hôi.

- Bây giờ còn đỡ một chút, trước kia thành phố Du Châu vào mùa hè chính là một cái lồng hấp! Bên cạnh chính là sông Trường Giang nên mùa hè nóng ẩm, phòng bên trong còn nóng hơn so với phòng bên ngoài. Sau tai biến, phụ cận Du Châu có nhiều rừng rậm hơn, Trường Giang cũng thay đổi lớn hơn, bây giờ mùa hè đã không còn nóng như lúc trước nữa.

Một người đàn ông đeo kính mắt đi bên cạnh Cao Bằng lên tiếng. Hắn là lão công nhân trong bộ phận nhân sự ở tổng bộ, bây giờ phối hợp đảm nhiệm phụ tá cho Cao Bằng.

Cao Bằng gật đầu. Không chỉ là Du Châu, trước tai biến vào mùa hè các nơi trong cả nước đều nóng.

Chuyện này cũng coi như là cống hiến nho nhỏ của tai biến —— chí ít mùa hè không còn nóng như lúc trước.

- Cao thiếu, chúng ta sắp đến rồi, nơi này chính là bộ phận tuyển dụng của tập đoàn Nam Thiên chúng ta tại khu Bách Nghiệp.

Vương Lương cúi đầu khom lưng, phối hợp với kính mắt gọng vàng nơi sống mũi, hiển nhiên thành một phiên bản chó săn hiện đại.

Cao Bằng im lặng,

- Đừng gọi tôi là Cao thiếu.

- Vâng, Cao thiếu.

Cao Bằng cũng lười sửa lời gia hỏa này, trên đường tới hắn đã cố sửa rất nhiều lần.

Đại Tử và A Ban bị Cao Bằng giao cho ông ngoại bồi dưỡng hai ngày, bên người luôn luôn mang theo một đoàn ngự thú cũng không phải chuyện hay. Mà cổ linh tinh quái Đại Tử bởi vì là một con ngự thú duy nhất mà cha mẹ hắn lưu lại, nên rất được Kỷ Hàn Vũ yêu mến.

Ngay từ đầu Đại Tử còn rất không vui, luôn cảm thấy mình thân là đầu ngự thú thứ nhất của chủ nhân nhưng lại không được mang theo ra ngoài thì thật sự không tốt.

Sau khi được Cao Bằng an ủi một lúc lâu mới đắc ý vung vẩy cái đuôi nhỏ rời đi với ông ngoại. Đây là ông ngoại của chủ nhân!

Ông ngoại!

A Ngốc thân là ngự thú có chiến lực mạnh nhất dưới trướng Cao Bằng nên tất nhiên phải đi theo bên cạnh hắn. A Ngốc thân cao chừng hơn năm mét khoác áo choàng đen giống như Kim Cương thiếp thân tùy hành.

Trên bờ vai Cao Bằng lẳng lặng nổi lơ lửng một con A Xuẩn màu xanh, bên tay phải là một con mập hạc lớn đang nhún nhảy.

Mặc dù Tiểu Diễm vẫn còn hơi béo, nhưng đã thoát ly phạm trù chim cánh cụt, chí ít nhìn qua miễn cưỡng có thể nhận ra là một con hạc.

Chỉ là cái thân thể mập phì này, còn có da lông bóng loáng và cái cổ thô to, thấy thế nào cũng giống như một đứa con trai ngốc của địa chủ.

- Kỳ thật khu Bách Nghiệp cũng xem như là khu vực có kinh tế phát triển tương đối lạc hậu của thành phố Du Châu.

Vương Lương lặng lẽ nói bên tai Cao Bằng, đồng thời quan sát biến hóa trên mặt hắn.

- Lạc hậu thế nào?

Cao Bằng hỏi lại, nhìn không ra hỉ nộ.

- Kỳ thật lúc phát sinh tai biến đã chết không ít người, sau đó kết cấu xã hội phát sinh biến hóa rất lớn, nơi này có rất nhiều đều không thể thích ứng với biến hóa sinh hoạt quần thể.

Vương Lương cúi đầu thở dài.

- Vì sao gọi là Bách Nghiệp? Bởi vì quần thể chờ đợi công việc ở nơi này cơ hồ bao quát tất cả các ngành nghề trước tai biến, các ngành các nghề đều có. Kỳ thật ngay từ đầu cũng có một chút người ở khu Bách Nghiệp không cam lòng với hiện trạng, cố gắng phấn đấu nhưng đều rời khỏi khu Bách Nghiệp, còn lại. . . Đều là. . .

Vương Lương cười cười, ý tứ không cần nói cũng biết.

Cao Bằng gật đầu, ngắm nhìn bốn phía. Người đi đường ở khu Bách Nghiệp tựa hồ rất ít, đi trên đường cũng không nhìn thấy mấy người.

Đi qua một chỗ ngoặt ở phía trước, Vương Lương chỉ vào một ngôi nhà hai tầng giống như hạc giữa bầy gà rồi nói:

- Cao thiếu, nơi này chính là chi nhánh ở khu Bách Nghiệp của tập đoàn Nam Thiên chúng ta, đồng thời cũng phụ trách quản lý nhân sự ở phiến khu vực này.

Lực chú ý của Cao Bằng bị hấp dẫn bởi một đại sảnh khác ở trước mặt ngôi nhà này. Trước đại sảnh dựng một mái che nắng rất lớn, một mực kéo dài ra bên ngoài, còn có một cái quạt lớn màu đen phát ra âm thanh vù vù vù.

Bên dưới mái che nắng đầy ắp người hoặc là ngồi, nằm, cơ bản đều mặc quần áo rất cũ nát, tóc cũng lộn xộn, hẳn là đang nghỉ ngơi ở chỗ này, tiện thể hóng gió.

Khi thì có người đi vào đại sảnh, hoặc là từ trong đại sảnh đi ra. Trong đại sảnh người người nhốn nháo, không ít người đều cau mày, rụt vai, giống như sợ dẫm phải mìn, đi đường cũng do do dự dự.

- Kia là?

Cao Bằng có chút giật mình.

- A, đó là đại sảnh tuyển dụng của khu Bách Nghiệp, bên trong đều là đại thần bách nghiệp.

Vương Lương nói.

- Đại thần bách nghiệp, đây là cái gì.

Cao Bằng có chút hoài nghi, những người này nhìn qua thực sự không giống đại thần.

- Đây chỉ là trêu chọc mà thôi, rất nhiều người trong này đều đã mất đi thân nhân, không nguyện ý ký kết huyết khế, cho rằng đây đều là ma quỷ nguyền rủa, có trời mới biết được. Nhưng những người này cơ hồ đều là đợi qua ngày mà thôi, chính là cái loại qua một ngày tính một ngày.

Vương Lương lắc đầu.

--------------------

Dịch: B

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tai truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment