Cao Bằng không phải Cao nha nội, hắn sẽ không ỷ vào thân phận của mình mà tùy ý ức hiếp các bạn học, nhưng nếu như người khác đều đã dẫm lên đầu của hắn rồi mà còn cười thật lớn thì cũng không phải phong cách của Cao Bằng. . .
Tiền Chính Minh không phải người ngu, Cao Bằng càn rỡ như thế thì hiển nhiên có chỗ ỷ vào. Nhưng dù sao cũng là thiếu niên huyết khí phương cương, bị nhục nhã như vậy lửa giận trong lòng đã sớm mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, vừa chạm vào liền bốc cháy.
Gương mặt sung huyết căng ra thành màu gan heo, Tiền Chính Minh oán độc nhìn chằm chằm Cao Bằng.
Ngươi chờ đó cho ta, nếu như ta không đắc tội nổi ngươi thì không tính, nhưng nếu tiểu tử ngươi dám phô trương thanh thế, ta nhất định phải làm cho ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này.
Cái gã họ Cao này dám càn rỡ như thế có lẽ là do có chút bối cảnh tại bản địa mà ra. Mặc dù ở Kinh Nam nhà mình rất có quyền thế, nhưng xúc tu có dài mấy thì trong chốc lát cũng không thể duỗi đến nơi này, Tiền Chính Minh dần dần tỉnh táo lại.
Xem ra muốn đối phó hắn tốt nhất là dùng thế lực bản địa.
Tiền Chính Minh cầm điện thoại di động lên sờ một chút, cuối cùng sắc mặt đỏ bừng:
- Ngươi…
- Ngươi cái gì mà ngươi, gọi điện thoại nhanh lên một chút.
Cao Bằng cười lạnh, chân phải tăng thêm khí lực, ép tới mức Tiền Chính Minh ho khan không ngớt.
Tiền Chính Minh há to miệng, phẫn nộ rống lớn:
- Ít ra ngươi cũng phải mở khóa ra cho ta chứ!
Cao Bằng sững sờ, mình dường như đã quên mở khóa.
Ho nhẹ một tiếng, lại một chưởng đánh xuống:
- Ngay cả khóa cũng không mở được, muốn ngươi có lợi ích gì! Tự dùng điện thoại của chính mình mà gọi đi!
Tiền Chính Minh khuất nhục lấy điện thoại di động từ trong túi áo của mình ra, đáy lòng âm thầm thề.
Lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là gọi điện thoại cho một ông chủ có quan hệ hợp tác làm ăn với nhà hắn ở Du Châu. Số điện thoại này là do cha hắn cho khi hắn đi ra ngoài, lúc gặp phải chuyện khó giải quyết thì có thể gọi đến tìm người giúp giải quyết khó khăn.
Điện thoại vang lên ba tiếng đã lập tức được kết nối.
- Ta là Chu Huyền Hổ, tìm ta có chuyện gì?
- Chú Chu, cháu là Tiền Chính Minh, cha cháu là Tiền Tam Mậu, cha cháu đã cho số điện thoại của chú trước khi cháu đến Du Châu.
Tiền Chính Minh nói với vẻ hơi bối rối.
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Ừ, tiểu Tiền sao, đến Du Châu lâu như vậy mà không gọi điện thoại cho chú Chu. Buổi tối hôm nay nhà chú mở tiệc, có muốn tới dùng cơm hay không?
Tiền Chính Minh ho khan hai tiếng:
- Nếu như chú Chu không chê cháu quấy rầy thì buổi tối cháu sẽ đến.
- Ha ha, vậy được rồi, để lát nữa chú sẽ nhắn địa chỉ qua cho cháu.
- Chú Chu, hiện tại cháu gặp phải chút phiền toái, cháu phát sinh xung đột với một gia hỏa tên Cao Bằng…
- Cao Bằng? Cao trong ý chí cao xa, Bằng trong đại bằng giương cánh?
- Vâng, đúng vậy. Chú Chu biết tên đó sao?
Nhịp tim của Tiền Chính Minh chợt tăng tốc.
- Chú có nhớ cha cháu từng nói, cháu đang học ở đại học Du Châu phải không?
- Vâng, đúng vậy ạ.
Tiền Chính Minh cảm giác ngữ khí của chú Chu dường như đã phát sinh biến hóa, chắc hẳn chú Chu nhận biết tên họ Cao này?
- À, câu trước đó cháu nói là cái gì?
Đáy lòng Tiền Chính Minh bỗng dâng lên một cỗ dự cảm không lành,
- Cháu phát sinh xung đột với một gia hỏa tên Cao Bằng…
- Không phải câu này, là câu trước đó.
Sửng sốt nửa ngày, Tiền Chính Minh mới đáp,
- Nếu như chú Chu không chê cháu quấy rầy thì buổi tối cháu sẽ đến.
- Ừm, buổi tiệc tối nay không tiện, hẹn hôm khác đi.
Dứt lời liền trực tiếp cúp máy, chỉ để lại một chuỗi âm thanh máy bận vang lên trong điện thoại.
Vẻ mặt Tiền Chính Minh đầy mờ mịt, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thú vị của Cao Bằng.
- Tiếp tục gọi đi.
Tiền Chính Minh chỉ cảm thấy nhịp tim của mình gia tốc. Đúng là ở Du Châu hắn có nhận biết một số người, nhưng những kẻ kia đều là đám hồ bằng cẩu hữu, chân chính có phân lượng cũng chỉ có một mình Chu Huyền Hổ mà thôi, ngày bình thường coi như cha hắn nói chuyện với Chu Huyền Hổ cũng phải dùng từ ngữ ngầm mang sự tôn kính.
Nhưng mà Chu Huyền Hổ mới chỉ nghe tên đã trực tiếp cúp điện thoại, gia hỏa Cao Bằng này đến tột cùng là thần thánh phương nào. Trong lúc nhất thời Tiền Chính Minh tâm loạn như ma, ngày bình thường hắn đã quen mượn dùng thân phận của mình để ức hiếp người khác.
Trước kia khi hắn còn ở quê nhà sử dụng chiêu này đều trăm phát trăm trúng, chỗ đó là một khu căn cứ hạng trung, nhà hắn cơ hồ nắm trong tay toàn bộ việc vận chuyển hậu cần và một số việc mua bán ngự thú của khu căn cứ, trong giới hắc đạo hay bạch đạo đều có quan hệ. Lúc hắn học cấp ba, dựa vào quyền thế trong nhà để trở thành tiểu bá vương coi trời bằng vung trong trường học. Trước khi vào học tại đại học Du Châu cha hắn đã dặn dò không nên gây chuyện ở đây, sau khi đi vào đại học hắn cũng đã tận lực thu liễm tính tình của mình.
Nhưng vào lúc này điện thoại của Tiền Chính Minh đột nhiên vang lên, trên màn hình ghi là Mậu ca.
Vừa mới bấm kết nối, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói âm trầm của cha hắn,
- Có phải mày đã gây chuyện gì đó trong trường học rồi không hả?
- Con không có…
Tiền Chính Minh theo thói quen định thốt ra, lời vừa nói được một nửa lập tức nuốt xuống.
- … Gây chuyện.
- Có phải đã đắc tội với một sinh viên tên Cao Bằng hay không?
Giọng nói của cha hắn ở đầu dây bên kia có chút trầm thấp.
- Vâng.
Tiền Chính Minh nói. Không chỉ đắc tội, bây giờ hắn còn đang giẫm trên người con nữa kìa.
- Lập tức, lập tức, xin lỗi bồi thường với hắn, ta sẽ lập tức đi máy bay đến Du Châu.
Giọng nói của cha hắn nghe có chút bất lực,
- Con cũng đã mười chín tuổi rồi, trước khi làm bất cứ việc gì cũng nên cân nhắc trước hậu quả.
Tiền Chính Minh luôn luôn ương ngạnh chợt trầm mặc, đây là lần đầu tiên cha hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện với hắn. Trước kia phạm sai lầm thì cha hắn đều trực tiếp dùng cây gậy gộc roi da mà đánh, hắn đột nhiên nhớ tới chớp mắt cha mình đã sắp năm mươi.
Cúp điện thoại, Tiền Chính Minh cắn chặt môi, sau đó lên tiếng,
- Thật, thật sự xin lỗi.
Cao Bằng khẽ cười nói:
- Về sau còn tùy tiện nói những từ như ‘con bà nó’, ‘ông đây’ nữa hay không?
Cha hắn đều đã bảo phải nói xin lỗi, hắn thân là loại người có thân phận, so với những người khác càng hiểu được sự uy hiếp đến từ quyền thế. Tiền Chính Minh trầm mặc lắc đầu.
Nhìn Tiền Chính Minh giống như một chú chim cút nhỏ hoảng sợ ngậm miệng không nói, Cao Bằng cũng mất hào hứng. Nói cho cùng, hắn không phải là người có tính cách hỏng bét thích ngược người khác, chỉ là những lời lẽ thô tục của Tiền Chính Minh đã xúc động đến một nơi nào đó trong lòng Cao Bằng.
Bỏ chân phải xuống, Cao Bằng quay người rời khỏi nhà vệ sinh.
- Được rồi, nếu như ngươi đã hiểu rõ sai lầm của mình thì chuyện này coi như xong.
Giải quyết sự việc một lần tốt biết bao nhiêu, xem ra cái tên Tiền Chính Minh này sẽ không tiếp tục tìm mình gây phiền phức nữa. Cao Bằng cũng lười nhác tiếp tục đối phó với mấy phiền phức phía sau, ví dụ như đánh đứa nhỏ dẫn tới ông già gì gì đó.
Trở lại phòng học, theo Cao Bằng bước vào trong, cả lớp học đang nhỏ giọng bàn tán đột nhiên trở nên trầm mặc, cơ hồ tất cả mọi người đều quăng ánh mắt tới, nhìn về phía Cao Bằng với vẻ mặt vô cùng phức tạp. Cao Bằng nhìn thấy hai người quen ở hàng ghế phía trước, Quân Mạc Y và nữ sinh tóc đuôi ngựa đã tìm mình hôm qua.
Quân Mạc Y vẫn mặt đơ như cũ, nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt nữ sinh tóc đuôi ngựa khi nhìn về phía Cao Bằng có chút né tránh.
Truy rằng Tiền Chính Minh không phải người có quyền thế nhất bên trong, nhưng mà ngày bình thường Tiền Chính Minh vô cùng sôi nổi, luôn tích cực tham gia các loại hoạt động của hội học sinh, lại còn thường xuyên hào phóng mở tiệc mời khách nên chắc hẳn rất có bối cảnh.
Trong lòng một số người yên lặng dán cho Cao Bằng cái nhãn không thể trêu chọc.
Còn có một số ít người biết được thân phận Cao Bằng thì yên lặng mặc niệm cho Tiền Chính Minh.
Buổi tối sau khi tan học, ở trong một căn phòng của tiệm cơm có mấy người đang ngồi, đây đều là những người thuộc hệ Ngự Sử gia nhập hội học sinh năm nay.
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com