Cao Bằng từ cửa sổ xe thò đầu ra, một đôi mắt to tròn trong suốt đang nhìn chằm chằm hắn, trên người mặc một kiện áo khoác màu vàng, cổ áo không cẩn thận hơi trễ xuống làm lộ mảng lông màu xám bên trong, hiển nhiên là một con vịt Tiểu Hoàng từ nông thôn đến.
Cao Bằng mở cửa xe để Tiểu Hoàng lên, kết quả bởi vì cửa xe việt dã có hơi cao, Tiểu Hoàng vụng về bò lên nhiều lần đều không thể bò lên nổi, ngược lại ngã lăn trên đất mấy lần làm cho một thân áo khoác màu vàng và lớp lông xám bám đầy bụi đất.
- Cạc!
Tiểu Hoàng tỏ ra vô cùng phẫn nộ, giơ chân đạp cho cửa xe hai cước.
Nhìn cửa xe bị đá đến lõm xuống, khóe mắt Cao Bằng đầy hắc tuyến,
- Ngươi đừng đá lung tung, đá hỏng coi chừng ta không cho ngươi mặc quần áo nữa!
Tiểu Hoàng nâng cổ lên, cảnh giác quay đầu.
- Cạc!
Đẳng cấp của Tiểu Hoàng đã tăng lên hai cấp, bây giờ đã là cấp 16, vóc dáng cũng đạt tới một mét sáu, miễn cưỡng chạm tới bả vai Cao Bằng.
Đôi mắt vô cùng lớn, cặp mỏ dẹt hơi vểnh lên trên. Cái áo khoác màu vàng mặc trên người nó lúc mới mua có màu vàng nhạt, nhưng bây giờ mặc suốt một tháng đã rất bẩn thỉu, trên lông vũ dính không ít bụi bặm, nhìn qua chẳng khác nào con vịt hoang nhặt ngoài đường về.
Thấy Cao Bằng đang nhìn nó, Tiểu Hoàng ngơ ngác ngốc nghếch kêu lên một tiếng,
- Cạc!
m thanh vừa xuất hiện trong đầu Cao Bằng lập tức biến thành,
- Đi!
Một cước đạp lên trên chân ga, xe việt dã rít vang lên một tiếng rồi phi thẳng ra khỏi biệt thự.
Cho tới bây giờ còn chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác nhanh đến không bình thường như vậy, Tiểu Hoàng nhanh chóng bị làm cho choáng váng. Cái đầu duỗi ra ngoài cửa sổ kêu mấy tiếng cạc cạc đầy hưng phấn, cái nón áo khoác trùm trên đầu bị gió lớn thổi rơi lộ ra đỉnh đầu trụi lủi, nhưng Tiểu Hoàng không thèm để ý chút nào.
Lúc tới trường học Cao Bằng mở cửa xe, Tiểu Hoàng ngây ngất từ tay lái phụ đi xuống, sắc mặt ửng hồng có vẻ đặc biệt hưng phấn, cổ nổi gân xanh, lảo đảo lắc lư chạy đến bên cạnh Cao Bằng dùng cánh ôm lấy hai chân hắn,
- Ta còn muốn ngồi nữa!
- Lần sau.
Cao Bằng bình tĩnh đẩy Tiểu Hoàng ra,
- Đi, trước tiên chúng ta đi ngủ.
- Cao Bằng?
Sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng gọi không xác định.
Cao Bằng vừa quay đầu đã thấy Từ Thanh Chỉ đang hết sức ngạc nhiên nhìn hắn. Thấy Cao Bằng quay đầu lại, giọng nói Từ Thanh Chỉ càng thêm cổ quái,
- Hóa ra thật là anh sao, tôi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi.
Cao Bằng cười cười, một con vịt mặc áo khoác màu vàng từ sau lưng hắn lắc lư đi tới.
- Đây cũng là ngự thú của anh sao? Con vịt nhỏ này thật là...
Lúc Từ Thanh Chỉ nhìn thấy là một con vịt nhỏ vụng về đáng yêu thì hai mắt tỏa sáng.
Nhưng đợi đến khi nhìn thấy cái đầu trọc lóc của Tiểu Hoàng và hoa văn màu lam quỷ dị trên đỉnh đầu nó thì mạnh mẽ nuốt những lời còn lại xuống.
- ... Thật là đáng thương, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã bị hói đầu rồi.
Từ Thanh Chỉ nói với vẻ đầy tiếc hận.
Cao Bằng buồn cười, giơ tay kéo cái mũ áo bị gió thổi rơi của Tiểu Hoàng che đầu nó lại,
- Ngoan, đội mũ cho ngay ngắn lại, bị lệch mất rồi.
Tiểu Hoàng không rõ ràng cho lắm, ngẩng đầu nghi ngờ kêu lên một tiếng cạc. Những nhân loại này đang nói cái gì đó, có phải bọn họ đang khen ta dễ nhìn không?
Từ Thanh Chỉ thấy Cao Bằng chơi ác con vịt nhỏ này như thế, nhất thời cũng coi như nhận thức được một mặt khác của Cao Bằng.
- À đúng rồi, bình thường không phải anh đều ở nhà ông ngoại sao?
Cao Bằng chợt nghiêm mặt lại, hạ thấp giọng, ngữ điệu trầm xuống,
- Tôi tới để thể nghiệm dân sinh khó khăn... Tuyệt đối đừng làm lộ thân phận của tôi đó!
- Ừm ừm...
Từ Thanh Chỉ hoảng hốt gật đầu, bị giọng điệu nghiêm túc của Cao Bằng hù dọa. Đợi đến khi Cao Bằng đi xa mới phản ứng lại, cảm giác có gì đó không thích hợp, dân sinh khó khăn chó má gì chứ!
- Thanh Chỉ, cái anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai vậy? Bạn trai cậu đấy à?
Đợi cho Cao Bằng đi xa, một nữ sinh dáng người cao gầy đang đứng chờ ở lối ra bên ngoài bãi đỗ xe bỗng dưng nhào đến trêu chọc Từ Thanh Chỉ.
- Sao có thể chứ, đó là con trai của một đồng nghiệp trong công ty cha tôi mà thôi.
Từ Thanh Chỉ tức giận đáp lại,
- Tôi thấy là cậu độc thân lâu như vậy, nhìn thấy một đầu heo đực cũng thấy nó mi thanh mục tú.
- Giỏi cho Từ Thanh Chỉ cậu, tôi quan tâm cậu như vậy mà cậu còn ác nhân cáo trạng sao.
Nữ sinh dáng người cao gầy phản kích.
Thể trạng Tiểu Hoàng không lớn, trái lại có thể ngủ chung một phòng với mình.
Có một vài Ngự Sử cũng ngủ chung phòng với ngự thú của mình, chuyện này cũng không có gì không thể thể tiếp nhận, cho rằng ngự thú giống như ngựa của kỵ sĩ thời cổ hay là chó săn của thợ săn vậy, đều cần ở trong một căn phòng đơn độc.
Cao Bằng đối với việc này cũng không hề bài xích, trước kia sống cùng một nhà ngủ cùng một phòng với Đại Tử nên tập mãi thành quen, thậm chí ở cùng một chỗ với ngự thú mới có thể mang đến càng nhiều cảm giác an toàn hơn cho hắn.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau Cao Bằng rời giường, sau khi rời giường mang theo Tiểu Hoàng chạy bộ bên bờ hồ.
- Chúng ta phải giữ cho thân thể khỏe mạnh!
Cao Bằng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Hoàng.
- Ngươi xem lại mình thấp bao nhiêu đi, chỉ có một mét sáu! Như vậy sao được chứ! Bây giờ chính là thời điểm phát triển vóc dáng của ngươi, cần phải vận động nhiều hơn một chút mới có thể cao lớn được, rõ chưa?
Trước kia Cao Bằng toàn chạy bộ cùng với Đại Tử bọn chúng, đây là lần đầu tiên hắn dẫn Tiểu Hoàng đi chạy bộ như vậy.
Tiểu Hoàng nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
- Nhìn thấy cái hồ này không?
Cao Bằng chỉ vào hồ nước chiếm diện tích mấy trăm héc-ta trước mắt rồi hỏi.
- Ừm!
- Trước tiên chúng ta cứ xác định một cái một tiêu nho nhỏ, chạy quanh nó một vòng là được.
Sau đó Cao Bằng bắt đầu chạy ở phía trước, chóp đuôi Tiểu Hoàng vểnh lên vểnh xuống, hai chân lạch bà lạch bạch nhanh chóng chạy theo Cao Bằng, cũng không thấy nó tăng tốc thế nào, vẫn vững vàng theo sát sau lưng Cao Bằng.
Sau khi chạy quanh hồ một vòng, Cao Bằng nhìn thấy Tiểu Hoàng không nhanh không chậm theo sát sau mình, vẻ mặt vẫn như thường, dường như chút khoảng cách này đối với nó mà nói không có bất kỳ khó khăn gì.
- ...
Cao Bằng trầm mặc, là ta đánh giá thấp thể lực ngự thú rồi, ta thật là ngốc mà. Tuy rằng nhìn qua Tiểu Hoàng trông khá ngờ nghệch, nhưng dẫu sao nó cũng là một con quái vật có phẩm chất Truyền thuyết!
- Ta đánh quyền một lát, ngươi cứ chơi ở xung quanh đi, đừng chạy xa quá là được.
Cao Bằng dặn dò Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng gật gật đầu, chớp mắt lập tức chui vào bụi cỏ biến mất không thấy.
Ở bên hồ, Cao Bằng đánh ra theo những bài quyền pháp ông ngoại đã dạy cho hắn, mỗi một quyền một cước tung ra đều đâu ra đấy, tuy rằng động tác không biến hóa đa dạng nhưng lại vừa nhanh vừa mạnh, mỗi một chiêu đều có thể vận dụng từng bộ vị cơ bắp và khớp xương trên cơ thể. Đây chính là một bộ quyền dưỡng sinh cơ sở, dùng để rèn luyện thân thể đúng là rất tốt, lúc ông ngoại dạy cho hắn đã nói quyền pháp này chỉ để rèn luyện thân thể mà thôi, muốn đánh ngã hai người thì được, nhưng muốn dùng nó để đối bính với quái vật là không thể nào.
Đại khái sau khi đánh được hai lượt quyền pháp, âm thanh cạc cạc tràn đầy lo lắng của Tiểu Hoàng cách một mảnh bồn hoa truyền tới, tiếp đó còn có mấy đạo tiếng cười nhạo vang lên.
Giọng nói loáng thoáng xuyên qua bồn hoa truyền đến,
- Mọi người nhìn kìa, con vịt này trông thật là mắc cười, rõ ràng là cái tên trọc vậy mà còn mặc một bộ áo lông màu vàng, cho rằng như vậy là có thể có lông sao, ta cười chết mất, ha ha ha!
- Phụt, đây không phải bịt tai trộm chuông đấy chứ, con vịt này là ngự thú nhà ai mà sao trông buồn cười như vậy.
- Ầy, bà mẹ nó, trên người con vịt này cũng có không ít cơ bắp nha, không ngờ khắp người đều là hình xăm màu lam, đây không phải một con vịt tốt lành gì.
Giọng nói rất lớn, dù cách một cái bồn hoa cũng để cho Cao Bằng đang đánh quyền nghe được rõ ràng.
Cao Bằng dừng động tác lại, nhíu mày nhìn về phía phương hướng giọng nói truyền tới.
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com