Đương nhiên, Cao Bằng đang tạm thời ở trong nhà Chu Thiên Dân nên tất nhiên không hề hay biết động tĩnh bên ngoài. Trên thực tế coi như Cao Bằng biết cũng sẽ không để ý đến, bởi vì những điều này vốn đã nằm trong dự liệu của hắn.
Tất nhiên, có lẽ trong đó tập đoàn Nam Thiên đã âm thầm trợ giúp không ít.
Thành danh phải thừa dịp còn sớm mà hành động, lúc trên người Cao Bằng được phủ lên quầng sáng thiên tài, dù hắn làm ra bất kỳ chuyện lớn gì đều sẽ không khiến người ta quá mức chấn kinh.
- Chu Manh Manh, cái người tên Cao Bằng kia thật sự đang ở trong nhà của cậu sao?
Ở hành lang bên ngoài vườn hoa truyền đến tiếng trò chuyện.
- Đúng vậy.
- Mới mười tám tuổi đã là Ngự Sử cấp Lĩnh Chủ thì quá mức rồi, nếu như hắn ký kết huyết khế lúc mới xảy ra tai biến thì có phải bây giờ hắn cũng đã có ngự thú Vương cấp trong truyền thuyết rồi hay không?
Phía đông vườn hoa là một mảnh đất trống rộng rãi, trên khu đất trống có xây một cái lán lớn chống mưa, dưới lán lớn có đặt một số dụng cụ huấn luyện ngự thú.
Ví dụ như một dụng cụ trông giống như cái ghế ngồi cao ước chừng năm mét, chếch xuống dưới có một cái trụ tròn nằm ngang dùng để cố định. Đây là dụng cụ dùng để rèn luyện lực chân, cải biến thành phù hợp với kết cấu cơ học của quái vật.
Toàn bộ thân hình Đại Tử nằm bên trên, cơ bắp nửa thân dưới không ngừng nhúc nhích, thân thể cong thành hình một cây cung rồi chậm rãi giãn ra, sau đó lưng phát lực, tiếp tục cong thành hình cung, trong quá trình này bên ngoài người toát ra một luồng sương mù màu trắng nhàn nhạt.
- Kiên trì thêm mười phút nữa, tối nay sẽ cho mày thêm đồ ăn.
Cao Bằng nhìn thoáng qua dụng cụ tính thời gian, sau đó lên tiếng khích lệ Đại Tử.
Con ngươi đen kịt của Đại Tử đảo một vòng,
- Ừm ừm!
Đợi đến khi tầm mắt Cao Bằng rời khỏi thì động tác của nó liền chậm lại.
Cao Bằng bước lên phía trước hai bước, dụng cụ bên cạnh dụng cụ của Đại Tử là một cái máy giống như máy bay hình bướm. Đáng tiếc cái máy này cao tầm hơn sáu mét, đối với Tiểu Hoàng thì nó thực sự quá to lớn, bởi vậy Cao Bằng thỉnh thoảng bảo Tiểu Diễm phun cho nó một ngụm lửa nhằm duy trì kích thước lớn nhỏ của Tiểu Hoàng.
Tiểu Diễm cũng vui vẻ đến lười biếng, vui vẻ bay lượn trên không trung tựa như một con chim cánh cụt béo núc đang giương cánh bay lòng vòng. Vừa nhìn thấy hình thể Tiểu Hoàng bắt đầu muốn rút nhỏ thì lập tức phun cho nó một ngụm lửa, nếu như một ngụm lửa không đủ kích phát năng lực bị động thì lại cho thêm một ngụm nữa.
- Không tệ, Tiểu Hoàng làm được rất tốt, tối nay sẽ cho mày thêm một bữa đại tiệc cá ngừ ca-li biến dị.
Cao Bằng mỉm cười nói.
Nghe thấy Cao Bằng hứa hẹn, Tiểu Hoàng càng thêm ra sức hơn.
- Cao Bằng, Cao Bằng.
A Xuẩn trôi nổi bên cạnh đầu Cao Bằng, dùng xúc tu gãi gãi vành tai hắn.
- Chuyện gì?
Cao Bằng giơ ngón út ra quặp lại rồi giữ chặt xúc tu A Xuẩn.
- Đại Tử đang lười biếng ~
A Xuẩn rất vui vẻ tố cáo.
Cao Bằng không tỏ vẻ gì. Liếc mắt nhìn sang, Đại Tử đang nằm dài trên dụng cụ huấn luyện, hai sợi râu trên đầu vui vẻ đung đưa, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
- Biểu hiện không tệ, thưởng cho mày ba ly nước trái cây.
Cao Bằng lắc lắc ngón út, lên tiếng khích lệ.
Hai mắt A Xuẩn sáng lên, vui vẻ ôm lấy đầu Cao Bằng,
- Cao Bằng, ngươi thật tuyệt vời!
- Đại Tử, hôm nay ngươi hãy làm một vạn cái động tác tiêu chuẩn cho ta, lúc nào làm xong mày mới có thể ăn cơm.
Cao Bằng nhanh chóng quay đầu nói một cách từ tốn.
Đại Tử vốn đang nhàn nhã đong đưa thân thể đột nhiên cứng đờ, dường như không nghĩ tới Cao Bằng sẽ đột nhiên tập kích.
Há to miệng, ngơ ngác nhìn Cao Bằng.
- Đứng có mà lười biếng, ở đây có thiết bị giám sát, ta luôn luôn chú ý xem ngươi có lười biếng hay không đó.
Cao Bằng chỉ vào thiết bị giám sát được gắn trên một cây cột bên cạnh vườn hoa.
Đại Tử rất khiếp sợ!
Sao nhân loại lại luôn phát minh ra mấy thứ đồ vật lòe loẹt như vậy chứ! Có phải đang cố ý nhằm vào con rết nhỏ như ta không vậy!
Bên cạnh là một khoảng đất trống rộng rãi, giữa bãi đất trống là A Ban với vóc dáng to lớn, toàn thân đen kịt.
Từ khi trên vai A Ngốc mọc ra một đôi sừng nhọn thì A Ban đã vinh dự được Cao Bằng tặng cho danh hiệu tọa kỵ chuyên trách.
Lúc này A Ban cõng trên lưng mấy tấn phụ trọng, đang nằm sấp trên đất tập hít đất.
Trên chân, trên lưng, từng đoàn từng đoàn sương mù màu trắng chậm rãi toát ra từ trong khe hở. Côn trùng sẽ không chảy mồ hôi, bởi vì bọn nó không có tuyến mồ hôi, trực tiếp thông qua khí khổng bài trừ nhiệt lượng dư thừa trong cơ thể chính là cách mà chúng nó đổ mồ hôi.
- Sớm như vậy mà đã huấn luyện ngự thú rồi, trách không được cậu ta còn trẻ như thế đã có thể huấn luyện được ngự thú cấp Lĩnh Chủ.
Một nữ sinh đứng bên cạnh Chu Manh Manh nói. Nàng có dáng người cao gầy, tóc dài xõa ngang vai, trên người mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ lộ vai, phối hợp với váy xếp màu đen dài ngang gối, hai chân mượt mà thẳng tắp, trên gương mặt xinh đẹp khẽ tô điểm một chút phấn son nhàn nhạt.
- An Ngưng Tuyết, nếu cậu thật sự suy nghĩ về tình yêu thì có thể cân nhắc bảo cha cậu đến Kỷ gia cầu hôn.
Chu Manh Manh chọc vào cánh tay An Ngưng Tuyết, cất lời trêu chọc.
An Ngưng Tuyết không hề thẹn thùng, ngược lại bắt đầu chăm chú suy nghĩ độ khả thi của chủ ý Chu Manh Manh đưa ra.
Chu Manh Manh thấy bộ dạng của bạn thân, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thái độ của ông nội thì dường như đang có ý tác hợp nàng với Cao Bằng, điều này khiến Chu Manh Manh rất không thích, cũng không phải là chán ghét Cao Bằng, mà là chán ghét loại cảm giác bị người lớn sắp đặt.
Hiện tại đã có bạn thân đến cõng nồi đương nhiên không gì tốt hơn rồi.
. . .
Bây giờ đã bảy rưỡi sáng, Cao Bằng đảo mắt nhìn đồng hồ.
Tám rưỡi sáng mới bắt đầu thi đấu, đến đấu trường chỉ cần mười phút nên vẫn còn không ít thời gian.
Cao Bằng cũng chú ý tới hai người Chu Manh Manh ở ngoài sân, nhưng bây giờ hắn đang huấn luyện ngự thú, hơn nữa cũng không quá quen nên cũng không phản ứng đến.
Huấn luyện ngự thú xong, Cao Bằng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cái mông Tiểu Hoàng nhoáng lên một cái lập tức nhảy khỏi dụng cụ to lớn, chóp đuôi lắc qua lắc lại đi đến tủ quần áo, cơ bắp trên đầu cánh phải kéo căng nắm thành quả đấm cầm lấy vòng cửa, sau đó mạnh mẽ kéo cửa tủ, cẩn thận từng li từng tí lấy một cái áo khoác nhỏ màu vàng từ bên trong ra.
Hiện tại nó vẫn ở trạng thái cự hóa nên không thể mặc quần áo được, Tiểu Hoàng bèn vắt áo khoác lên vai, nghênh ngang nện chân vịt rời khỏi sân huấn luyện, lúc đi qua bên cạnh hai người Chu Manh Manh còn đảo mắt nhìn các nàng, sau đó ngẩng cái cổ cao ngạo lên.
- Phụ nữ loài người không mọc lông, thật xấu.
Đại Tử quay đầu lặng lẽ nhìn chằm chằm Cao Bằng, sau đó muốn lén lút tụt xuống khỏi dụng cụ huấn luyện.
Cao Bằng lườm nó một cái, cả người Đại Tử vừa tụt xuống được một nửa liền đánh một vòng giữa không trung, lần nữa leo lên từ hướng khác.
- Mệt mỏi, hoạt động.
Đại Tử không quan tâm nói.
Sau đó tiếp tục rèn luyện.
Ăn sáng xong, ngồi lên máy bay trực thăng bay tới đấu trường.
Hai tay A Ngốc ôm lấy khung phía dưới máy bay trực thăng, miễn phí ngồi máy bay.
Máy bay trực thăng sẽ không bị tắc, hơn nữa cũng không cần đi đường vòng, không tới mười phút đã tới đấu trường.
Khán giả, phóng viên lục tục tới nơi.
Thi đấu rất nhanh bắt đầu.
Trải qua một ngày lên men, độ hot của Cao Bằng càng ngày càng dữ dội.
Dĩ nhiên sắp đến trưa, khán giả xem thi đấu đều đã có chút mệt mỏi, cũng không còn nhiệt tình giống như lúc đầu nữa.
- Sau đây sẽ bắt đầu trận đấu thứ ba mươi hai của vòng thứ nhất, cũng là một trận vòng loại cuối cùng trong vòng thi thứ nhất!
Người chủ trì lớn tiếng nói.
Trong đấu trường, Cao Bằng dẫn A Ngốc lên sân.
Hai bên lôi đài, cánh cửa bằng sắt chầm chậm nâng lên.
Bên trái là một nam sinh mặc áo màu đỏ và quần thể thao màu đen bước ra, đi theo phía sau là một con hổ màu đen thô to như vại nước, bên ngoài thân mọc đầy lân phiến đen kịt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên trán còn có một chữ vương màu vàng rất bắt mắt.
Bên phải đi ra một nam sinh mắt xanh tóc vàng, tóc dài gợn sóng xõa sau lưng, phía sau có một cái cây hình thù quái lạ mọc đầy những khối u, rễ cây giống như mãng xà chậm chạp bò tới.
Khán giả vốn đã ngủ gà ngủ gật lập tức tinh thần phấn chấn, có vẻ rất hứng khởi,
- Đến rồi, trận chiến được mong đợi nhất sắp bắt đầu rồi!
- Đệ nhất khu Hoa Hạ quyết đấu với đệ nhất khu Ưng Liệt!
- Khẳng định là Du Lạc thắng lợi.
- Nhưng Brownie cũng không yếu đâu, dù sao cũng là đệ nhất khu Ưng Liệt mà!
- Ngươi có phải người của khu Hoa Hạ không thế?
Một người bên cạnh trợn mắt nhìn hắn.
- . . .
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com