Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 258 - Chương 258: Xin Chỉ Giáo

Chương 258: Xin Chỉ Giáo Chương 258: Xin Chỉ Giáo

Trương Dực thua, gần như ngay lúc đó, từng đầu tin tức truyền ra một cách phô thiên cái địa.

Từ trước khi trận đấu diễn ra, gần như tất cả các phóng viên đều viết hai phần bản thảo, một phần là bản thảo thắng lợi, còn một phần là bản thảo thua trận.

Ở tòa soạn báo, trong lòng bàn tay chủ biên tập đang cầm một tập bản thảo màu trắng, gấp giọng nói,

- Nhanh lên! Tòa soạn báo bên cạnh cũng đang đóng dấu, bản thảo của các người ở đây này! Nhanh lên! Trước mười giờ tôi muốn nhìn thấy một phần tin tức hoàn chỉnh.

- Lão đại, đưa tin như thế nào?

Một người thanh niên đeo kính đen nói.

- Nên đưa tin như thế nào thì cứ đưa như thế! Kiểu gì cũng phải đẩy cái nồi này sang cho chế độ giáo dục!

Chủ biên lạnh lùng cười nói.

Dù sao đẩy nồi sang chế độ giáo dục là đúng.

Bởi vì loại chuyện này vốn không có một đáp án chính xác.

Trong lúc nhất thời toàn dân bàn tán, một chút kẻ xấu và bọn đầu trâu mặt ngựa dồn dập xuất hiện, trắng trợn nói khoác là cường giả từ khu bên ngoài, biểu thị sự khinh thường đối với cường giả trong vùng.

Còn có một vài người ở trên mạng tức giận mắng Cao Bằng, không cố gắng tập trung làm một tuyển thủ cho tốt, hết lần này tới lần khác muốn đi đảm nhiệm cái vị trí trọng tài chó má gì đó.

Thậm chí có người mắng Cao Bằng là giặc bán khu, đã sớm cấu kết cùng với cường giả khu bên ngoài.

Một mực yên lặng nheo mắt nhìn màn hình máy tính, Kỷ Hàn Vũ nhìn thấy những tin tức này thì sắc mặt lạnh xuống.

Mười phút sau, một đoạn video về thị trưởng căn cứ thành phố Kim Lăng là Hàn Viễn Minh uy hiếp Cao Bằng rút lui khỏi giải đấu truyền khắp trên internet.

Trong chớp mắt dư luận trên internet nghiêng về một bên.

Những kẻ ngay từ đầu còn la hét ầm ĩ trong chớp mắt câm miệng.

- Chỉ một đám phụ hoạ mà thôi.

Kỷ Hàn Vũ cười nhạo.

. . .

Cao Bằng thở dài trong lòng, kỳ thật hắn cũng hi vọng tuyển thủ khu Hoa Hạ có thể chiến thắng.

Không bởi vì cái khác, chỉ vì hắn là người Hoa.

Biểu hiện trên mặt Cao Bằng rất lạnh nhạt, nhưng đáy lòng vẫn còn có chút gì đó vắng vẻ, tựa như có loại tiếc nuối nào đó.

Thật sự là đáng tiếc. . . Nếu như ta dự thi thì kết cục nhất định có thể thay đổi.

Đẩy cửa chính ra, bên ngoài là một thân ảnh nho nhỏ cõng một chiếc balo màu đỏ trên lưng, dùng ánh mắt quật cường nhìn hắn.

Tiểu Hoàng?

Cao Bằng ngạc nhiên.

Sau đó Cao Bằng nhìn quanh trái phải, xung quanh đều trống rỗng, chỉ có một mình Tiểu Hoàng chạy tới đây.

- Ngươi làm sao lại một mình một vịt tới đây?

Cao Bằng nhíu mày.

Sau đó nghĩ đến cái gì, Cao Bằng cổ quái nhìn sang Tiểu Hoàng,

- Ngươi không phải thật sự muốn báo thù chứ, tuổi không lớn lắm mà lại mang thù như vậy.

- Cạc!

Tiểu Hoàng trừng mắt. Không phải mang thù, cái này rõ ràng chính là đại hận, mối hận lừa tiền của ta!

- Cũng không phải không thể, nhưng đến lúc đó chỉ có thể mình ngươi lên sân khấu. A Ngốc đã là cấp Lĩnh Chủ, nếu như nó lên sân khấu đó chính là lấy lớn hiếp nhỏ, những người khác chắc chắn sẽ không đồng ý. Nếu ngươi kiên trì như vậy thì đây là cơ hội duy nhất ta tranh thủ cho ngươi.

Cao Bằng vỗ vỗ bờ vai Tiểu Hoàng, con vịt nhỏ càng ngày càng khỏe mạnh.

Tiểu Hoàng trừng mắt, sắc mặt hung ác,

- Trung!

Cao Bằng lập tức kéo Tiểu Hoàng vào trong góc rồi cởi áo của nó xuống, sau đó gọi A Ngốc tới hỗ trợ kích hoạt năng lực bị động.

Một phút đồng hồ trôi qua, phía sau Cao Bằng đi theo một con vịt đầu trọc đầy cơ bắp cao 4m tiến vào sân thi đấu.

- À, như vậy không tốt lắm.

- Có cái gì không tốt, gặp chuyện không may tôi sẽ phụ trách toàn bộ.

- Thế nhưng mà. . .

- Không có thế nhưng! Cứ làm theo lời tôi nói!

. . .

- Thưa quý vị khán khả, quán quân của giải thi đấu Thanh niên Ngự Sử thế giới lần này là. . .

- Cọt kẹtzz ——

Cánh cửa sắt chậm rãi nâng lên, âm thanh đột nhiên xuất hiện cũng cắt đứt lời nói của người chủ trì trên khán đài.

Bên trên khu vực khán đài bỗng xôn xao, chẳng lẽ đây là tiết mục đặc biệt gì đó sao.

Bên phía chủ sự, mấy người thuộc Liên minh Ngự Sử và cao tầng của chính phủ và quân đội đều nhíu mày.

Sau đó một người nhân viên công tác bước nhanh tới trước mặt vài người cao tầng rồi nhỏ giọng nói vài câu.

- Hồ đồ!

- Ài, cũng không thể nói như vậy. Rốt cuộc hắn vẫn chỉ là người trẻ tuổi, có chút xúc động cũng là chuyện bình thường.

Vài người cao tầng ngươi một lời ta một câu, cuối cùng cho qua chuyện này, cũng không có ý nghĩ ngăn cản.

Phanh!

Cánh cửa sắt đang nâng lên bỗng phát ra một tiếng rền vang, đầu tiên là run lên, ngay sau đó ầm một tiếng trực tiếp bị đẩy đến phần cuối.

Một cái cánh tráng kiện đưa ra phía trước, từ từ hiện lên sau cánh cửa sắt.

Một con vịt không lông với cơ bắp đồ sộ mang theo gương mặt không biểu tình chậm rãi đi ra.

Ngắm nhìn bốn phía, tất cả người xem đều bị Tiểu Hoàng bỏ qua, cuối cùng tầm mắt nó khóa chặt trên người Daisy.

- Là ngươi hại ta thua trận đấu. . . Phụ nữ không lông ngu xuẩn.

Cánh Tiểu Hoàng cuộn tròn thành một cái nắm tay, ánh mắt hung lệ nhìn chằm chằm Daisy.

Nó đã nhận ra người phụ nữ này, đây là người đánh bại Trịnh Kiêu, cũng là gia hỏa đáng giận hại nó thua tiền.

Daisy quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Hoàng, dường như nàng cũng không biết nó mà.

Cao Bằng ho khan một tiếng, ngắm nhìn bốn phía. Trong số người xem trên khán đài hắn nhìn thấy lão gia tử Chu Thiên Dân với biểu hiện đầy ý vị thâm trường, Lý Ngọc thì mang ánh mắt kinh ngạc, còn nhìn thấy những đồng học trong hội học sinh Du Châu, có nhận biết một số người, còn có một số không biết.

Người thật nhiều,. . . Thật náo nhiệt.

Lấy ra microphone, Cao Bằng vỗ vỗ microphone,

- Alo, alo, mọi người nghe thấy không?

Trên mặt Cao Bằng lộ ra nụ cười thoả mãn, tín hiệu không tệ, những người kia cũng không cắt đứt tín hiệu microphone của hắn.

Đưa microphone đặt bên miệng, khóe miệng Cao Bằng nhếch lên,

- Đầu tiên. . . Tôi muốn chúc mừng tiểu thư Daisy thành công đoạt được quán quân của giải đấu Thanh niên Ngự sử thế giới.

Nghe thấy Cao Bằng cất tiếng nói, những người xem ở trên khán đài, nhất là người xem khu đại Anh Quốc đều thả lỏng.

Rốt cuộc Cao Bằng thừa nhận Daisy đạt quán quân, có lẽ hắn không phải tới đập phá quán. . .

- Nhưng mà có một vị tiểu bằng hữu không quá chịu phục.

Sau đó Cao Bằng bổ sung thêm một câu.

Những người xem của khu Đại Anh Quốc vừa buông lỏng một hơi thì sắc mặt trong chớp mắt cứng ngắc.

Nói xong Cao Bằng vỗ vỗ Tiểu Hoàng. . .

- Chính là vị tiểu bằng hữu này.

- Đương nhiên, tiểu bằng hữu nói chuyện nhất định không thể tính, một đại hội quan trọng như vậy há có thể coi như trò đùa.

- Vị tiểu bằng hữu này sau khi xem xong trận đấu đã không thể chờ đợi được mà chạy tới tìm tôi, nó nói với tôi —— nó cũng có thể làm được.

Cao Bằng vẫn mang theo nụ cười như trước,

- Vị tiểu bằng hữu nhà tôi năm nay vừa đủ một tuổi rưỡi, chưa tấn cấp Lĩnh Chủ, hiện tại vừa đạt tới cấp Thủ Lĩnh trung kỳ.

- Tôi đương nhiên không tin lời nói của nó, tuyển thủ và Ngự Thú có thể đi đến giải đấu giải Thanh niên Ngự sử thế giới đều là tinh anh được tuyển chọn từ ngàn vạn người, làm sao một con vịt nhỏ đến từ nông thôn như nó có thể so sánh được.

Cao Bằng thở dài,

- Cho nên, quán quân của chúng ta, tiểu thư Daisy, có thể cho Hải Lam Long của cô hỗ trợ giáo dục con vịt nhỏ không nghe lời nhà tôi một chút được không?

Cao Bằng nói rất chân thành, thái độ cũng được gọt dũa không có tật xấu gì.

Dựa theo cách nói của Cao Bằng, trận luận bàn này xem như thi đấu hữu nghị, không ảnh hưởng đến chức quán quân của Daisy.

Daisy có chút chần chờ, trận đấu này nàng thắng cũng không có gì đáng để tán thưởng, bởi vì con vịt này chỉ là một con Ngự Thú cấp Thủ lĩnh bình thường.

Nhưng nếu thua thì danh dự sẽ phải chịu ảnh hưởng thật lớn, đường đường là quán quân giải thi đấu Thanh niên Ngự sử thế giới mà ngay cả một con Ngự Thú cấp Thủ Lĩnh đến từ nông thôn cũng đánh không lại.

Nàng thật sự không muốn tiếp nhận.

Nhưng mà, khi tầm mắt nàng nhìn về phía chỗ ngồi của cao tầng khu Hoa Hạ, những người trên ghế kia đều có biểu hiện lạnh nhạt, còn người xem khu Hoa Hạ đại đa số đều có biểu hiện chờ mong. Daisy thở dài trong lòng, xem ra không thể không tiếp nhận.

Cục diện này quá rõ ràng. Nàng, không được từ chối.

- Ta tiếp nhận ngươi khiêu chiến, nhưng mà giáo dục thì không dám, dù sao ngươi đường đường là Ngự Sử cóNgự Thú cấp Lĩnh Chủ.

Trong miệng Daisy đột nhiên nói ra một câu tiếng Trung lưu loát, đồng thời còn châm biếm Cao Bằng.

Cao Bằng mỉm cười xấu hổ, đáy lòng thoải mái.

Chuyện này là bản thân không phúc hậu, nhưng vậy thì thế nào, cũng không thể thật sự để cho một tuyển thủ khu bên ngoài tới khu Hoa Hạ cướp đi giải quán quân rồi nghênh ngang rời đi.

Nếu như mình không có thực lực thì không tính, nếu như Tiểu Hoàng đã chủ động chạy tới đây thì Cao Bằng sẽ không để ý biết thời biết thế.

- Mời.

Cao Bằng làm động tác mời, cúi người, lui về phía sau nửa bước.

Tiểu Hoàng tiến lên trước nửa bước, cái cánh trụi lủi đầy cơ bắp điên cuồng huy động, bên trong truyền ra từng tiếng pháo nổ thanh thúy.

Từng đầu từng đầu gân xanh tráng kiện như mãng xà nổi lên dưới làn da của Tiểu Hoàng, có thể nghe thấy trong mạch máu truyền ra âm thanh thủy lưu cuồn cuộn.

Chân phải giẫm mạnh xuống mặt đất, Tiểu Hoàng ngửa mặt rít gào giống như dã thú, hai mắt đỏ thẫm. Sàn nhà bằng đá Bạch Ngọc Huyền Vũ rung lên ầm ầm, Tiểu Hoàng giống như mũi tên phóng như bay ra ngoài!

------------------------------------

Dịch: ND

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment