Núi rất lớn, toàn thân đen kịt không có một ngọn cỏ.
Ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh sáng u ám mông lung.
Cách chân núi ba trăm mét không có một gốc cây ngọn cỏ nào còn sống, tất cả thực vật đều khô héo, thân cành ỉu xìu vô lực rủ xuống đất, lá cây khô vàng cuộn thành một đoàn.
Liếc mắt nhìn lại, xung quanh đều là một mảnh tĩnh mịch.
- Chúng ta, chúng ta phải đi qua sao?
Một người đầu trọc râu quai nón trong đội ngũ da mặt co giật.
Nhìn thấy một màn này, hắn luôn cảm giác có chút chẳng lành.
Một cơn ớn lạnh toát ra từ sâu trong linh hồn.
Trong vùng rừng rậm này chuyện gì cũng có thể xảy ra, hơi không chú ý lập tức sẽ rơi vào cạm bẫy của thợ săn.
- Mấy người muốn liều mạng đánh chính diện với con quái vật cấp Thủ Lĩnh kia sao?
Nữ đội trưởng với bả vai hơi rộng đưa mắt nhìn rừng cây sau lưng, dường như ở trong khu rừng này bất cứ lúc nào cũng có thể giết ra một đầu hung thú.
Cẩn thận liếc nhìn cây cối khô héo trước mắt, bởi vì tất cả đều đã khô héo nên có vẻ hơi trống trải. Nhìn xung quanh không thấy có thi thể quái vật, cũng không có xương trắng, cho nên dù có nguy hiểm thì chắc hẳn cũng chỉ là thong thả hấp thu lực lượng sinh mệnh.
Nữ đội trưởng chậm rãi nói ra:
- Chúng ta đi qua trước.
Từ rừng cây cách đó không xa, con quái vật cấp Thủ Lĩnh đi sát qua. Lắng nghe âm thanh rung động ầm ầm dần dần đi xa trong rừng rậm, sắc mặt mấy người đều yên lặng ngưng trọng lên.
Dám hành động ngông cuồng như thế ở dã ngoại, coi như không phải quái vật cấp Lĩnh Chủ thì cũng nhất định là một trong những quái vật mạnh nhất trong cấp Thủ Lĩnh.
Cũng chỉ có loại quái vật cấp bậc này mới dám không kiêng kỵ gì ở dã ngoại như thế.
Đợi đến khi con quái vật kia đã đi xa, trong đội ngũ đột nhiên có người chần chờ hỏi,
- Nếu không, hay là chúng ta đi xem thử trên ngọn núi này có gì. . . ?
Trầm mặc chốc lát, không có ai đồng ý với đề nghị của hắn, ở nơi hoang dã này thì cẩn thận là hơn hết.
- Nơi này kỳ quái như thế thì khả năng có nguy hiểm, nhưng biết đâu lại phát hiện bảo bối gì thì sao?
Nghe lời này, ánh mắt vài người lộ ra một tia tham lam.
Người chết vì tiền chim chết vì ăn, mỗi người đều biết câu nói này, nhưng chân chính không hề bị lay động trước sự mê hoặc lại vô cùng ít ỏi.
Cuối cùng đoàn người này phân ra một nửa đi lên núi tìm kiếm.
Ngọn núi này rất lớn, nhưng cũng rất dễ thăm dò, bởi vì trên núi có đại lượng đá lớn màu đen, mặt ngoài thô ráp lồi lõm không bằng phẳng nên đường lên núi cũng khá dễ dàng.
Đột nhiên mặt đất lắc lư một cái, ngọn núi rung động.
Đám người trên núi sợ hãi không thôi.
- Sao vậy?
- Có phải xảy ra động đất không thế?
- Đầu óc ngươi toàn bã đậu đấy à? Sơn thành chúng ta sẽ xảy ra động đất sao? Ngoại trừ tai biến sơ kỳ từng có động đất thì có bao giờ phát sinh động đất nữa đâu?
- Vậy ngươi cũng nói là tai biến. . .
Đợi đến khi mấy người kia ồn ào xong thì chợt phát hiện không biết từ lúc nào đám ngự thú mình mang lên núi đã run lẩy bẩy, nằm sấp trên đất không nhúc nhích, cái đuôi kẹp giữa hai chân, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nhè nhẹ.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, sau đó tranh thủ thời gian kéo nhau chạy như bay xuống núi, thoáng chốc chi đội ngũ này đã biến mất không còn bóng dáng.
Ngày kế tiếp, một chi đội ngũ khác cũng đi qua nơi này và cũng phát hiện Sơn Linh Vương đang ngủ say.
Hệt như đội ngũ thứ nhất, nhưng đội ngũ này lại chuyên nghiệp hơn một chút, kiến thức cũng rộng hơn.
Chỉ trong ánh mắt đầu tiên bọn họ đã nhận ra thân phận của Sơn Linh Vương, chuyện này dọa bọn họ sợ hãi một trận. Không phải nói Sơn Linh chỉ cao có mấy trăm mét cỡ một ngọn núi nhỏ thôi sao, nhìn sơ qua ngọn núi này không khác gì một tòa núi lớn, cũng quá kinh khủng rồi.
Dần dần khu vực này trở thành một cấm khu, cũng ít có người đến. Dù sao ở đây có một tòa Sơn Linh, vạn nhất bị ngộ thương thì thật không xong.
Thế nhưng vẫn có một vài người lặng lẽ để tâm quan sát nơi đây, dường như đang chờ mong cái gì.
. . .
Trong phòng thí nghiệm, Cao Bằng đang làm thí nghiệm thì đột nhiên cảm thấy sâu trong đầu truyền đến một cỗ linh hồn lực khổng lồ, đồng thời còn có một cỗ lực lượng khổng lồ khác bỗng dưng từ sâu trong thức hải truyền ra ngoài cải tạo lục phủ ngũ tạng và xương cốt toàn thân của hắn.
Sức mạnh gia tăng khiến cho Cao Bằng không khống chế nổi lực lượng bàn tay.
Ầm!
Dược tề trong tay chớp mắt bị bóp nát, hóa thành mảnh vụn bay đầy trời.
Nhấc chân trái lên bước ra trước một bước, trực tiếp xuyên thủng sàn nhà bằng hợp kim dưới chân, lún xuống thật sâu tận tới mắt cá.
Cao Bằng biến sắc, vội vàng dừng động tác lại.
Ta mẹ nó. . . Đây là thế nào. . .
Mang theo vẻ run rẩy, Cao Bằng cúi người nhẹ nhàng miết cạnh bàn thí nghiệm làm bằng hợp kim một cái. Hắn suýt chút nữa cho rằng mình đang miết một miếng bánh giòn tan,
Rắc — —
Tiếng răng rắc vang vọng trong phòng thí nghiệm.
Nhìn bàn thí nghiệm bằng hợp kim thiếu một mảng lớn và mảnh vụn kim loại trong lòng bàn tay mình, Cao Bằng ngẩn ngơ.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng thí nghiệm và tiếng hỏi thăm của Từ Thanh Chỉ truyền vào:
- Ông chủ? Có cần tôi vào không?
- Không cần, không có việc gì. Cô chớ vào.
Cao Bằng vội vàng đáp.
Hắn không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn sợ không cẩn thận sẽ làm cho Từ Thanh Chỉ thành một đống mảnh vụn.
Lúc này Cao Bằng rất mơ màng, chẳng lẽ chính mình đột nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc rồi?
- Làm thí nghiệm cũng có thể mạnh lên?
- Cao Bằng Cao Bằng, ta buồn ngủ quá. . .
Bỗng nhiên một giọng nói yếu ớt truyền đến từ sâu trong đầu Cao Bằng, nhỏ như tiếng muỗi vo ve, hắn suýt chút đã cho rằng mình nghe nhầm.
Đại khái mười mấy giây sau, giọng nói mới lớn hơn một chút,
- Cao Bằng, ngươi ở đâu vậy? Ta. . . Ta sợ độ cao. . .
Là A Ban! ! !
Cao Bằng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Giống nhau như đúc, ngữ khí hoàn toàn giống nhau, đây chính là giọng nói của A Ban!
- A Ban, ngươi tỉnh lại rồi? Bây giờ ngươi đang ở đâu?
Cao Bằng vội vàng hỏi A Ban.
- Không biết. . . Buồn ngủ quá. . . Ngáp. . .
A Ban ngáp một cái, sau đó tất cả những lời hỏi thăm kế tiếp của Cao Bằng đều đá chìm biển rộng.
Ánh mắt Cao Bằng lấp lóe. Có lẽ A Ban đang ở chỗ lần trước, có lẽ A đã Ban hấp thụ hoặc đoạt xá con Sơn Linh Vương kia cũng không chừng.
Bằng không sẽ không thể nào giải thích lực lượng của mình đột nhiên tăng vọt.
Hiện tại Cao Bằng rất muốn đi tìm A Ban, nhưng việc cấp bách là phải làm sao để giải quyết tình trạng của mình bây giờ.
Lực lượng quá lớn cũng là một loại buồn rầu.
Đối với Cao Bằng hiện tại thì tất cả vật phẩm xung quanh đều yếu ớt giống như bong bóng xà phòng, không phải hơi dùng sức, mà là chỉ cần hắn hơi lắc lư một chút là có thể triệt để phá hư vật phẩm xung quanh.
Dưới tình huống này Cao Bằng thậm chí còn không dám tiếp xúc với ông ngoại.
Ngự Sử có thể được phản hồi một phần trăm lực lượng cơ thể từ ngự thú có tố chất thân thể mạnh nhất dưới tay mình, hơn nữa không thể kế thừa bất cứ năng lực nào của ngự thú, Cao Bằng vẫn luôn cho rằng năng lực này rất gân gà.
Nhưng bây giờ Cao Bằng đã không nghĩ thế nữa.
Có lẽ đối với quái vật ngang cấp thì một chút lực lượng này của Cao Bằng không có bao nhiêu ý nghĩa, thậm chí ngay cả bảo mệnh đều không đủ.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua một đoàn tin tức, Cao Bằng nhắm mắt lại, hồi lâu mới chậm rãi mở ra.
Nhẹ nhàng lắc lắc lỗ tai, dù cách một cánh cửa hợp kim thật dày Cao Bằng vẫn nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập yếu ớt. . .
- Từ Thanh Chỉ!
Cao Bằng đột nhiên quát.
- Ôi — —
Ngoài cửa truyền đến âm thanh hốt hoảng, sau đó bịch một tiếng như đụng vào vật gì, đồ vật rơi xuống đất vang lên hàng loạt tiếng động.
- Quả thật là buồn ngủ gặp chiếu manh. . .
Cao Bằng than nhẹ một tiếng.
Năng lực thứ ba của Ngự Sử thức tỉnh — — 【 Giác quan siêu phàm 】
Không chỉ đem đến cho Cao Bằng giác quan thứ sáu mạnh mẽ, còn làm cho Cao Bằng có thể hoàn mỹ nắm giữ và điều khiển lực lượng của mình.
Cảm thụ lực lượng dường như muốn nổ tung trong cơ thể, Cao Bằng im lặng, chỉ là một phần trăm lực lượng đã mạnh mẽ đến trình độ này.
Như vậy rốt cuộc những quái vật Vương cấp chân chính kia sẽ mạnh mẽ đến trình độ nào?
Vả lại bọn nó còn nắm giữ các loại siêu năng lực quỷ dị thần kỳ nữa.
Cho nên chút lực lượng đó chỉ có thể làm cho mình không bị chấn động đến choáng váng trong loại đẳng cấp chiến đấu này mà thôi. . .
Chiến đấu giữa những mãnh hổ, con kiến ngay cả tư cách quan sát cũng không có.
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com