Mấy ngày trôi qua, phong ba quanh việc tượng đá sống lại dần lắng xuống.
Nguyên nhân chủ yếu nhất chính là rất nhiều người đã phát hiện rất khó ký huyết khế với bọn nó.
Cũng có người dùng thủ đoạn bạo lực bắt sống pho tượng hoạt hóa rồi bức bách bọn chúng ký kết huyết kế với mình, nhưng ký huyết khế cũng không phải là cứ bắt sống đối phương thì đối phương sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Ý chí của bọn chúng còn ương ngạnh hơn so với tưởng tượng của họ.
Thà rằng thân thể vỡ nát, đầu lâu đứt rời, bọn chúng cũng không muốn khuất phục nhân loại.
Có đôi khi tư duy của những tảng đá này còn kinh khủng hơn là có toàn cơ bắp.
Ngự sử bình thường thu phục ngự thú đều sẽ áp dụng phương pháp uy bức lợi dụ, hoặc là bồi dưỡng một vài quái vật từ nhỏ. Thời gian lâu dài sẽ sinh ra tình cảm, như vậy việc ký kết huyết khế sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thực ra quái vật có trí tuệ càng cao càng dễ bị thu phục, bởi vì chúng có tình cảm, hiểu được cái gì là sợ hãi, cho nên sẽ có nhược điểm.
Đêm xuống, sau bữa cơm tối hai ông cháu ngồi bên hồ, im lặng thưởng thức sự yên tĩnh mà mỗi ngày khó có được.
Cao Bằng do dự một chút:
- Ông ngoại, cháu có một suy nghĩ mơ hồ, cũng không biết có thể thành công hay không.
- Có ý tưởng là chuyện tốt, vậy cứ lớn mật mà làm.
Trên mặt Kỷ Hàn Vũ xuất hiện một nụ cười.
- Vâng!
Cao Bằng gật đầu.
- Ở bách vạn đại sơn bên ngoài thành Du Châu có vô số bảo vật, còn có rất nhiều kỳ trân dị bảo, cháu cảm thấy đây là một bảo tàng lớn có thể khai phá. Nhưng cháu cho rằng nếu chỉ dựa vào thế lực của tập đoàn Nam Thiên đi mở mang thì quá chậm, ôm một cái bánh ngọt nhỏ ăn một mình không bằng làm cho nó lớn hơn. Bánh lớn, đĩa lớn, lúc đó chúng ta mới có có thể ăn được càng nhiều mỹ vị.
- Ừ, nói tiếp đi.
Kỷ Hàn Vũ gật đầu.
- A Ban hấp thụ tinh hoa của Sơn Linh Vương, trong người hoặc ít hoặc nhiều cũng lây dính một chút khí tức của Sơn Linh. Cho nên cháu muốn để cho A Ban xuất mã, để nó đi liên hợp tất cả Sơn Linh trong bách vạn đại sơn lại, kiến tạo một thứ giống hình thức “Dịch trạm sơn dã”, liền gọi nó là dịch trạm Sơn Linh đi.
- Dã ngoại vào buổi tối rất nguy hiểm, bị giới hạn vì không có nơi ở an toàn, các đoàn đội săn quái trong thành Du Châu cũng chỉ thăm dò những khu vực xung quanh. Hiện giờ sau mấy năm trôi qua, trên cơ bản các khu hoang dã gần thành Du Châu đều đã bị ngắt lấy bảy tám phần, mà những khu quá xa thành Du Châu thì chỉ có số ít đoàn đội săn quái đứng đầu mới dám xâm nhập. Chắc ông cũng đã nhận ra hiện giờ giá cả bảo vật trên thị trường đang không ngừng leo thang, hơn nữa số lượng bảo vật trên thị trường cũng đang dần sụt giảm, đây chính là hậu quả của việc khai thác quá mức những khu vực dã ngoại gần thành Du Châu.
- Cho nên, cháu muốn xây dựng một hình thức giống như dịch trạm sơn dã, cung cấp cho các đoàn đội săn quái nơi nghỉ ngơi an toàn ở dã ngoại. Nếu như tiếp tục phát triển, còn có thể xây nhà ở trên người Sơn Linh, chúng ta dựng lên quầy bán quà vặt, bán các tiếp tế phẩm với giá cao. Cũng không cần giá quá cao, chỉ cần cao gấp năm sáu lần giá thị trường là được, dù sao chúng ta cũng phải cực khổ vận chuyển đồ tới vùng dã ngoại. Mà bọn họ nghỉ lại qua đêm cũng cần phải thanh toán phí ăn ở, ban ngày nghỉ ngơi sẽ thu phí theo giờ…
Cao Bằng càng nghĩ càng hăng hái, hắn cảm thấy chủ ý này rất có triển vọng.
- Ý tưởng rất tốt, nhưng cháu có thể thuyết phục đám Sơn Linh kia sao? Hàm lượng kỹ thuật trong phương pháp của cháu không cao lắm, khó khăn duy nhất là có thể thuyết phục được đám Sơn Linh kia hay không mà thôi.
Cao Bằng suy nghĩ một lát rồi nói:
- Có thể thử một chút.
Từ một góc độ nào đó thì A Ban cũng được coi là Sơn Linh Vương, dù không quá chính tông...
Cho nên chỉ cần có thể thuyết phục được các Sơn Linh Vương khác, những chuyện này đối với Cao Bằng cũng không phải là chuyện không thể thực hiện được.
Ngày thứ hai, từ sáng sớm tinh mơ Cao Bằng đã dẫn theo A Ban tiến vào sâu bên trong bách vạn đại sơn.
Bây giờ thể tích của A Ban đã rất lớn, nhưng tốc độ di chuyển cũng không chậm. Dù sao với kích thước to như thế, một bước của nó tương đương với mấy trăm bước của quái vật khác. Nhưng cũng vì nó quá to lớn, cho nên các phương tiện giao thông như máy bay, trực thăng,... đều không thể chở được nó.
Cho nên, nếu A Ban muốn đi đâu thì chỉ có thể tự mình bước từng bước, cũng mất đi khả năng di chuyển nhanh chóng có tính chiến lược.
Cao Bằng và mấy ngự thú đều ngồi trên lưng A Ban. Trên chiếc lưng rộng lớn của A Ban tràn đầy khe rãnh đồi núi, chỉ có một vài chỗ tương đối bằng phẳng.
Trong một vài khe rãnh có mấy cây quýt mọc xiêu xiêu vẹo vẹo, vỏ cây lởm chởm, lá cây khô héo, quả quýt vừa quắt lại vừa nhỏ, màu sắc ố vàng.
Trong khe rãnh còn có một ít đất được mang đến.
Mấy cây quýt này đều do Đại Tử trồng.
Bên cạnh mấy cây quýt có rất nhiều lỗ nhỏ, từ trong lỗ thủng phun ra từng đám sương mù màu đen. Sương mù màu đen bay lên không trung rồi tan vào đám mây đen nặng nề ở trên đầu. Mây đen quay cuồng, thi thoảng có ánh sáng đỏ lóe lên trong đám mây, tựa như ma quỷ màu đen dữ tợn đang trào phúng.
- Hơi nóng.
Cao Bằng xoa xoa mồ hôi trán.
Đám sương mù màu đen kia tản ra sóng nhiệt, đây là nhiệt năng được hấp thu từ sâu trong lòng đất. Cao Bằng nghi ngờ đám sương đen này thậm chí có thể nướng thịt hun khói.
- Sau này ngươi không được tuỳ tiện trồng cây trên lưng A Ban nữa, như vậy là không lễ phép.
Cao Bằng đập nhẹ một phát lên đầu Đại Tử
- A… Nhưng mà Cao Bằng, không phải ngươi cũng xây một ngôi nhà trên lưng A Ban sao?
Đại Tử không phục, chỉ vào căn nhà trên lưng A Ban, căn nhà gạch đỏ tường trắng ngói đen.
Cao Bằng tằng hắng một tiếng:
- Ta đã được A Ban đồng ý!
- Nhưng mà ta…
Cao Bằng vội che miệng nó lại, lạnh mặt quát:
- Hôm nay đã huấn luyện xong chưa?
Hắn vừa hỏi vậy, Đại Tử lập tức như quả cà héo, mặt ủ mày chau cúi đầu xuống, ngoan ngoãn chạy sang khu có huấn luyện khí giới ở bên cạnh.
- A Ban, chúng ta xây những thứ này ở trên lưng ngươi, ngươi có cảm thấy khó chịu không?
Sau khi Đại Tử đi xa, Cao Bằng liền hỏi A Ban.
A Ban rất vui vẻ trả lời:
- Không đau! Cao Bằng Cao Bằng, lưng ta đều mọc ra tảng đá nên sẽ không đau. Hơn nữa sau khi xây những thứ này, các ngươi có thể chơi ở trên lưng ta mỗi ngày.
Dứt lời, mặt đất cách đó không xa nứt ra một đường, từ đó lộ ra một con mắt, nghịch ngợm trừng mắt nhìn Cao Bằng.
Thấy vậy, Cao Bằng không nhịn được mỉm cười:
- Tiểu gia hoả này…
Lưng A Ban rất vững chãi. Có lẽ vì nhiều chân nên cho dù có đi giữa quần sơn gập ghềnh, Cao Bằng cũng không thấy mất thăng bằng.
Hắn nhàn nhã rót cho mình chén trà, thổi nhè nhẹ, nhẹ nhàng nằm trên ghế nhìn một đám ngự thú đang chăm chỉ huấn luyện.
Quả nhiên, đều nói ngự thú giống chủ nhân, bọn chúng chăm chỉ như vậy là do học tập từ ta.
Cao Bằng rất vui mừng vì bọn chúng có thể thừa kế thừa tính chăm chỉ của mình.
- Lệ!
Một tiếng hạc kêu bén nhọn vang tận mây xanh. Phía chân trời, một con hạc một chân với bộ lông mượt mà ưu nhã đáp xuống lưng A Ban, trong miệng kẹp một con cá:
- Cao Bằng, đoán xem ta phát hiện ra cái gì!
--------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com