Điện thoại bên kia hơi trầm mặc trong chốc lát, sau đó Trần Tuyết Hà nói.
- Cháu ngoại một thủ trưởng quân khu trong lúc thi hành nhiệm vụ ở sa mạc Đại Lệ thì lọt vào tập kích của Sa Mạc Bạo Quân, bất hạnh hi sinh vì nhiệm vụ.
...
Cuối cùng, Cao Bằng vẫn từ chối lời mời của Trần Tuyết Hà.
Từ khi Trần Tuyết Hà nói ra câu kia, hắn đã hiểu tiền căn hậu quả của chuyện này.
Con cháu của một vị quyền cao chức trọng trong quân đội Trường An, trong lúc thực hiện nhiệm vụ ở sa mạc Đại Lệ đã bất hạnh hy sinh. Đương nhiên, tính chân thực của sự hy sinh trong khi chấp hành nhiệm vụ này còn phải cân nhắc.
Hẳn là vị cao tầng này cũng không thân thiết với ông ngoại của mình lắm, bằng không sẽ không cần phải bỏ nhiều công sức nhờ Trần Tuyết Hà liên hệ với mình như vậy, trực tiếp tìm đến ông ngoại là được.
Tìm mình là giả, lợi dụng mình để ông ngoại ra tay mới là thật.
Chỉ cần mình ra tay, dù là thật hay giả, để đảm bảo an toàn cho mình thì ông ngoại cũng sẽ âm thầm đi theo.
Cao Bằng không muốn làm vũ khí cho người ta lợi dụng, hắn rất ghét hành vi này.
…
Từng chiếc xe tải chạy dọc theo con đường lớn cuốn theo lớp bụi bay mù mịt, cuối cùng vững vàng dừng lại bên cạnh hồ.
Chốt sắt sau thùng xe mở ra, bên trong chứa rất nhiều thùng lớn, theo cầu thanh kéo thùng xuống rồi ném dưới đất. Mở thùng ra, bên trong là từng khối thịt tươi chồng chất lên nhau.
Hỏa Vĩ Hầu đeo găng tay làm khuân vác, khiêng thùng xuống rồi sau đó lấy hết thịt bên trong ra đặt ở bên cạnh hồ, rất nhanh đã chồng chất thành mấy tòa núi thịt nhỏ.
Hỏa Vĩ Hầu ngồi trên trần xe tải, xen lẫn tiếng chít chít càn rỡ của chúng là âm thanh động cơ, xe tải theo một lối khác rời khỏi biệt thự.
Mặt hồ nổi lên gợn sóng, một cái vuốt rồng màu trắng tráng kiện từ trong hồ duỗi ra, ngắm thẳng đến núi thịt trên bờ hồ nhẹ nhàng chụp vào. Mặt hồ hiện lên một cái miệng to lớn, từng khối thịt rơi vào bên trong miệng rồng.
Một bên khác, Bích Giáp Thủy Tổ Ngạc từ hồ nước leo ra, há to miệng khẽ hút một cái, cuồng phong gào ghét cuốn theo núi thịt chồng chất dưới đất vào miệng nó.
- Cháu có muốn quay về Trường An một đoạn thời gian không?
Kỷ Hàn Vũ cắt bít tết trong khay, hỏi thăm Cao Bằng ngồi đối diện.
Cao Bằng nghĩ đến nhà của mình. Mặc dù đang ở cùng với ông ngoại, nhưng trong đáy lòng của hắn thì nơi thực sự được gọi là nhà vẫn là căn phòng nhỏ ở Trường An kia.
Dù nó không lớn, nhưng rất ấm áp.
- Cháu chuẩn bị trở về quét dọn phòng cũ một chút.
Cao Bằng cũng không ngẩng đầu lên, xiên vào một quả anh đào rồi bỏ vào miệng.
- Quân khu Trường An gọi điện cho cháu sao?
Kỷ Hàn Vũ xiên một miếng bít tết cho vào miệng.
Hai hàm răng như hai cái cưa nhai nát thịt bò, theo yết hầu nuốt vào bụng.
- Cháu từ chối.
Cao Bằng biết ông ngoại đang nhắc đến chuyện gì.
- Ừ, lần này cháu trở về nếu tiện đường thì giúp họ một chút đi.
Cao Bằng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ngoại.
Ông ngoại tằng hắng một tiếng:
- Có người cầu đến chỗ ta. Đến lúc đó cháu tới xem một chút, nếu có thể ra tay thì ra tay, không tiện ra tay thì quay đầu bỏ đi!
- Vâng!
Cao Bằng cười hắc hắc.
…
Cao Bằng định hôm sau sẽ đi Trường An, mục đích chủ yếu là về nhà một chuyến, quét dọn bụi bặm trong nhà. Nhưng mà khi đi hắn đã khóa chặt cửa sổ, chắc hẳn cũng sẽ không quá bụi.
Sau đó sẽ tới sa mạc Đại Lệ xem thế nào. Ông ngoại đã nói chuyện với bên quân khu, nếu cuối cùng thật sự cần đến Cao Bằng ra tay, hắn sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn chiến lợi phẩm.
Nghỉ ngơi ở nhà một ngày, chuyện đáng giá ngạc nhiên nhất là sau gần một tháng yên lặng, rốt cuộc vào ngày cuối cùng Tiểu Diễm đã tiến hóa thành công.
Hỏa diễm dâng lên từ mặt ngoài vỏ trứng, ngọn lửa đỏ rực cháy lan sang cả cây cối xung quanh, thế lửa càng lúc càng lớn.
Mắt thấy sắp dâng lên hỏa hoạn, đột nhiên bầu trời tối sầm lại, mưa to hạ xuống dập tắt thế lửa.
Trong cơn mưa rào tầm tã, một quả trứng lớn bốc lên hỏa diễm cực kỳ nổi bật giữa rừng cây.
Nước mưa còn chưa chạm vào quả trứng đã bốc hơi hết, hơi nước tràn ngập trong không khí, vờn quanh quả trứng. Hơi nước mông lung dưới ánh sáng của hỏa diễm ánh lên hào quang màu cam.
Một cái mỏ chim màu xanh đen từ đỉnh vỏ trứng thò ra ngoài, tựa như một thanh kiếm sắc chỉ thẳng lên trời.
Vỏ trứng màu đỏ rực nổ ầm một tiếng rồi vỡ vụn, hóa thành làn sương đỏ rực, ánh lửa hừng hực chiếu rọi khắp cửu thiên. Đám mây đen trên đỉnh đầu tựa hồ cũng nhiễm lên chút đỏ ửng.
- Lệ!
Mưa nhỏ dần, chỉ còn vài hạt lất phất trên cỏ xanh.
Cao Bằng ở trong phòng ngắm mưa, sau lưng là một con hạc lớn đã thu hai cánh cao tới bốn mét, bộ lông trắng muốt xen lẫn vài sợi lông xanh, ở đầu cánh còn có vài cái lông vũ màu đỏ.
Con mắt màu đỏ thắm óng ánh như mã não, một chân thon dài đen như mực được tô điểm bởi từng vòng tròn trắng, bốn cái vuốt sắc bén như móc câu.
Lông vũ trơn bóng như mới, không hề có chút cảm giác bị ẩm ướt do dầm mưa.
Lúc này đã là tháng mười một, thời tiết dần chuyển lạnh, nhưng trong phòng lại không có một chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Sóng nhiệt nhàn nhạt từ trong người tản ra, căn phòng không cần mở điều hòa cũng tự ấm lên.
- Vốn cho rằng lần này bắc thượng Trường An chỉ có A Ngốc và Đại Tử đi theo, ngươi đột phá rất đúng lúc đó.
Cao Bằng nói với Tiểu Diễm.
Tiểu Diễm cười hắc hắc, kiêu ngạo ngẩng cổ lên.
Từ khi tiến hóa thành công, hình thể của Tiểu Diễm đã xinh đẹp hơn nhiều, thân hình thon dài như giọt nước. Không hề cho người ta cảm thấy giống chim cánh cụt như trước nữa, bây giờ trông nó đã khá giống một con bạch hạc chính tông, có điều vẫn hơi béo.
Màu lông trên người nó có chút kỳ quái, một chút lông vũ màu xanh, màu đỏ xen lẫn vào đám lông vũ màu trắng, nhìn có chút chướng mắt.
Lần tiến hóa này khiến cho Cao Bằng rất bất ngờ.
【Tên quái vật】: Mộc Diễm Linh Hạc (Thức tỉnh huyết mạch phản tổ)
【Đẳng cấp quái vật】: Cấp 41
【Phẩm chất quái vật】: Phẩm chất hoàn mỹ
【Thuộc tính quái vật】: Hệ Hỏa / Hệ Mộc.
【Năng lực quái vật】: Khống hỏa lv4, Kháng hỏa lv4
【Đặc tính quái vật】: Hỏa Vũ (...)
【Giới thiệu quái vật】: Trong người đã thức tỉnh một loại huyết mạch nào đó, chỉ cần thôn phệ linh vật hệ hỏa với số lượng lớn là có thể không ngừng tăng cao phẩm chất…
Cũng không biết Tiểu Diễm thức tỉnh huyết mạch gì. Trước khi nó triệt để tiến hóa xong, Cao Bằng vẫn không thể kết luận được.
...
- Từ hôm qua thành Du Châu đã không ngừng mưa to, nhiệt độ hạ thấp rất nhiều. Nhưng mà Trường An bên này vẫn nắng chói chang.
Cao Bằng nhìn thoáng qua mặt trời trên đỉnh đầu. Bên cạnh hắn có Đại Tử, Tiểu Diễm, A Ngốc, còn có A Xuẩn và Văn Bảo Thử.
Mang theo Văn Bảo Thử cũng là do hắn bất chợt nghĩ ra.
Nhà cũ không thay đổi gì nhiều, trên bức tường bên ngoài mọc đầy dây leo, cách thật xa hắn đã có thể nghe thấy tiếng bọn trẻ chơi đùa huyên náo.
Trong viện, trên bãi đất trống có mấy cụ già đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau, bên trong thiếu đi vài khuôn mặt quen thuộc.
Đương nhiên Cao Bằng không làm cho bọn họ chú ý tới, nhưng mà Tiểu Diễm và A Ngốc ở sau lưng hắn lại rất nổi bật.
- Hình như người kia là… Đứa nhỏ của Cao gia?
Có ông lão nói chuyện.
- Ồ, nghe nói hắn chuyển nhà rất lâu rồi, tại sao đột nhiên lại quay về?
- Mấy ngự thú sau lưng hắn rất có khí thế đó.
- Con hạc kia nhìn qua rất không tệ.
- Nhiều thịt.
Nhà Cao Bằng ở tầng sáu, đám A Ngốc bởi vì thể tích lớn nên không thể đi lên cầu thang cùng một một lúc.
A Ngốc và Tiểu Diễm đều đứng ở dưới lầu, còn Cao Bằng mang theo mấy Ngự thú còn lại lên trên.
----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com