- Rốt cục chết rồi, rốt cục chết rồi. . .
Trong trụ sở dưới lòng đất, một lão tướng quân nhìn hình ảnh trong màn hình trước mắt nhịn không được tự lẩm bẩm.
Chẳng biết khi nào mắt hổ đã rưng rưng, đại thù được báo vốn nên là một việc đáng vui mừng, nhưng chẳng biết tại sao đột nhiên ông ta lại cảm thấy thất vọng và mất mát.
Nắm chặt nắm đấm rồi buông ra, sau khi buông ra lại nắm chặt lại.
Cuối cùng thở dài một tiếng xa xôi.
Đứng dậy cởi quân phục trên người xuống, sau đó gấp lại thật gọn gàng đặt lên bàn.
Đứng sững hồi lâu, cuối cùng mới bái bộ quân phục một cái thật sâu.
Nhanh chân rời khỏi phòng, ngoài phòng đã có người yên lặng chờ từ lâu.
- Tướng quân.
Một người bên trái mặt lộ vẻ áy náy,
- Hy vọng ngài có thể hiểu được.
Yên lặng gật đầu, sắc mặt lão tướng quân lạnh nhạt, lúc hạ lệnh ông ta đã có chuẩn bị tâm lý rồi.
Dừng một chút, lão tướng quân nói,
- Thay ta nói xin lỗi với Dương Lăng, Hoàng Ưng và những anh hùng chinh chiến sa trường kia, lần này là lão đầu tử ta có lỗi với bọn họ.
- Tôi sẽ chuyển lời giúp ngài.
- Thời trẻ ta chinh chiến sa trường, về già thì hoàn toàn không có con cái đời sau, có lẽ đây chính là vận mệnh.
Lão tướng buồn rười rượi.
. . .
Thi thể Hạch Năng Bạo Quân nằm tại chỗ, có rất nhiều người vây quanh.
Có vài người dùng ánh mắt kính sợ lén lút dò xét thi thể này. Hổ chết vẫn còn uy, dù rằng nó đã chết nhưng cũng không mấy người có can đảm tiến lên, dường như Hạch Năng Bạo Quân trước mắt chỉ đang ngủ say, có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
- Lúc trước các anh đã nói tôi có quyền ưu tiên lựa chọn chiến lợi phẩm, các anh làm thế là lật lọng, vi phạm đạo nghĩa, vô luận nháo đến đâu đều là các anh không tuân quy củ.
Cao Bằng lắc đầu, cả người trực tiếp nằm nhoài trên con Hạch Năng Bạo Quân này, mặc cho những người xung quanh có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Đại biểu quân đội dở khóc dở cười, mặc dù ngươi bỏ khá nhiều công sức, nhưng mà chúng ta cũng có ra sức đấy.
- Như vậy đi, tôi bên này có ba con Lĩnh Chủ, bên các anh chỉ có một con Lĩnh Chủ, ba so với một. Tôi lấy bảy thành rưỡi là được, còn hai thành rưỡi kia thì chia cho các anh một cánh tay và một cái chân, thế nào?
Cao Bằng nói, phóng khoáng phất phất tay.
Đại biểu quân đội có chút khó khăn, Cao Bằng đều thu vào tầm mắt, híp mắt lại cười hắc hắc nói,
- Tôi biết các anh muốn lấy cỗ thi thể này về làm gì, đơn giản chính là làm thí nghiệm, muốn nghiệm chứng phải chăng có thể sử dụng năng lượng hạt nhân để chế tạo ra số lượng lớn có đúng không?
Đại biểu quân đội hơi thay đổi sắc mặt, sao Cao Bằng lại biết được ý tưởng của bọn họ?
- Đúng, quân đội Trường An chúng tôi có được phòng thí nghiệm hoàn thiện nhất, còn có đến năm Dục thú sư cao cấp, tập đoàn Nam Thiên các cậu có thể đồng thời mở rộng nghiên cứu cỗ thi thể này với chúng tôi.
Đại biểu quân đội hướng về phía Cao Bằng ném ra một cành ô liu.
Cao Bằng đang chuẩn bị từ chối, nói thật Cao Bằng cũng không mấy để mắt đến tiềm lực của cỗ thi thể Hạch Năng Bạo Quân này, bỏ ra lượng lớn công sức để chế tạo thì chỉ e cái được không bù mất.
Nhưng mà lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, bản thân hắn biết tiềm lực Hạch Năng Bạo Quân không được, nhưng mà những người khác lại không nhất định nghĩ như vậy. Nếu như không phải bị quần ẩu, đổi thành một đối một thì có lẽ những ngự thú ở đây quả thật không nhất định là đối thủ của con Hạch Năng Bạo Quân này.
Đặt ở trong mắt người khác, thực lực mạnh mẽ như vậy có thể nói là cực kỳ cường hãn.
Từ sau khi xảy ra tai biến, khoa học kỹ thuật của nhân loại dường như đã đi đến cuối con đường, chỉ có thể chuyển hướng sang con đường ngự thú. Sự tồn tại của Hạch Năng Bạo Quân lúc này lại giống như cho những người thuộc phái bảo thủ sinh ra ảo giác rằng khoa học kỹ thuật của nhân loại còn chưa bị đào thải, vẫn còn có một lối thoát khác.
Nếu bản thân mình thực sự mang cỗ thi thể này về thì rất khó đảm bảo sẽ không bị rất nhiều người nhớ nhung mỗi ngày.
Hơi ngừng một chút, Cao Bằng nói với vẻ suy tư:
- Thi thể cho các anh cũng không phải không được, nhưng khi các anh nghiên cứu ra thành quả thì phải cho tôi một phần.
Mấy người đại biểu quân đội lặng yên trao đổi ánh mắt với nhau, đều lộ ra ý mừng.
Nhưng bọn họ cũng không biểu hiện cảm xúc kinh hỉ ra ngoài, mà là mặt lộ vẻ khó xử, dường như đây là một việc vô cùng khó khăn, một người trong đó thở dài,
- Cái này sao. . . chắc hẳn là cậu biết, chúng tôi cũng không có quyền đáp ứng loại chuyện này.
Bên cạnh có một người tiếp lời,
- Nhưng mà chúng tôi sẽ tận lực tranh thủ cho cậu, tin tưởng người ở trên chắc sẽ không từ chối đâu.
Dứt lời người này còn cười ha ha.
- Được rồi, hai người đừng kẻ hát mặt đỏ người hát mặt trắng nữa.
Cao Bằng có chút im lặng. Nếu đổi thành người khác có lẽ đã bị hai người lừa gạt qua rồi, nhưng chút động tác nhỏ này của hai người họ không thể nào che giấu trước lục cảm đã được cường hóa của Cao Bằng.
- Tôi còn có hai yêu cầu, nếu như các anh đồng ý thì hiện tại các anh có thể mang cỗ thi thể chí ít cũng đạt đến cấp Lĩnh Chủ trung cấp với phẩm chất Hoàn Mỹ này đi.
Cao Bằng dựng thẳng hai ngón tay lên.
- Mời nói.
- Tôi muốn lấy đi tinh hạch của Hạch Năng Bạo Quân, tiếp theo, nghe nói trong kho hàng của các anh có hai khối Huyết Nhục Ma Bàn Thạch, tôi muốn một khối.
Cao Bằng giở công phu sư tử ngoạm.
Sắc mặt hai người chợt cứng đờ, giá trị tinh hạch quái vật chí ít chiếm một nửa giá trị của thi thể, trong tinh hạch cũng không chỉ đơn giản là phần lớn năng lượng ngưng tụ trong cơ thể quái vật, nó còn bao hàm một vài thứ thần bí khác nữa. Mặc dù lấy kỹ thuật hiện nay của nhân loại căn bản không thể dò xét rõ ràng, nhưng từ việc ngự thú thôn phệ tinh hạch quái vật là có tỉ lệ rất lớn gia tăng phẩm chất và đẳng cấp thì có thể biết được trình độ quý giá của tinh hạch.
Mà Huyết Nhục Ma Bàn Thạch. . . cũng có giá trị không nhỏ, là đồ vật của phòng thí nghiệm nào đó trong quân khu.
Nghe nói cái Huyết Nhục Ma Bàn Thạch này có thể chiết xuất huyết nhục quái vật, sau đó trở nên càng có dinh dưỡng, cũng là một bảo vật có giá trị không thấp.
- Tôi chỉ cần một viên, để lại cho các anh một viên. Hơn nữa các anh có thể giao thi thể Hạch Năng Bạo Quân cho bọn họ nghiên cứu làm điều kiện trao đổi nha.
Cao Bằng nói, miệng cười tủm tỉm.
Hai người đại biểu quân đội nhịn không được cười khổ. Vị gia này quả thật không chịu ăn một chút thua thiệt nào, chỉ sợ ngay từ đầu cậu ta đã không hề cảm thấy hứng thú chút nào với thi thể Hạch Năng Bạo Quân, nhìn cậu ta như vậy chỉ sợ đã dòm ngó Huyết Nhục Ma Bàn Thạch từ lâu rồi.
Cuối cùng quân khu bên kia đồng ý trao đổi, sau khi tinh hạch quái vật và Huyết Nhục Ma Bàn Thạch tới tay Cao Bằng không còn lưu luyến gì, trực tiếp rời khỏi Trường An chuẩn bị trở về Du Châu.
Cao Bằng nhẹ nhàng thưởng thức tảng đá giống như cái thớt với đường kính chừng ba mươi centimet trên tay.
Đây chính là Huyết Nhục Ma Bàn Thạch mà quân khu đã phái người giao cho hắn.
Cũng không biết tại sao đám người kia có được món bảo vật này, Cao Bằng sau khi giao lưu với Trần Tuyết Hà mới biết được quân khu còn có vật này.
Ban đầu hắn phái người đi giao dịch với quân khu Trường An nhưng bị bên kia từ chối, bảo vật này cũng không phải thuộc về quân khu Trường An, mà là tàng phẩm tư nhân của một Dục thú sư cao cấp trực thuộc quân khu Trường An.
Lần này vì đạt được quyền nghiên cứu thi thể Hạch Năng Bạo Quân, rốt cục người kia cũng đồng ý lấy một viên Huyết Nhục Ma Bàn Thạch ra giao dịch.
Cao Bằng nhận lấy miếng thịt tươi A Ngốc vừa đưa tới đặt lên trên Huyết Nhục Ma Bàn Thạch. Huyết Nhục Ma Bàn Thạch màu xám trắng bắt đầu thỏa thích hút lấy miếng thịt, huyết nhục chậm rãi rót vào tảng đá, màu sắc bên ngoài tảng đá dần dần biến hóa, từ màu xám trắng biến thành màu đỏ nhạt, từng giọt từng giọt chất dịch sền sệt giống như huyết hồ chảy ra từ dưới đáy tảng đá.
Cao Bằng tiếp được huyết hồ, sền sệt, có huyết dịch, cũng có thứ gì đó trông giống như vụn thịt.
Huyết nhục hắn để lên lớn cỡ chừng bàn tay, nhưng đến khi đi ra chỉ còn một chút cỡ ngón cái mà thôi.
-----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com