- Cao Bằng Cao Bằng, tên ngốc Tiểu Hoàng kia đang nhặt cá trên bờ cát kìa, nó thật là ngốc!
Đại Tử ngây thơ chân thành ngẩng đầu nói với Cao Bằng.
- Hừm? Vì sao nó lại ngốc?
Cao Bằng vỗ vỗ đầu Đại Tử hỏi.
Hiện giờ chẳng còn mấy ngự thú mà Cao Bằng có thể không cần kiễng chân lên cũng vỗ được đầu nữa, con này còn cao hơn so với con khác. Ví dụ như A Ban, Cao Bằng có nhảy lên cũng không thể sờ được đầu nó.
Vẫn là Đại Tử tốt hơn, một ngự thú lùn chỉ cao nửa thước.
Mấy trăm cái chân nện bước đi về phía trước, Đại Tử đang nghiêm túc đi đường không hề biết Cao Bằng vừa so sánh chiều cao của nó.
- Đương nhiên là Tiểu Hoàng rất ngốc rồi.
Đại Tử nghiêm túc vung vẩy ba mươi chiếc móng vuốt của mình:
- Dù cho không làm việc thì Cao Bằng ngươi cũng sẽ nuôi dưỡng chúng ta. Tiểu Hoàng mệt đến mức trọc luôn rồi, thật là đáng thương.
- Nó vốn trọc từ trước rồi!
Tiểu Diễm chen vào một câu. Đến bây giờ nó vẫn còn nhớ rõ Tiểu Hoàng đã cười nhạo nó khi nó bị trụi lông, nó là một người rất mang thù.
- Không mệt cũng trọc.
Tiểu Diễm tiếp tục bổ sung thêm hai câu.
- Tên trọc!
- Nhưng Tiểu Hoàng đang làm đúng đấy.
Cao Bằng nghiêm túc nói.
- Hả?
Đại Tử không hiểu.
- Nó trả giá bằng lao động, sau đó ta cho nó thù lao. Tiểu Hoàng không ngốc.
Cao Bằng nghiêm túc nói.
- (ˉ▽ ̄~) cắt ~~
Đại Tử giả vờ như không nghe thấy, lộp bộp lộp bộp chạy về phía trước.
Hắt xì! Tiểu Hoàng hắt xì một cái, nghi ngờ sờ lên cái đầu trụi lủi của mình, sau đó lắc lắc đầu, tiếp tục nhặt cá.
Có rất nhiều người ở lại nhặt thi thể hải thú. Nếu như bán đi chỗ thi thể hải thú này đi thì sẽ thu được một khoản tiền lời ngoài ngạch không tệ, còn việc ai đã giết… không quan trọng. Trên cơ bản những quái vật cấp Thủ Lĩnh trở lên thì đều là ai giết người đó lĩnh, không có người nào dám tham ô chiến lợi phẩm. Còn như thi thể của các hải thú từ cấp Thủ Lĩnh trở xuống, ai lấy được thì là bản lĩnh của người đó.
Có người trùng hợp đụng phải Tiểu Hoàng, hai cánh tay của hai người phân biệt nắm lấy hai chiếc càng của một con quái vật loại cua.
Liếc nhau, ánh mắt giao nhau.
Im lặng hai giây, người này lặng lẽ buông tay ra.
Tiểu Hoàng cúi đầu nhét con cua dài hơn một mét này vào ngực.
- Đây cũng là cá, là cá cua, năm trăm đồng…
Bên ngoài cơ thể Tiểu Hoàng treo đầy cá to cá nhỏ giống như một bộ giáp làm bằng cá, cơ bắp kéo căng.
Rèn luyện cơ bắp ngàn ngày, sử dụng cơ bắp nhất thời. Tiểu Hoàng rất chăm chỉ cố gắng.
Trên bờ cát Tiểu Hoàng hoành hành không sợ, chỉ cần nhìn thấy hải thú dài khoảng một mét là nhanh chóng nhấc lên.
Có một số người nhặt thi thể quái vật nhận ra Tiểu Hoàng, cho dù không biết nhưng khi nghe người bên cạnh nói hai câu cũng biết được đây là ngự thú của vong linh thiên tai các hạ, nhìn cái vẻ ngoài đần độn đã không muốn trêu chọc rồi.
Lại thêm việc Tiểu Hoàng chỉ lấy cá con, là loại không đáng giá nhất, cho nên không có ai đi tranh cướp với nó.
Vừa quay về Nam Thiên đã nghe thấy tiếng chiêng trống kèn sáo ầm ỹ, còn có cả tiếng pháo nổ.
Một đám nhân viên của Nam Thiên xếp hàng trước cổng chính giơ cao hoành phi: “Chào mừng anh hùng Nam Thiên về nhà!”
Đoàn người Trịnh Thiết Tráng đi sau lưng Cao Bằng kích động đỏ mặt tía tai, hì hì cười ngây ngô.
Một con Huyết Bạo Viên lần đầu tiên gặp phải cảnh này, lập tức trốn vào trong đám ngự thú, nghe thấy tiếng pháo nổ liền rụt cổ lại, ngao ngao kêu to.
Cao Bằng im lặng, không cần nghĩ cũng biết đây là ý tưởng ngu ngốc của Hầu Mục.
Sau khi vào trong Cao Bằng bước nhanh rời khỏi nơi này, Hầu Mục cũng bứt khỏi đám người nhanh chân đuổi theo.
- Tôi sẽ không ở lại Dương Thành lâu.
Cao Bằng ý vị thâm trường nói với Hầu Mục.
Hầu Mục vội vàng nói:
- Tôi hy vọng thiếu đổng có thể ở lại…
Cao Bằng khoát tay ngắt lời hắn:
- Anh là do ông ngoại tôi đề bạt, nếu là ông ngoại đề bạt thì tôi sẽ tin tưởng vào ánh mắt của ông.
Cao Bằng nhàn nhạt nói,
- Anh đã ngồi ở vị trí tổng giám đốc phân bộ Nam Thiên Dương Thành bảy năm.
Hầu Mục không đoán được Cao Bằng có ý gì, chỉ gật đầu thừa nhận:
- Vâng!
- Bảy năm… Khi ông ngoại tôi mất tích, anh vẫn có thể ngồi vững vàng trên cái ghế tổng giám đốc phân bộ Dương Thành. Sau khi ông ngoại tôi trở về, anh vẫn có thể tiếp tục làm tổng giám đốc, vì thế giám đốc Hầu chắc chắn là người có năng lực. Trịnh Thiết Tráng và Lưu Trường Hạo lần đầu tiên đảm nhiệm bộ trưởng, hy vọng giám đốc Hầu có thể chiếu cố bọn họ nhiều hơn một chút.
- Thiếu đổng đã nói vậy, nhất định tôi sẽ quan tâm tới họ thật tốt.
Hầu Mục hơi mập cong lưng xuống, hai mắt hơi híp lại, nụ cười hòa ái dễ gần khiến cho người ta khó mà ghét nổi.
- À đúng rồi Cao thiếu, tài liệu mà lần trước ngài dặn tôi chú ý tới đã có chút manh mối.
- Ồ, là loại tài liệu nào?
Cao Bằng hơi động dung. Lần trước hắn có căn dặn Hầu Mục nghe ngóng về những tài liệu cần thiết để đám Đại Tử tiến hóa, cho dù có thể lấy được loại nào thì đều là niềm vui ngoài ý muốn.
- Cũng không phải có tài liệu, mà là có một dị tượng đặc thù Cao Thiếu dặn tôi chú ý đến đã từng có người nhìn thấy ở dã ngoại.
Cao Bằng dừng bước hỏi:
- Dị tượng gì vậy?
- Âm binh quá cảnh, vạn quỷ trúc đài.
Thần sắc Cao Bằng hơi động. Mấy loại tài liệu quan trọng để A Ngốc tiếp tục đột phá phẩm chất đều xuất hiện ở một nơi có hoàn cảnh đặc thù.
Chỉ cần tập hợp đủ mấy loại tài liệu này là có đủ hơn phân nửa tài liệu để A Ngốc tấn thăng lên phẩm chất Thần Thoại.
Thần Thoại – mỗi lần nghĩ đến hai chữ này, hắn sẽ có một suy nghĩ kỳ lạ.
Có phải sau khi tấn cấp lên phẩm chất Thần Thoại sẽ trở thành thần tiên đại năng trong truyện thần thoại xưa hay không? Sử Thi, Truyền Thuyết cho người ta cảm thụ việc đứng trên đỉnh thế gian. Thần Thoại, có lẽ đã chạm tới trời cao rồi.
Nhưng lúc này ở trái đất có thể sản sinh ra tài liệu cấp Thần Thoại sao? Nói thật, Cao Bằng không tin tưởng lắm.
- Người kia thấy những dị tượng này ở đâu?
Cao Bằng hỏi.
- Tịnh Châu, căn cứ thành phố Cao Bình, thôn Trường Bình.
- Trường Bình.
Cao Bằng lẩm bẩm.
Suy tư một lát, Cao Bằng gật đầu:
- Biết rồi.
- Cao thiếu, những tài liệu mà ngài để tôi chuẩn bị đều đã xong xuôi, hiện đang đặt trong phòng thí nghiệm ở tầng B2.
Cao Bằng gật đầu, căn dặn đám Đại Tử chờ ở bên ngoài, dẫn A Ngốc cùng nhau đi đến tầng B2.
Hồng Anh Khấp Huyết Thạch, lông vũ của Bạch Lộ Phong Điểu, túi độc của Hắc Yếm Hạt…
Mỗi một thứ đều là cực phẩm bên trong đồng loại, có thể nhìn ra được Hầu Mục đã bỏ ra rất nhiều công sức để thu thập những tài liệu này.
- Các anh đi ra ngoài cả đi, tôi muốn ở đây một mình.
Cao Bằng đeo khẩu trang, mặc áo khoác trắng, đeo găng tay trừ độc.
- Chúng ta ra ngoài trước đi.
Một nghiên cứu viên có địa vị cao trong phòng thí nghiệm bảo các trợ thủ cùng rời khỏi phòng thí nghiệm, ra bên ngoài chờ.
A Ngốc đứng tại chỗ, trên đầu có một gốc bồ công anh hai màu đen trắng đung đưa trái phải.
Cao Bằng leo lên bờ vai A Ngốc cẩn thận lấy Âm Dương Kim Trâm Thảo xuống, sau đó đặt lên bàn thí nghiệm.
Âm Dương Kim Trâm Thảo được đặt ở trên bàn hơi giật giật, cái đỉnh quan màu trắng trên đầu giống như mèo con xù lông, có thể nhìn thấy một khoảng trống nho nhỏ như một cái bánh kem bị cắn mất một miếng, đó là nơi mà Cao Bằng đã nhổ ra một túm lông khi trị liệu cho Đức Mục Khuyển.
Âm Dương Kim Trâm Thảo còn không tự biết, hơi giãn cơ thể, mở rộng phiến lá.
Cao Bằng buồn cười, nhìn nó hệt như một cô bé thiếu một chiếc răng cửa tựa vào rìa cửa sổ nhe răng cười.
...
Số lượng dược tề mà tự tay Cao Bằng phối chế ít nhất cũng có mấy ngàn bình, phối chế một bình cho ngự thú cấp Bình Thường sử dụng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Động tác nhanh nhẹn mà thuần thục, nếu không phải vì để cho việc phối trí dược tề càng trở nên hoàn mỹ hơn thì động tác tay của Cao Bằng còn có thể nhanh hơn nữa.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com