Tượng đồng Tần Quỳnh nửa quỳ dưới đất, trên gương mặt màu ám đồng không chút biểu cảm, từng tia hồ quang điện dây dưa không ngừng lượn quanh bên ngoài cơ thể.
Những tia lôi điện rậm rạp như tơ tằm quấn khắp toàn thân tượng đồng Tần Quỳnh, Đại Tử dùng miệng cắn chùm sét kéo về phía sau, kéo một lúc thật lâu cũng không thể làm tượng đồng Tần Quỳnh nhúc nhích chút nào.
Tượng đồng cao mười mấy mét nặng đến mấy chục tấn, Đại Tử dùng hết toàn lực kéo đến trật tay cũng không động đậy.
Cao Bằng nheo mắt lại, tiến lên một bước, bên ngoài cơ thể lưu chuyển một tầng lá chắn nguyên tố màu tím nhạt bảo vệ bản thân. Cao Bằng níu chùm sét lại sau đó hung hăng kéo một phát!
Tượng đồng nặng mấy chục tấn lập tức bị kéo về phía trước nửa mét.
Bảo an,
- . . .
Đại Tử,
- ? ? ?
Ta là ngự thú hay ngươi mới là ngự thú thế? Đại Tử ta không còn mặt mũi nào nữa!
Sức lực của A Ban đâu chỉ ngàn vạn tấn, dù Cao Bằng kế thừa một phần trăm sức mạnh của A Ban nhưng cũng không biết rốt cuộc sức mạnh của mình lớn bao nhiêu, cũng không có vật gì để tham chiếu. Đồng thời hắn cũng không thể không có việc gì tự dưng lại đi kéo đồ vật mấy chục, mấy trăm tấn để đo đạc sức lực của mình ra sao được!
Sau đó, Cao Bằng cứ như vậy kéo theo bức tượng đồng Tần Quỳnh này bước từng bước một từ trên núi xuống tới sơn cốc nhỏ của A Ban.
Một đám mây màu đỏ thẫm nhẹ bay giữa trời, mùi lưu huỳnh nồng đậm tràn ngập trong không khí, ngay cả nhiệt độ trong sơn cốc cũng cao hơn mấy độ so với bên ngoài.
- A Ban, ta mang một món đồ chơi đến cho ngươi này.
Cao Bằng buông tượng đồng Tần Quỳnh ra, Đại Tử cũng loại bỏ lôi đình trói buộc. Tượng đồng Tần Quỳnh vẫn luôn nằm dài trên đất đột nhiên bạo khởi, đồng giản trong tay bất ngờ đánh ra tạo thành từng tiếng xé gió bén nhọn, kéo ra hai vệt tàn ảnh màu ám kim thật dài trong không khí.
Oanh!
A Ban một cước đạp bay Tần Quỳnh.
Nói là đạp cũng không quá phù hợp, A Ban chỉ khẽ nâng một cái chân cách đó gần nhất lên rồi lắc nhẹ một cái mà thôi.
Tần Quỳnh lập tức bị một cước này đạp bay đến mấy trăm mét khảm sâu vào trong vách núi, phác họa ra một cái hố đen hình người.
- Cao Bằng, không phải món đồ chơi đó đã bị ta đạp hỏng rồi chứ?
A Ban nói với vẻ lo lắng.
- Không đâu, chỉ cần ngươi đừng dùng sức thì nó sẽ không bị chơi hỏng đâu.
Cao Bằng an ủi A Ban.
- Vậy thì thật tốt quá!
A Ban cực kỳ vui mừng, rốt cuộc nó cũng có một món đồ chơi mới. Bình thường nó rất buồn chán, ban đầu nó còn có thể ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh để giải buồn, nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy vô vị. Ngẫu nhiên chộp tới mấy tiểu quái vật thì có mấy con nhát gan bị tươi sống hù chết, còn có con ngay cả ăn cũng không dám ăn nên trực tiếp chết đói, ngẫu nhiên có một hai con còn sống thì nhiều nhất chơi được mấy tuần là hỏng rồi.
- Cao Bằng Cao Bằng, tại sao ta cảm thấy núi xung quanh càng lúc càng thấp vậy?
A Ban nghi ngờ hỏi thăm Cao Bằng.
- A. . .
Cao Bằng nghe A Ban hỏi như vậy mới chú ý đến thể tích của nó. Trước đó vóc dáng A Ban vẫn còn thấp hơn một chút so với mấy ngọn núi xung quanh, nhưng hình như bây giờ đã cao không khác mấy rồi.
A Ban lại lớn lên rồi!?
- Ngươi cũng trở nên thấp rồi Cao Bằng, Đại Tử thì… vẫn cứ thấp như vậy.
A Ban nằm sấp trên đất, trên đầu nứt ra một khe hở màu đỏ máu từ trên cao nhìn chằm chằm vào Cao Bằng.
Đại Tử,
- ? ? ?
Đại Tử tức đến nổ phổi bay lên ôm lấy nham thạch bên ngoài thân thể A Ban hung hăng cắn cho một cái.
A Ban cũng không tức giận, chỉ cười hắc hắc giống như đứa trẻ, trái lại có vài phần đùa cợt.
Tượng đồng Tần Quỳnh chui từ trong vách núi ra, kinh hãi nhìn chằm chằm vào A Ban. Đến tận bây giờ nó mới chú ý tới con quái vật khổng lồ này, trước đó nó còn tưởng rằng đây chỉ là một ngọn núi mà thôi.
Chậm rãi lui ra sau hai bước, tượng đồng Tần Quỳnh nắm chặt đồng giản, dứt khoát xoay người bỏ chạy! Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ.
Hô — —
m ảnh lấy tốc độ cực nhanh bao phủ tượng đồng Tần Quỳnh, trên mặt đất bắn ra một mảnh bóng đen lớn.
Ầm ầm.
Mặt đất dưới chân mạnh mẽ run lên.
Lối ra duy nhất của sơn cốc đã bị một bức tường niêm phong lại.
Nham thạch đen nhánh nhấp nhô không đều, từ trong khe hở nham thạch có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng màu đỏ máu, uy áp cuồng bạo chấn nhiếp tượng đồng Tần Quỳnh.
Tượng đồng Tần Quỳnh cảnh giác nhìn chằm chằm vách đá, ngẩng đầu liền nhìn thấy nó kéo dài lên cao mãi, đỉnh đầu đều là một mảnh đen kịt, hoàn toàn che mất ánh sáng mặt trời.
- Ngươi yên tâm đi A Ban, ta nhất định sẽ làm cho ngươi nhỏ lại.
Cao Bằng trầm mặc một lát, ngẩng đầu lộ ra nụ cười với A Ban.
A Ban ừm ừm gật đầu, có vẻ rất vui sướng,
- Ừ ừ, tốt! Cao Bằng, ngươi thật sự là quá tốt rồi!
Đợi sau khi đám người Cao Bằng đi xa, A Ban vội vàng đứng lên, bốn cái chân phủ lên trên ngọn núi bên cạnh, ngọn núi lay động kịch liệt, đá núi vỡ vụn. A Ban mượn nhờ ngọn núi trèo lên càng cao hơn, nửa đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cao Bằng và Đại Tử. Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất ở đường chân trời thì A Ban mới thất vọng mất mát trèo xuống núi.
- A Ban không ngu ngốc. . . A Ban càng lúc càng lớn.
A Ban tự lẩm bẩm.
- Cao Bằng, có khi nào sau này ta không thể nhìn thấy ngươi nữa hay không?
Tượng đồng Tần Quỳnh nhân cơ hội này đã sớm chạy ra xa mấy cây số, điên cuồng chạy trong rừng rậm, nơi đi qua những cành cây ven đường lay động kịch liệt.
A Ban liếc mắt nhìn nó, có chút không cao hứng,
- Trở lại cho ta!
Hung hăng giẫm một chân xuống đất.
Ầm — —
Một vòng gợn sóng vô hình lấy cái chân A Ban rơi xuống làm trung tâm lan khắp bốn phía.
Sóng đất cuồn cuộn, từng mảng bùn đất bị hất tung lên, trong nháy mắt hầu như đã lan ra năm cây số.
Tượng đồng Tần Quỳnh một cước đạp hụt, bùn đất dưới chân đột nhiên trở nên xốp mềm, theo quán tính này hơn nửa người đều rơi vào trong đất. Ngay sau đó nó cảm giác chính mình đang bay lên, sóng đất bọc lấy nó bay về phía sau, cuối cùng ngã xuống dưới chân A Ban.
- Cao Bằng nói ngươi phải chơi với ta!
A Ban cúi đầu, mặt không biểu cảm nói với tượng đồng Tần Quỳnh.
Tượng đồng Tần Quỳnh,
- . . .
Thật vất vả mới nhìn thấy một đồng tộc nên ta có hơi kích động tò mò mà thôi, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì ta! Hiện tại ta tuyệt đối không còn chút tò mò nào nữa!
Lại quay về trường học, Cao Bằng hỏi những chuyện lớn nhỏ xảy ra trong đoạn thời gian gần đây.
Kỳ thật cũng chỉ là mấy việc lặt vặt như lông gà vỏ tỏi mà thôi, ví dụ như học sinh lớp này phát sinh mâu thuẫn với học sinh lớp kia rồi đánh nhau một trận. Sau khi tan học, mấy đứa bạn học đuổi nhau cãi vã trong hành lang, sau đó một gã học sinh trong đó bị bạn học phía trước đột nhiên đóng cửa lại làm gãy xương ngón út.
- Cũng may học sinh bị gãy xương lúc đó kịp thời đến phòng y tế cứu chữa, Thánh Quang An Ca Lạp Thố của phòng y tế đã thành công chữa khỏi, sau đó đi bệnh viện kiểm tra không có để lại di chứng gì.
Chủ nhiệm Phòng giáo vụ nói.
- Không để lại di chứng là tốt.
Cao Bằng gật đầu, dừng một chút,
- Học sinh hoạt bát một chút là chuyện bình thường, nhưng dù sao trường học cũng là nơi học tập, nếu như tinh lực nhiều không có nơi phát tiết. . . Vậy thì xây dựng một vài câu lạc bộ ở trường học đi. Ví dụ như câu lạc bộ yêu thích quái vật, câu lạc bộ Dục thú sư giao lưu, câu lạc bộ Ngự Sử giao lưu, câu lạc bộ tài chính chẳng hạn, mấy thứ này phải xem mọi người tổ chức ra sao.
Cao Bằng chỉ đưa ra một ý kiến đại khái, cụ thể áp dụng như thế nào đành giao cho người phía dưới đi làm.
- Đúng rồi, quãng thời gian trước tôi có bảo người ra mặt đi liên hệ với liên minh của mấy trường cao trung trọng điểm ở Du Châu, bọn họ đã đồng ý cho chúng ta gia nhập. Tôi sẽ tranh thủ cơ hội cho mọi người, có thể lấy bao nhiêu mặt mũi về cho tôi thì phải xem ở mọi người rồi.
Cao Bằng từ tốn nói.
- Rõ.
Các chủ nhiệm lớn ở hai bên trái phải chỉnh tề trả lời.
Dừng một chút, Cao Bằng mở miệng nói tiếp:
- Tôi biết nền tảng của học sinh trường chúng ta không sánh bằng bọn họ, chỉ cần mỗi một lần đều có tiến bộ là tốt rồi, mọi người cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho mấy học sinh kia.
- Đã hiểu.
- Tốt, tan họp đi.
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com