Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 378 - Chương 378: Ký Kết Tịch Sư

Chương 378: Ký Kết Tịch Sư Chương 378: Ký Kết Tịch Sư

Tiếc là Cao Bằng không hiểu nó nói gì. Con sư tử nhỏ màu trắng bám vào ống quần của Cao Bằng rồi trèo lên, cuối cùng leo lên vai hắn, bốn mắt nhìn nhau.

- Ngao oo oa ~

Cao Bằng nhíu mày, bây giờ không có thời gian để ý tới nó.

- Đừng có bán manh...

Bộp! Móng vuốt nhỏ đầy đặn đập vào mặt Cao Bằng, làm cho cổ hắn lệch sang một bên.

Sức mạnh cũng không nhỏ…

Cái gì mà bán manh! Dám nói lão phu bán manh!

Hàn Sương Tịch Sư rất tức giận, phẫn nộ gào lớn với Cao Bằng:

- Ngao oo oa ~.

Sau một khắc tiếng gầm im bặt, trên mặt của con sư tử trắng nhỏ này hiện lên một tia kinh hoảng. Đáng chết, tại sao lão phu lại rống lên một tiếng oa thế này, thật ghê tởm!

Vẻ mặt Cao Bằng khẽ động:

- Ta không hiểu lời ngươi nói. Hay là thế này, chúng ta ký huyết khế, như vậy thì ta sẽ hiểu ngươi muốn nói gì.

Hàn Sương Tịch Sư nhìn Cao Bằng một cách đầy khinh bỉ:

- Lão phu còn không biết nhãi con nhà ngươi đang tính toán cái gì sao? Định lừa gạt lão phu ký huyết khế, ngươi cho rằng lão phu cũng giống đám tiểu quái vật mới sinh ra linh trí, chỉ dăm ba câu đã bị nhân loại xảo trá độc ác các ngươi lừa gạt sao? A, vậy ta chỉ có thể nói…

Cao Bằng bảo Tiểu Diễm giúp hắn mổ ra một vết thương nhỏ, ngón áp út bị thương bỗng nhiên đặt lên trán Hàn Sương Tịch Sư.

Cái gì!

Hàn Sương Tịch Sư ngẩn ra.

Huyết khế bắt đầu tạo ra, Cao Bằng kết nối với không gian ý thức của Hàn Sương Tịch Sư thông qua huyết khế.

Hoàn toàn khác với không gian ngơ ngơ ngác ngác của các ngự thú mà Cao Bằng ký kết huyết khế trước đó, không gian ý thức của Hàn Sương Tịch Sư rất lớn, hoặc có thể nói là càng sáng sủa hơn.

Giống như một gian phòng được lắp đèn, dù đèn tắt đã lâu nhưng ánh sáng vẫn còn le lói.

Một ý thức khổng lồ nhưng hư nhược phủ phục ở chỗ sâu trong thức hải.

Chắc chắn đẳng cấp của con Hàn Sương Tịch Sư này không chỉ là cấp 11, hiện giờ là do bị suy yếu sau khi bộc phát sức mạnh, chỉ cần có thể nhanh chóng nuốt các loại bảo vật hệ Băng là có thể khôi phục lại thực lực.

Trong lòng Cao Bằng rất thoải mái.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn xấu hổ mở lời với Hàn Sương Tịch Sư:

- Chào ngươi.

- …

- Tình huống bây giờ chắc ngươi cũng rõ ràng, chúng ta đã là quan hệ có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, chắc chắn những con Mê Cung Giám Sát Giả bên ngoài cũng đều muốn giết chết ngươi.

Cao Bằng dần dần dẫn dụ:

- Ta tin tưởng thần sư có kinh nghiệm phong phú như ngươi nhất định có thể nhẹ nhõm ứng đối với cục diện hiện giờ, nhưng lúc này ngươi đang rất suy yếu. Trên con đường sư sinh, mỗi một con sư tử thành công đều sẽ gặp phải một chút trắc trở, lúc này phải cần đến một chút trợ giúp nho nhỏ.

- Một chút, chỉ một chút xíu trợ giúp thôi, ta mang theo thiện ý đến đây.

Cao Bằng cố gắng thể hiện thiện ý của mình.

- …

- Chắc hẳn ngươi là nhân loại đến từ thế giới khác.

Trong không gian ý thức của Hàn Sương Tịch Sư xuất hiện một giọng nói trầm thấp, hùng hồn.

- Sao ngươi biết?

Lần này đến lượt Cao Bằng giật mình, tại sao những quái vật này đều biết mình từ thế giới khác chứ.

- Đương nhiên là nhìn ra được.

Hàn Sương Tịch Sư giễu cợt:

- Nếu ngươi ký kết huyết khế với ta, có thể ngươi sẽ có thêm rất nhiều kẻ địch. Ngươi xác định muốn ký kết huyết khế với ta sao?

- …

Trầm ngâm hai giây, Cao Bằng hỏi lại:

- Thực lực của ngươi lúc đỉnh phong là gì? Những kẻ địch kia của ngươi có cấp bậc thế nào? Nếu là Vương cấp thì cũng không phải không thể đối phó, nói ra có thể ngươi không tin, thực ra ta còn có một con ngự thú Vương cấp.

- Vương Cấp có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải cảm giác được trên người ngươi có khí tức Vương cấp thì ngươi cho rằng ta sẽ nói chuyện với ngươi à?

Hàn Sương Tịch Sư hừ lạnh:

- Thời kỳ đỉnh phong ta còn thiếu một chút nữa là tấn thăng lên Đế cấp! Có thể trở thành kẻ địch của ta, đương nhiên thấp nhất cũng là Hoàng cấp. Nếu ngươi sợ thì thả ta rời đi, ta cũng không trách ngươi nhát gan, bởi vì ta biết ở độ tuổi này của ngươi thì khó có thể chịu được gánh nặng.

Ngoài hiện thực, con sư tử nhỏ màu trắng lắc lắc cái đuôi nhỏ sau mông, tỏ vẻ kiêu ngạo.

- Hoàng cấp… Trên Vương cấp là Hoàng cấp sao?

Cao Bằng nghi ngờ hỏi.

- Đương nhiên.

- Ồ, có vẻ cũng không khó lắm.

Đột nhiên Cao Bằng hơi mê mang. Hắn còn tưởng rằng đây là đại lão, ai ngờ vị đại lão này không lớn lắm…

Hàn Sương Tịch Sư giận tím mặt, giẫm lên bả vai Cao Bằng đứng lên, hung tợn hé miệng lộ ra răng mèo:

- Ngao ô oa, ngươi lại còn cảm thấy ta yếu? Nhân loại kia, ngươi quá kiêu ngạo rồi. Đừng thấy hơn hai mươi tuổi đã có được ngự thú Vương cấp, nhưng cho dù bảy tám mươi tuổi ngươi cũng không nhất định có được một con ngự thú Hoàng cấp đâu! Có thể đạt được một ngự thú Hoàng cấp vô hạn tiếp cận Đế cấp lúc hai mươi tuổi, ngươi kiếm lợi lớn rồi.

- Nhưng bây giờ ngươi chỉ có cấp Tinh Anh!

Cao Bằng thành thật trả lời.

- Năm nay ta đã một trăm hai mươi sáu tuổi rồi, còn lớn tuổi hơn cả ông nội của ngươi đó.

- Nhưng bây giờ ngươi chỉ có cấp Tinh Anh!

- Quái vật Hoàng cấp từng bị ta giết chết không dưới mười con! Ta xưng bá khắp ngàn dặm, bọn chúng đều gọi ta là Hàn Sương Sư Hoàng!

- Được được được, ngươi lợi hại!

Cao Bằng rất phối hợp chịu thua.

- Hừ!

Hàn Sương Tịch Sư khinh thường liếc nhìn Cao Bằng một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Thời gian trong không gian ý thức trôi qua rất nhanh, Cao Bằng và Hàn Sương Tịch Sư nói chuyện nghe có vẻ rất lâu nhưng thực ra mới chỉ mới mười mấy giây.

Nếu là Hàn Sương Tịch Sư ở thời kỳ đỉnh phong thì Cao Bằng không thể ký kết huyết khế với nó, nhưng lúc này nó đã suy yếu chỉ còn cấp 11, ký kết huyết khế với Hàn Sương Tịch Sư này rất đơn giản.

Hơn nữa loại suy yếu này là suy yếu theo đúng nghĩa, chứ không phải hao hụt sức mạnh trong thời gian ngắn.

Theo Hàn Sương Tịch Sư nói thì nó đã bộc phát hết chín thành chín sức mạnh bản nguyên mới có thể hoàn toàn giết chết con Huyết Tinh Trục Liệp Giả kia.

- Đáng chết, cái tên gia hỏa ghê tởm này, nó chính là một đống phân! Chờ thực lực của ta khôi phục thì nhất định phải giết sạch tất cả Huyết Tinh Trục Liệp Giả trên thế giới này! Bọn chúng là một đống giòi! Cứt chó!

Nhắc đến những con quái vật này, trong miệng Hàn Sương Tịch Sư đều là những lời thô tục. Cũng không biết nó học những lời này từ đâu, dù sao ngôn ngữ sau phiên dịch Cao Bằng nghe được qua huyết khế đúng là thế này.

- Năm đó trong giai đoạn mấu chốt lúc ta đột phá lên Đế cấp đã bị tên gia hoả này đánh lén. Nếu như không phải tại nó, ta đã là một con Đế thú cao quý.

Hàn Sương Tịch Sư rất tức giận.

- Đừng nói nhảm nữa, mau nói làm sao đối phó với cục diện bây giờ?

- Ứng đối thế nào sao?

Hàn Sương Tịch Sư kinh ngạc quay đầu lại:

- Đương nhiên là chạy rồi!

Cao Bằng bị sặc. Hắn còn tưởng con Tịch Sư này có biện pháp gì tốt, kết quả chỉ là một chữ chạy.

- Bọn gia hỏa này có thể trạng lớn như thế, lại còn đang ở trong hoang vu mê cung. Nếu có thể đánh thắng được thì đánh, không đánh được thì đương nhiên phải bỏ chạy.

Hàn Sương Tịch Sư nói một cách hùng hồn.

- Từ nhỏ ta đã có thiên phú dị bẩm, thường xuyên bị một đám quái vật đuổi theo đòi ăn thịt, vì thế ta vẫn luôn chạy không ngừng, chờ khi nào ta lớn sẽ quay trở lại ăn hết chúng nó. Đánh không lại còn muốn đánh, ngươi bị ngu à?

Đột nhiên Cao Bằng cảm thấy nó nói rất có đạo lý.

- Yên tâm, mê cung này chính là của ta, ta biết chạy như thế nào. Ta đã xây một cái địa đạo, chỉ có quái vật thể tích không lớn mới có thể đi qua được, đám ngu xuẩn kia sẽ không thể đi qua đâu.

- Vậy con vịt không lông kia có thể đi qua được không?

Cao Bằng chỉ vào Tiểu Hoàng rồi hỏi.

Hàn Sương Tịch Sư hơi nhăn nhó:

- Nó thì có chút khó khăn…

- Ồ, vậy ta không đi, ngươi cứ mang theo tên nhân loại ở bên cạnh ta đi trước đi...

Cao Bằng nhấc Hàn Sương Tịch Sư trên vai mình xuống, xoa xoa đầu nó.

----------------------

Dịch: ND

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment