Đưa tiễn A Ngốc, Cao Bằng dẫn đám ngự thú trở lại tập đoàn Nam Thiên.
Tiểu Thảo từ trên đầu A Ngốc leo xuống có hơi ngượng ngùng, không biết nên ở lại chỗ nào cho thích hợp, vẻ mặt mờ mịt luống cuống.
Trong thời gian hơn một tuần này, rốt cuộc Tiểu Thảo cũng hấp thu xong hai viên tinh hạch kia và thành công thăng cấp trở thành Lĩnh Chủ cấp 41.
Từ khi thăng cấp Lĩnh Chủ thì bồ công anh màu trắng như tuyết trên đỉnh quan của nó biến thành hai màu đen trắng. Một nửa là trắng, một nửa là đen.
Tiểu Thảo lăn lộn mấy vòng trên đất, bồ công anh mang theo hai mảnh lá cây tựa như dù nhảy nhẹ nhàng bay lên không trung, xuôi theo chiều gió, xẹt qua đỉnh đầu không mấy rậm rạp của Cao Bằng, nhẹ nhàng bay đi dưới ánh mắt bình tĩnh mà nhạy bén của A Xuẩn. . .
Sau đó lại tiếp tục bay lượn trên bầu trời, bay qua cái đầu khá tươi tốt của Tiểu Diễm. Tiểu Thảo nhìn qua, sau đó có chút thất vọng, lượn một vòng rồi bay xa.
Cái đầu nhỏ đầy lông xù của Hàn Sương Tịch Sư nhìn qua rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, chỉ là có chút nhỏ, toàn bộ thân thể mới lớn cỡ hai bàn tay, còn không cao bằng Tiểu Thảo.
Bạch Cương Phong Nhận Thú lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Thảo một cái.
Đại Tử bảo vệ đầu mình, một con rết anh tuấn tiêu sái như mình sao có thể để một cọng cỏ trên đỉnh đầu được?
Vậy sẽ để cho người ta chế giễu.
Đường đường là Đại Tử ta thì há có thể để người khác chế giễu.
A Ban trái lại có chút chờ mong, nhưng mà Tiểu Thảo lại không quá xem trọng cái lưng nóng rực của nó. Nham thạch quá dày, hệt như một tầng khôi giáp vậy.
Tiểu Hoàng vuốt đầu trọc một cái, mặt không biểu cảm.
Tiểu Thảo khiếp đảm chậm rãi đến gần.
Tiểu Hoàng nhìn nó một cái, Tiểu Thảo lập tức dừng lại.
Tiểu Hoàng thu hồi tầm mắt, Tiểu Thảo dừng ở trên đỉnh đầu nó yên lặng không tiếng động cắm rễ.
Tiểu Thảo mọc rễ vào không giống như những thực vật khác đâm thật sâu vào trong đất bùn, mà là tương tự với hình thức bao vây cố định thân thể mình lại để phòng ngừa bị trượt xuống.
- Đúng rồi, hai ngày sau biểu muội bà con xa của con sẽ trở về từ ngoại khu, con làm ca ca phải chiếu cố biểu muội một chút.
Lúc ăn cơm tối ông ngoại nói với Cao Bằng.
Cao Bằng suy tư. Trước kia hắn không ở bên cạnh ông ngoại nhiều, cũng không mấy quen thuộc đối với những thân thích khác của ông ngoại. . .
Qua sau tết nhất định mấy thân thích này đều sẽ đến tụ hội. Bây giờ đã hoàn toàn khác biệt khi xưa, theo thời đại phát triển thì liên hệ giữa những họ hàng thân thuộc sẽ càng ngày càng mật thiết hơn.
Thời đại rốt cuộc cũng là một vòng luân hồi, từ thời kỳ Thượng Cổ chính là độc chiếm thiên hạ, những người cùng dòng họ hình thành nên một cái gia tộc.
Nhưng theo thời đại phát triển, mối liên kết trong gia tộc càng ngày càng xuống dốc, thế giới phát triển khiến liên hệ giữa người và người nhìn như càng thêm dễ dàng, nhưng kỳ thực lại khiến sự liên hệ giữa người thân dần dần không còn mật thiết nữa.
Ngự sử quật khởi lại để cho chế độ gia tộc hưng khởi lần nữa. Dù sao liên hệ huyết mạch là không dứt bỏ được, cái thành ngữ dùng người không khách quan này cũng không phải là vô cớ thối tha.
Vào tết năm ngoái Cao Bằng vẫn chưa về, cho nên cũng không nhìn thấy những thân thích khác của ông ngoại.
Nhưng khi nghe thấy ông ngoại nói đến biểu muội bà con xa lại khiến trong đầu Cao Bằng nhớ tới một thân ảnh.
Một cô bé tròn trịa trắng nõn.
Khuôn mặt hình bầu dục, đôi mắt vừa lớn lại vừa sáng, mặc áo bông nhỏ màu đỏ, nhìn hệt như một tiểu công chúa được bơm đầy hơi vậy.
Khi đó trưởng bối tập hợp một chỗ dùng cơm, đám vãn bối bọn họ đành đơn độc hình thành một vòng nhỏ để chơi đùa.
Những đứa tuổi tác hơi lớn một chút thì có đồ chơi tốt hơn, bọn họ cũng không thích chơi với mấy người đệ đệ muội muội còn đang học tiểu học và nhà trẻ này.
Mặc dù khi đó mẹ của Cao Bằng bị ông ngoại trục xuất khỏi gia môn, nhưng người sáng suốt đều biết đây chẳng qua là do lão già quật cường này mạnh miệng mà thôi. Hơn nữa dù cho bị trục xuất gia môn nhưng chung quy vẫn là con gái ruột thịt, cho nên thái độ cuẩ bọn họ đối với một nhà Cao Bằng đều rất hoà thuận, cũng không xuất hiện những hình ảnh như thân thích cay nghiệt trừng mắt lạnh lùng gì đó.
Dù sao những thúc thúc bá bá trong ấn tượng của Cao Bằng luôn rất thân thiết hòa ái, thái độ lúc nói chuyện với hắn cũng đều nhỏ nhẹ dễ gần.
Nếu như ấn tượng mà những thúc thúc bá bá kia và đường ca đường tỷ lớn tuổi lưu lại cho Cao Bằng đều là hòa ái dễ gần, vậy thì ấn tượng mà bé con mũm mĩm kia mang lại cho Cao Bằng chính là đáng yêu không làm ra vẻ.
Hình như đang nhớ lại quá khứ không tốt gì đó, Cao Bằng yên lặng gật đầu, lại và ít cơm vào trong miệng.
- Tai biến lâu như vậy, sao con bé còn ở khu ngoài? Những khu bên ngoài nào có an toàn bằng khu Hoa Hạ.
Cao Bằng nhíu mày. Hắn còn nhớ biểu muội này nhỏ hơn hai ngày so với mình, đó chính là hai ngày thời gian.
Một tiểu cô nương chỉ có hai mươi mốt tuổi vẫn còn ở lại khu bên ngoài, cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
- Nghe bác gái của con nói, con bé Khải Luân ra nước ngoài học, mấy ngày trước lấy được chứng nhận tốt nghiệp nên lập tức muốn trở về, chắc bây giờ đang trên đường rồi. Phương diện an toàn thì không cần quá lo lắng, Khải Luân nó cũng có vận khí của mình, có được một con non của ngự thú cấp Lĩnh Chủ ở khu Kim Sa, chỉ cần không chạy loạn thì không có vấn đề lớn về phương diện an toàn.
- Vâng.
Cao Bằng bình tĩnh gật đầu. Nếu như là ngự thú cấp Lĩnh Chủ thì có lẽ hắn còn có chút xúc động, nhưng nếu chỉ là con non của ngự thú cấp Lĩnh Chủ. . . Cao Bằng tỏ vẻ rất bình tĩnh.
- Nghe nói mấy năm trước Khải Luân đi du lịch ở sa mạc Hoàng Kim Hải, sau đó gặp được một con lạc đà đang bị cát lún nuốt chửng, nàng đã bảo những người đi theo cùng nhau cứu con lạc đà từ trong cát lún ra. Lúc ấy có một con lạc đà đực đã bị cát lún nuốt hết, đứng bên cạnh là một con lạc đà cái. Con lạc đà cái kia bây giờ đã trở thành quái vật cấp Lĩnh Chủ, lúc gặp lại Khải Luân nó đã giao một con lạc đà con cho Khải Luân mang theo.
Lần này Cao Bằng nghe đến say sưa ngon lành, cảm giác giống như đang nghe một câu truyện cổ tích vậy.
Có đôi khi cuộc sống càng hí kịch hơn so với điện ảnh.
Chịu ân huệ của người khác, dù có cách mấy năm vẫn không quên báo đáp.
Tư duy của những con quái vật này đúng là đơn giản sáng tỏ, có ân báo ân.
Ăn xong cơm tối, Cao Bằng lên phòng nghỉ ngơi. Ngày thứ hai sau khi rời giường Cao Bằng rửa mặt một chút, sau đó ngồi lên xe đi đến Thiên Các Học Phủ dò xét. Cao Bằng chưa bao giờ quên thân phận của mình, hắn ngoại trừ là thiếu đổng của tập đoàn Nam Thiên ra thì còn có một thân phận khác, đó chính là hiệu trưởng của Thiên Các Học Phủ!
Vừa tới trường học, Cao Bằng đã nhìn thấy hai bên trái phải cổng lớn có hai pho tượng rất uy vũ, thể tích tượng đồng Quan Công cùng với tượng đồng Tần Quỳnh đã lớn hơn so với lần gặp mặt trước.
Ở trước mặt hai bức tượng đồng có hai cái đỉnh đồng, trong đỉnh hương hỏa tràn đầy, khói xanh chầm chậm bay lên trên trời, nhưng tượng đồng bị khói xanh tiêm nhiễm lại không bị đen chút nào.
Trên cánh tay trái của tượng đồng Quan Công có buộc một mảnh vải màu đỏ, lại còn buộc thành hình nơ bướm nữa? ? ?
- Đây là cái gì?
Cao Bằng không biết phải nói gì.
Mấy gã cao tầng của Thiên Các Học Phủ nghe hỏi bèn tranh thủ thời gian chạy tới trả lời:
- Hiệu trưởng, vào nửa tháng trước khi nghỉ cuối tuần có một con quái vật cấp Thủ Lĩnh rất hung mãnh từ trên núi lẻn tới muốn đánh lén học sinh tan học, lúc đó suýt chút nữa một nữ học sinh đã bị quái vật kia đánh trúng, may mắn là Quan lão sư phản ứng kịp thời, một đao đã chém quái vật kia thành hai nửa, cứu được nữ học sinh kia một mạng. Ngay từ đầu người trong nhà cô bé đã chuẩn bị đưa cờ thưởng cho Quan lão sư, nhưng chúng tôi cảm thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt nên không cho bọn họ đưa, cuối cùng dưới sự khăng khăng của bọn họ nên đành đưa cho Quan lão sư một cái khăn đỏ.
Còn bằng lòng chủ động cứu học sinh nữa, tượng đồng Quan Công càng ngày càng tán thành thân phận của mình rồi. . . Trên mặt Cao Bằng đầy vẻ mỉm cười.
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com