Mặt đối mặt với người con gái này, ánh mắt u lãnh thanh tịnh, tựa như một vũng hàn tuyền.
Nhìn chằm chằm vào nữ sĩ là một chuyện không lễ phép, ánh mắt của Cao Bằng rất nhanh đã rủ xuống, sắc mặt bình tĩnh.
Giữa mi tâm cô gái này có một hình xăm hoa sen màu đỏ, Đúng là rất ít gặp… Ừm, tại sao mình lại quan tâm tới mấy thứ này chứ.
Ngay tại lúc Cao Bằng đang suy nghĩ lung tung thì cô gái mặc váy dài đột nhiên mở miệng hỏi.
- Bây giờ là mấy giờ rồi.
Cao Bằng sững sờ, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra.
- Bây giờ đã bảy giờ rưỡi tối rồi.
Cô gái váy trắng trầm mặc, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cũng không nói nhiều mà chỉ hơi gật đầu.
- Nơi này đã rất lâu rồi chưa có người tới.
Cô gái váy trắng mở miệng nói.
- Tôi có thể cảm giác được lực lượng nguyên tố đang dần khôi phục, bây giờ cách lúc nguyên tố khôi phục đã bao lâu rồi?
- Năm năm.
Cao Bằng thành thật trả lời. Chuyện này không có gì để nói dối, đi ra ngoài tùy tiện hỏi một chút là có thể biết.
- Mới năm năm sao...
Cô gái váy trắng nhìn về phía Cao Bằng.
- Cám ơn.
Hơi dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía mấy ngự thú của Cao Bằng, trong mắt tràn đầy tán dương.
- Có thể trong thời gian năm năm đầu mà đã có được mấy ngự thú cấp Lĩnh Chủ cũng là chuyện không tệ rồi. Hơn nữa con sư tử kia của cậu cũng không đơn giản, đẳng cấp trước kia cũng không thấp.
- Cô không phải là người Hoa Hạ sao?
Cao Bằng cẩn thận hỏi.
Hắn luôn cảm thấy tiểu tỷ tỷ này nhìn qua không quá bình thường, trên thực tế Cao Bằng còn có một suy đoán to gan hơn nữa.
- Tôi không phải là người của thời đại các cậu.
Cô gái váy trắng hơi mỉm cười, nói thẳng ra không kiêng kỵ chút nào.
Nói xong lại còn nháy mắt mấy cái.
- Tiêu chuẩn nướng cá của tôi rất tốt, cậu có muốn thử tay nghề của tôi không?
- Không cần làm phiền... Tôi có đồ hộp.
Cao Bằng lắc đầu. Bây giờ đúng lúc cũng đến giờ cơm, nghe cô gái này nói về cá nướng làm Cao Bằng cũng cảm giác mình có chút đói.
- Đồ hộp? Đồ hộp là cái gì?
Cô gái váy trắng hiếu kỳ hỏi.
- Là một loại đồ ăn rất ngon.
Cao Bằng vẫy tay gọi A Xuẩn bay tới, từ trong không gian tùy thân lấy ra mười mấy hộp đồ hộp, có rất nhiều vị khác nhau.
Cô gái váy trắng nhìn đống đồ hộp kia, mở thử một hộp ra xem, bên trong là từng miếng thịt có màu nâu đậm, có một số hộp còn có một vài thứ màu trắng giống như bông tuyết nổi phía trên, màu tối chìm của dầu mỡ theo sự lay động mà hơi chếch đi một chút.
Cô gái váy trắng nhăn mũi hít thử hương vị trong không khí, Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đứng bên cạnh đột nhiên tiến lên.
- Chủ nhân chờ một chút.
Sau đó duỗi ra tay trái bắn ra một đoạn gai băng nhỏ vào trong hộp đồ hộp, đỉnh của gai băng chuyển từ màu xanh trắng thành màu đục ngầu.
Mỗi hộp đồ hộp Hàn Băng Tu La Kỵ Sĩ đều thử một lần, làm hết mới thu lại tay trái nói với cô gái váy trắng.
- Chủ nhân, mấy thứ được gọi là đồ hộp này mặc dù có thể ăn nhưng không quá tốt cho sức khỏe, ta đề nghị …
Lời còn chưa nói hết thì cô gái váy trắng đã xua tay.
- Được, ta biết rồi.
Sau đó liền dùng cái dĩa đâm một miếng thịt thật to trong hộp bỏ vào trong miệng.
Mặc dù loại đồ hộp phổ biến này bề ngoài không được đẹp cho lắm, nhưng hương vị thì vẫn rất đặc biệt.
Cao Bằng nhìn thấy ánh mắt cô gái váy trắng sáng lên, giống như bị hương vị của đồ hộp làm thích thú, rất nhanh sau đó mười mấy hộp đồ hộp đã bị cô gái này ăn mất một nửa.
Mặc dù nhìn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, nhưng sau khi ăn hết một nửa thì cô gái váy trắng lại bỏ cái dĩa trong tay xuống, miệng nhỏ mím lại.
- Tôi ăn no rồi, cậu ăn đi.
Tuy ngoài miệng nói như thế nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi đống đồ hộp… Bây giờ nhìn cô nàng giống như một con nai con đáng thương.
- Không sao, tôi còn rất nhiều.
Cao Bằng vừa nói vừa đưa tay vào trong không gian của A Xuẩn móc thêm mười mấy hộp đồ hộp nữa, lại còn “không cẩn thận” cầm theo một bình nước trái cây.
Ngay lập tức có mười mấy cái xúc tu non mềm ôm lấy cổ tay Cao Bằng, A Xuẩn chững chạc đàng hoàng nói với hắn.
- Ngươi cầm nhầm rồi! Cái này là của ta!
Sau đó A Xuẩn dùng xúc tu đẩy ngón tay Cao Bằng ra, cảnh giác đem bình nước trái cây ôm vào trong ngực.
Hừ! A Xuẩn cơ trí phá tan quỷ kế của Cao Bằng, ta thật sự quá thông minh, tự thưởng cho mình hôm nay được uống thêm một ly nữa.
Sau đó A Xuẩn vui thích ôm bình nước trái cây vui vẻ uống từng ngụm lớn.
- Vậy thì xấu hổ quá.
Cô gái váy trắng miệng thì cắn một khối thịt lớn, giọng hàm hồ nói ra.
- Nhà của tôi mở xưởng đóng đồ hộp, nghĩa là chỗ chuyên làm cái loại đồ hộp này sau đó bán ra ngoài.
Cao Bằng dường như đã phát hiện ra nhược điểm của nàng, hắn chuẩn bị sau khi trở về sẽ đi mua một xưởng đóng đồ hộp.
Ai ngờ cô gái váy trắng lắc đầu liên tục.
- Không được, tôi nhất định phải ở lại nơi này chờ bọn họ trở về.
Bọn họ? Bọn họ là ai?
Nói xong nàng ngượng ngùng thả hộp đồ ăn trong tay xuống, liếc nhìn Cao Bằng một chút, sau đó yên lặng đẩy đồ hộp ra.
- Vậy, vậy tôi không ăn…
Cao Bằng nhịn không được cười lên.
- Không sao, cô giúp tôi nhiều chuyện như vậy thì một chút đồ hộp này có đáng là gì. Cô yên tâm đi, trong nhà tôi còn rất nhiều thứ ăn ngon hơn đồ hộp này nhiều, chờ sau khi tôi về nhà sẽ gửi qua cho cô một ít.
Cô gái váy trắng có vẻ rất cảm động, nghiêm túc nói với Cao Bằng.
- Cậu đúng là một người tốt!
Nghe thấy cô nàng nói mình là người tốt, Cao Bằng cảm giác có chút kỳ quái.
- À đúng, cô bao nhiêu tuổi rồi.
Cao Bằng muốn làm xoa dịu sự xấu hổ này.
- Tính tuổi mụ thì là hai mươi sáu.
Nàng trả lời.
Nhìn thấy Cao Bằng có vẻ không tin, nàng liền nói tiếp.
- Tôi bị phong ấn trong quan tài băng rất lâu rồi, cậu phải biết khi ở trong đó thì không thể tính tuổi tác được.
Mặc dù Cao Bằng không giỏi nói chuyện với con gái lắm, nhưng mà chuyện tuổi tác là kiêng kị của phụ nữ thì hắn cũng biết chút ít.
Cao Bằng cơ trí không hỏi lại vấn đề ở trong quan tài băng có được tính tuổi hay không nữa.
Cuối cùng Cao Bằng lại nói chuyện phiếm với cô nàng trong chốc lát. Dường như là do đã lâu không tiếp xúc với con người, Bắc Thanh Nghiên nói chuyện có vẻ rất hào hứng.
Bắc Thanh Nghiên là tên của nàng, theo như lời nàng thì người trong bộ lạc của nàng đều mang họ Bắc.
Bộ lạc …
Cao Bằng có chút hoảng hốt. Nghe nói tại Thượng Cổ có tồn tại bộ lạc, lúc đó nhân loại lấy cày cấy dệt vải và săn bắn để sinh tồn, còn khai quật được rất nhiều di tích.
Nhưng mà sau đó dường như đã xảy ra tai nạn gì đó, trong vòng một đêm mà nền văn minh thượng cổ đột nhiên đứt đoạn.
Nghe nói Atlantis chính là một trong những nền văn minh thời thượng cổ.
Có học giả cho rằng Atlantis chỉ là một bộ lạc trong nền văn minh thượng cổ, trong cùng thời kỳ đó còn có rất nhiều bộ lạc.
Mà giả thuyết này cũng không thể trở thành học thuyết chủ lưu.
- Cô có nghe nói qua Atlantis chưa?
Cao Bằng mở miệng hỏi.
- Atlantis?
Bắc Thanh Nghiên nhìn Cao Bằng nhiều hơn một chút, sau đó gật đầu.
- Đã từng nghe cha tôi nói qua về bộ lạc Atlantis, nhưng mà bộ lạc này cách bộ lạc Bắc Hàn chúng tôi rất xa nên chúng tôi cũng không có tiếp xúc gì với bọn họ.
Sau một ngày Hàn Sương Tịch Sư leo ra khỏi vạc, sương lạnh màu lam vờn quanh cơ thể nó, cái mũi nhỏ hồng hồng giật một cái, sau đó hắt xì!
- Hắt xì.
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn thấy cấp bậc của nó tăng lên tới Vương cấp thì trong lòng Cao Bằng vẫn rất vui mừng.
- Ngaoo...ooo!
Lên cấp thành công làm cho tinh thần Hàn Sương Tịch Sư phấn chấn hẳn lên, bước ra khỏi vạc nghênh ngang đi về phía Cao Bằng.
- Lực áp chế trong mảnh thế giới này còn chưa hoàn toàn tản đi, trước mắt cũng chỉ có thể xuất hiện Vương cấp là cao nhất, không thể nào tấn thăng tới đẳng cấp cao hơn. Mà quái vật của thế giới khác cũng không thể nào xuyên đến, đây là một loại cơ chế tự bảo vệ của thế giới này.
-----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com