Băng Bộc Bạo Hùng thế mà thua, một đám người Bắc Hùng đứng vây xem cảm thấy không thể tin được, cái này không phải là mời diễn viên chứ.
Nhưng mà đảo mắt suy nghĩ thì tựa hồ cũng không có ai có thể mời được diễn viên đắt giá như vậy . . . Trọng yếu nhất là quái vật có tính cách bạo ngược, làm sao một quái vật hoang dại có thể nghe theo nhân loại phân công chứ?
Có Ngự Sử không quá tin tưởng, cho nên lập tức điều động Ngự Thú của mình lên võ đài muốn chiến đấu một trận cùng với con Lục Giác Khủng Bố Lang này.
Hoàng Á tất nhiên cho phép, tổng cộng có ba danh Ngự Sử phát động khiêu chiến, trong đó có hai người là ngự sử tương đối nổi danh của địa phương, tại bản địa có chút danh tiếng.
Nhưng trong trận chiến với Lục Giác Khủng Bố Lang đều bị đánh bại dễ như trở bàn tay, điều này cũng làm cho thanh danh của Lục Giác Khủng Bố Lang nâng cao một bước.
Đi qua lễ biểu diễn mở màn có chút long trọng, cánh cửa của cửa hàng kém chút bị giẫm phá. Có tham quan, có hiếu kỳ, còn có một ít người thật lòng muốn mua Ngự Thú.
- Fanny, ngày mai sẽ là sinh nhật mười tám tuổi của con, con muốn ngự thú nào?
Một người đàn ông cao lớn dáng người khôi ngô xoa xoa gương mặt của thiếu nữ đứng bên cạnh mình, vừa cười vừa nói.
- Cha, nhìn xem kìa . . . Con cảm thấy đầu ngự thú này khá thú vị!
Hai mắt thiếu nữ tóc vàng sáng lên chỉ vào một con rết màu xám nằm sấp trong lồng lam của cửa hàng.
- Cái gì. . . Trời ạ, con không thể đổi một con khác sao?
Tráng hán khu Bắc Hùng hơi giật giật khóe miệng. Hắn có lá gan rất lớn, những quái vật như sư tử hổ gấu hắn đều cảm thấy thật đáng yêu, trước khi tai biến xảy ra trong nhà hắn còn nuôi dưỡng một con gấu nhỏ đáng yêu.
Thế nhưng đối với mấy con côn trùng xấu xí này, hắn thật sự khó có thể tiếp nhận. Bình thường nhìn xem cũng thôi, nếu như con gái lại mang một con về nhà. . . Vậy thì thật sự đã khiêu chiến cực hạn của hắn.
- Con gái yêu quý của ta, hay là con đổi một con khác đi, được không?
Hoắc Cương Phu miễn cưỡng nở nụ cười.
- Không được, không phải cha đáp ứng với con để tự con chọn lựa hay sao? Cha cảm thấy con rết này rất xấu? Cha chán ghét nó?
Fanny dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lão cha của mình.
- Ách. . . Đương nhiên. . . Đương nhiên không phải.
Là mình ảo giác sao? Hoắc Cương Phu xoa xoa đôi mắt của mình, hắn nhìn thấy một con rết lớn màu tím tựa vào trên tường nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.
Con rết này lại khinh bỉ ta! ?
Hừ, lại dám nói rết xấu.
Đại Tử xụ mặt, dùng đôi mắt nhỏ hồ nghi nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc vàng xấu xí này.
Đáng ghét.
Con rết khổng lồ màu lam xám là không phải là mặt hàng định buôn bán của cửa hàng, chính là do cân nhắc đến việc rết ở khu Bắc Hùng có thể sẽ không được quá nhiều người ưa thích, những người Bắc Hùng thô cuồng này càng ưa thích một chút đồ chơi lớn có lông mềm như nhung.
Đem ra so sánh thì vẫn là người Hoa cùng người khu Đông Nam Á khả ái càng ưa thích Bò Cạp, Ngô Công, Tri Chu. Không ngờ con rết này vẫn còn gây được sự chú ý của những đứa trẻ hiếu động.
Con rết màu xám có tên đầy đủ là Băng Sương Cự Cốt Ngô Công, là một loại ngự thú cấp Thủ Lĩnh. Đương nhiên, hiện tại nó chỉ là một con non, dưới tình huống bình thường sau khi thành niên liền sẽ đạt tới cấp Thủ Lĩnh.
Hiện nay trên toàn bộ thế giới, tiêu chuẩn ngự sử đều đã đề cao, quái vật đẳng cấp Bình Thường gần như không có ai lựa chọn nữa, trừ khi chúng có phẩm chất phi thường cao. Quái vật cấp Tinh Anh trở thành cấp ngự thú chủ đạo trên thị trường buôn bán.
Mà người trẻ tuổi hơi có chút điều kiện và năng lực cũng sẽ lựa chọn con non của quái vật cấp Thủ Lĩnh để trở thành ngự thú đầu tiên của mình.
Con non của quái vật cấp Lĩnh Chủ đối với đại đa số mọi người vẫn như cũ là mong muốn không thể thành. . .
- Được rồi. . . Nếu con đã kiên trì, vậy thì mua con rết này đi.
Hoắc Cương Phu cuối cùng vẫn nghe theo con gái của mình, ai bảo nàng là tiểu áo bông của bản thân chứ.
- Cha, sau khi lớn lên con cũng phải giống như chị, mua một con Băng Sương Cự Cốt Ngô Công!
Tiểu Thomas mới gần chín tuổi cao hứng nói.
Hoắc Cương Phu rất vui mừng, cho con trai một bàn tay.
- Con trai, nếu như ngươi dám mua về thì ông đây sẽ cắt đứt chân ngươi.
Tiểu Thomas kinh sợ che mặt, vì sao cha không nói với chị như vậy.
Mang theo Fanny và Thomas về đến nhà, Hoắc Cương Phu ôm vợ mình một cái.
- Đây là Ngự Thú anh mua cho con gái?
Người vợ tò mò nhìn xem con rết lớn màu xám dài ba mét.
- Đây là tự bản thân con gái yêu cầu mua, anh không có liên quan.
Hoắc Cương Phu liên tục phủ nhận.
- Vâng mẹ, mẹ nhìn xem nó thật đáng yêu.
Fanny lấy từ trong túi tiền ra một ít khoáng thạch màu xám đậm được đánh bóng đặt ở mặt đất.
Ngửi thấy hương vị từ khoáng thạch, Băng Sương Cự Cốt Ngô Công bò trên mặt đất ngửi đi qua, cuối cùng ăn sạch sẽ khoáng thạch xám trên mặt đất.
- Được rồi, mẹ không phản đối yêu thích của con. . . Nhưng mà chúng ta phải biết một con Ngô Công này đến cùng có tác dụng gì. Dù sao nó cũng là con Ngự Thú đầu tiên của con, đối với con rất trọng yếu.
- Nó có lực phòng ngự rất mạnh, không tin mẹ nhìn xem.
Fanny chạy vọt vào trong kho hàng của lão cha lấy ra một khẩu Shotgun, đưa Shotgun ngắm chuẩn vào sống lưng của Băng Sương Cự Cốt Ngô Công sau đó bắn ra một phát.
Bành!
Ni-trát ka-li bắn ra bốn phía, lửa đạn nổ tung tóe bên ngoài lớp vỏ xương cứng rắn phát ra tiếng đương đương đương giòn vang.
Bên trên lớp vỏ xương bóng loáng màu xám không có một chút xíu vết lõm, nhìn qua trơn bóng như mới.
- Nó hiện tại vừa mới đột phá cấp Tinh Anh, đợi sau khi nó trưởng thành đến cấp Thủ Lĩnh thì lực phòng ngự sẽ cường đại hơn!
Fanny đắc ý khoe khoang.
Những ngự thú vừa được mua sắm về nhà tự nhiên sẽ gặp phải sự tò mò đến từ người trong nhà và hàng xóm, đợi đến khi danh tiếng lên men sẽ nghênh đón một làn sóng mua sắm mới.
Một ngày thời gian trôi qua, Hoàng Á thống kê lại một lần. Tổng cộng bán ra bảy mươi tám con quái vật, trong đó có mười tám con trưởng thành và sáu mươi con non.
Chỉ riêng doanh thu ngày hôm nay cũng đã kiếm đủ tiền xe và mức tiêu hao để đào tạo những quái vật này. Số quái vật còn dư lại chưa bán chính là lợi nhuận.
Nhưng mà. . .
- Cao thiếu, khoản lộ phí này vẫn quá đắt.
Hoàng Á cười khổ.
Rốt cuộc cũng không phải trước khi tai biến, hiện tại vận chuyển nhiều quái vật cấp Thủ Lĩnh như vật tới đây, riêng lộ phí chính là khoản tiền trên trời, cho dù có kiếm lời cũng không nhiều.
- Không sao, tiếp tục thông báo cho tổng bộ triệu tập ba trăm con quái vật tới đây, trong thời gian ngắn sẽ dựa vào tổng bộ trợ giúp. Tuy nhiên tôi sẽ tìm một nhóm quái vật có tiềm chất trong số những quái vật bản địa của khu Bắc Hùng, sau đó cố gắng kiến tạo một trung tâm đào tạo và nuôi dưỡng quái vật ở đây.
- Tôi cũng cần một người đáng tín nhiệm tới đây giúp tôi giám sát, hơn nữa người này nhất định phải tọa trấn trụ được nơi này.
Cao Bằng nhìn về phía Hoàng Á rồi nói:
- Anh có người nào giới thiệu cho tôi không.
Hoàng Á trầm mặc hai giây, vẻ mặt đầy kiên định,
- Nếu như Cao thiếu tin được thì tôi sẽ tới trấn thủ bên này! Tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất luận . . .
- Anh nhất định phải lưu lại ở tổng bộ Nam Thiên, nếu như anh đi thì ở tổng bộ Nam Thiên lại không có người nào đủ tiếng nói.
Cao Bằng từ chối lời thỉnh cầu của Hoàng Á.
- Trước mắt thực lực là thứ yếu, tôi chỉ cần trung thành, dám đánh dám liều mạng. Hơn nữa, còn phải là người thông minh.
Hoàng Á nghĩ đến những thủ đoạn bồi dưỡng Ngự thú vô cùng kỳ diệu kia của thiếu đổng, đáy lòng nhất thời lung lay, tập trung suy nghĩ về nhân tuyển,
- Quý Trường Minh! Quý Trường Minh là một thành viên mới bộc lộ tài năng của bộ phận thăm dò, hành sự dũng cảm quả quyết mà cũng không thiếu kiến giải. Hơn nữa hắn cũng là một người thông minh, biết cái gì cần làm cái gì không nên làm.
- Ừ.
Cao Bằng gật đầu,
- Đợi chút nữa anh thông báo cho Quý Trường Minh tới đây một chuyến. Anh đi xuống trước đi.
- Vâng.
--------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com