Không ngờ lại… bị ngăn cản!?
Đám người mặc áo đen chấn kinh, không dám tin tưởng.
Đây chính là ba con Lĩnh chủ cường đại đồng thời tiến hành tấn công đấy. Cho dù là ở trong những quái vật cấp Lĩnh Chủ thì ba con ngự thú này của bọn họ cũng vô cùng cường đại, hiếm có kẻ nào địch nổi.
Làm sao có thể bị ngăn cản như vậy được... Không xong rồi!
Sấm sét đang không ngừng đánh về phía bọn họ.
Ầm ầm ầm!
Trong rừng rậm vang lên những tiếng nổ mạnh liên tiếp.
Qua một lúc lâu, tiếng nổ mạnh mới lắng xuống. Rất nhiều cây cối bị nổ nát, mặt đất gồ ghề, sương mù từ từ tản đi.
Màu đỏ, màu da cam, màu xanh, những màu sắc khác nhau tạo thành lá chắn bảo vệ cho ngự sử bên trong đã giống như nến tàn trong gió.
- Ngự thú của Taira Masakado cũng không có sức công kích mạnh như vậy.
Đội trưởng dẫn đầu đám người mặc áo đen sử dụng ngôn ngữ của khu Nghê Hồng trầm giọng nói.
Cho dù Cao Bằng không hiểu hắn nói cái gì, nhưng vẫn nghe ra được rõ ràng đó là ngôn ngữ của khu Nghê Hồng.
Người của khu Nghê Hồng sao?
Trong đáy mắt Cao Bằng lộ ra sự nguy hiểm.
- Có còn cao thủ nào ẩn nấp nữa không? Nếu như không có... vậy các người có thể chết được rồi.
Cao Bằng thản nhiên nói rồi nhìn lướt về phía xa, sau đó thu hồi ánh mắt.
Hắn biết những người này nhất định có thể hiểu được.
Đám người mặc áo đen nhìn nhau.
- Giết!
Tất cả cùng hô to đầy quyết đoán.
Ba con ngự thú hoàn toàn không do dự xông về phía Đại Tử. Nếu không phải là đối thủ về năng lực nguyên tố, vậy thì cận chiến đi!
Bạch Cương Phong Nhận Thú lặng lẽ nhảy xuống, hai cánh phía sau lưng vỗ mạnh rồi lập tức biến mất.
Ba con ngự thú vừa lao tới liền chậm lại. Hỏa Diễm Tê Liệt Giả cảm nhận được nguy hiểm trước tiên, nó gầm lên một tiếng sau đó xoay người chạy về phía chủ nhân.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Bạch Cương Phong Nhận Thú xuất hiện ở trước mặt mấy ngự sử, hai chi trước gập lại đặt giao nhau tạo thành chữ thập, chém xuống.
Máu tươi phun trào.
Một loạt những cái đầu bay lên cao.
Có hai ngự sử sau khi bị thương liền biến mất, mỗi ngự sử sẽ thức tỉnh năng lực bảo mệnh khác nhau, phương hướng trọng điểm cũng khác nhau.
Sau khi hai ngự sử biến mất lại không xuất hiện ở bên cạnh bốn con ngự thú cấp Lĩnh Chủ, xem ra bọn họ còn giấu ngự thú khác ở gần đây.
Cao Bằng có biết về năng lực này, bởi vì Hoàng Á đã thức tỉnh năng lực bảo mệnh với cái tên là Tuyệt Địa Tí Hữu, có thể làm cho ngự sử tiến hành một lần không gian truyền tống tới bên cạnh một ngự thú nào đó của hắn lúc bị vết thương trí mạng.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là khoảng cách giữa ngự thú và ngự sử không thể vượt qua một phạm vi nào đó.
Khi vượt quá phạm vi thì nhất định sẽ không thể truyền tống được nữa.
Cho nên...
Bạch Cương Phong Nhận Thú ngửi ngửi liêm đao của mình và mùi còn sót lại trong không khí.
Vành tai của nó dựng thẳng, lắng nghe âm thanh của rừng rậm.
Trong phút chốc hai mắt lập tức sáng lên, đã tìm được. Lưu Quang lập tức biến mất.
- Ầm!
Hỏa Diễm Tê Liệt Giả đánh một trảo thất bại.
- Thôi không chơi nữa, trò chơi kết thúc rồi. Đại Tử, cho chúng nó một cái kết vui vẻ đi.
Cao Bằng ôm Tịch Sư nhảy từ trên lưng của Đại Tử xuống.
Đại Tử híp mắt lại rồi hừ lạnh một tiếng, cũng không thể để Cao Bằng cứ bế con Tịch Sư này mãi được. Nó rõ ràng đã dài tới mười mét mà cứ suốt ngày giả vờ như mình còn nhỏ lắm, thật đúng là không biết xấu hổ.
Long Dực vỗ mạnh, Đại Tử hóa thành một ánh chớp lao nhanh đi.
Phốc phốc.
Sừng nhọn trên đỉnh đầu đâm thủng ngực của Tam Nhãn Nha Tướng, lôi điện bạo phát!
Sức mạnh lôi điện cuồng bạo lan tràn khắp toàn thân của Tam Nhãn Nha Tướng, ánh chớp thậm chí trong nháy mắt biến cơ thể nó trở nên sáng rực.
Sấm sét tiêu tan, Tam Nhãn Nha Tướng đã bị sét đánh biến thành than.
Cái đuôi lớn quét ngang, phần cuối đuôi là những gai nhọn màu vàng giống như lưỡi cưa, nếu bạo phát với tốc độ cao có thể xé rách kim loại. Hỏa Diễm Tê Liệt Giả từ mặt bên đánh lén bị cái đuôi lớn quét trúng, trong nháy mắt hai cánh tay nó cong lại che chắn giảm bớt lực va chạm. Nhưng cho dù vậy, ngực nó vẫn bị cắt ra một lỗ thủng rất lớn.
Đại Tử quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Phúc Xạ Cự Hạt.
Tính tình Phúc Xạ Cự Hạt cũng rất hung hăng, tựa như muốn nói ngươi nhìn ta nữa thì ta sẽ đánh ngươi đấy.
Nó trực tiếp hất đuôi lên xông về phía Đại Tử, không quan tâm mình có đánh nổi hay không.
Một phút đồng hồ sau, trên mặt đất có thêm thi thể của Phúc Xạ Cự Hạt.
Phệ Kim Cộng Sinh Tiển nhìn thấy cảnh tượng này thì thành thật bỏ chạy.
Nhưng bởi vì nó là ngự thú loài nấm, trừ khi bám vào trên lưng của những sinh vật khác, bằng không tốc độ di chuyển tất nhiên chẳng ra sao cả.
Bây giờ Lĩnh Chủ bên quân địch chỉ sót lại Hỏa Diễm Tê Liệt Giả là còn có năng lực chiến đấu.
- Giết!
Hỏa Diễm Tê Liệt Giả không chạy trốn mà điên cuồng xông về phía Đại Tử, trong ánh mắt lộ vẻ điên cuồng.
Lúc này, sự tê dại trong mắt Hỏa Diễm Tê Liệt Giả đã biến mất, ánh mắt còn nóng hơn lửa.
Nó không sợ hãi, quên hết cả sự khủng hoảng mà nhàovề phía Đại Tử, không ngừng cắn, xé, cào cấu.
Đại Tử lại dùng một trảo đánh bay nó, lại một trảo đè nó xuống đất ma sát.
Ma sát trước sau.
Lớp da ngoài của Hỏa Diễm Tê Liệt Giả vốn đã cháy đen lại còn bị mài mất thêm một lớp.
Đây là dưới tình huống đẳng cấp không thua kém bao nhiêu, nhưng lại chênh lệch hai phẩm chất.
Không ngờ nó lại trực tiếp bị nghiền ép, hoàn toàn không có sức chống đỡ, bị đè xuống đất ma sát như vậy.
Hỏa Diễm Tê Liệt Giả bị Đại Tử đè trên mặt đất run rẩy giơ móng vuốt lên, dùng sức nhéo vào trên đùi của Đại Tử.
- Hừ!
Tính tình dữ tợn của Đại Tử bị kích phát, cứng rắn đánh gãy một cánh tay của Hỏa Diễm Tê Liệt Giả.
Hỏa Diễm Tê Liệt Giả bị cụt tay ngửa mặt lên trời rít gào, đột nhiên điên cuồng hét lớn:
- Ta, ta là Anderson! Ta là Anderson! Anderson!
- Tên quái vật này, đến đây đi!!!
Cơ thể Hỏa Diễm Tê Liệt Giả phồng lên, da phía ngoài xuất hiện từng vết nứt, từ bên trong vết nứt có khói đen cuồn cuộn phun ra.
Trong nháy mắt sức lực của nó đã bạo phát thoát khỏi sự khống chế của Đại Tử, móng vuốt tăng vọt đâm thủng bụng của Đại Tử. Đại Tử bị đau, tâm nhãn ở sâu bên trong trái tim lập tức mở ra. Toàn thân của Hỏa Diễm Tê Liệt Giả có ngọn lửa màu đỏ gần như trong suốt quấn quanh, đó là ngọn lửa phẫn nộ.
Tâm nhãn co lại.
Ầm!
Ngọn lửa phẫn nộ vốn vô hình bị đông cứng, trong phút chốc rắc rắc vỡ nát.
Ầm!!!
Động tác của Hỏa Diễm Tê Liệt Giả dừng lại, vết nứt trên toàn thân tiếp tục mở rộng.
Nó giống như một quả khí cầu bị chọc thủng, khói đen nhanh chóng thoát đi.
Hỏa Diễm Tê Liệt Giả lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cơn giận trong đáy mắt biến mất giống như thuỷ triều rút xuống. Con ngươi màu xám dần dần trở nên trong sáng, bình tĩnh đối mặt với Đại Tử, trong mắt thậm chí có sự giải thoát.
- Công chúa điện hạ, ngài đang ở đâu? Bọn họ nói có thể giúp ta tìm được ngài, nhưng đó không phải là ngài, chỉ bức tượng của ngài.
Anderson thì thào tự nói, một giọt nước mắt rơi xuống:
- Ta đi tới địa ngục không tìm được ngài, ta trở lại nhân gian cũng không tìm được ngài. Lần này có lẽ ta lại có thể nhìn thấy ngài rồi...
Anderson quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thật sâu, sương mù màu đen từ trong thân thể hắn không ngừng tiêu tan, giống như cát chảy qua kẽ ngón tay.
Xào xạc.
Một trận gió thổi tới, Hỏa Diễm Tê Liệt Giả tiêu tan ở trong không khí.
Bên kia, Lưu Quang một trái một phải mang theo hai người mặc áo đen đã hôn mê bất tỉnh thả xuống trước mặt Cao Bằng.
Đây là Cao Bằng cố ý căn dặn để lại người sống. Thẩm vấn đã quá cấp thấp rồi, hắn trực tiếp bảo Sinh Trường Chi Não qua đọc ký ức là có thể biết rõ cả chuyện bọn họ từng đái dầm lúc mấy tuổi nữa.
Cao Bằng có thể cảm giác được một ánh mắt từ phía xa nhìn trộm mình, cuối cùng ánh mắt này lại biến mất.
----------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com