Hàn Sương Tịch Sư nhảy ra khỏi ngực Cao Bằng, xé mở cửa khoang, gầm lên giận dữ. Thể tích đón gió phồng lớn lên, vuốt sư tử sắc bén đập nát cột sáng, vô cùng vô tận lam quang ngưng tụ thành trường mâu bắn xuống ào ào như mưa.
Ầm ầm ầm.
Mâu băng cắm lít nha lít nhít khắp nơi, cuối cùng hóa thành một tòa núi băng nhốt Độc Nhãn Cự Ma ở bên trong, bao gồm cả Đồng Ma ngồi trên lưng Độc Nhãn Cự Ma cũng bị đóng băng.
Viên phi công sống sót sau tai nạn cảm kích nhìn Cao Bằng.
Nếu như không có Cao Bằng thì vừa rồi hắn đã chết.
Cao Bằng vỗ vỗ vai anh ta, lạnh nhạt nói bằng tiếng Nhật:
- Quay về đi!
Sau đó cabin trên đỉnh đầu mở ra, A Ngốc mang theo Cao Bằng nhảy ra ngoài.
Cabin đóng lại, viên phi công nhìn kính chắn gió bị cào rách một đường mà khóc không ra nước mát. Nhưng cũng may động cơ và cánh máy bay không bị ảnh hưởng gì, có thể hạ cánh khẩn cấp.
- Chủ nhân, giết hết toàn bộ hay bắt sống?
Hàn Sương Tịch Sư trầm giọng hỏi.
- Giết hết ngự thú, ngự sử thì xem xét tình hình.
Cao Bằng tùy ý đáp.
Người kia vừa tới đã hạ sát thủ nên hắn chẳng có chút hảo cảm nào với bọn họ. Nếu như vừa rồi thực lực của mình không đủ thì đã bị đạo quang trụ và lôi điện trước đó giết chết rồi. Những người này đã hạ sát thủ như thế, vậy mình cũng không cần nhẹ tay.
- Hiểu rồi.
Hàn Sương Tịch Sư nhẹ nhàng nhảy lên núi băng, tiếp tục sử dụng năng lực, không ngừng gia cố núi băng.
- Ngang!
Một tiếng voi rống thật dài.
Lục Nha Phạm Tượng dẫm hai chân xuống đất.
Đông!
Một tầng sóng gợn vô hình lấy nó làm trung tâm lan rộng ra xung quanh.
Sóng tinh thần mãnh liệt ép hư không vặn vẹo, khiến hơn phân nửa người dân trong thành thị ngã rạp, một số người bị bệnh tim và mấy người già trẻ em còn chết ngay lập tức.
Sóng xung kích đã kích thích Độc Nhãn Cự Ma và Đồng Ma trong núi băng tỉnh lại.
Sóng xung kích này không có lực công kích gì với Độc Nhãn Cự Ma, nhưng Cự Ma thần trí hơi mơ hồ chợt cảm giác như bị kim đâm, sau đó đột nhiên tỉnh lại.
Ánh mắt tan rã dần ngưng tụ.
- Rống…
Tiếng gầm thét từ trong núi băng vọng ra, cả tòa núi đều run rẩy.
Hắc Điện Lôi Ưng trên trời lượn nửa vòng tròn, từ trên không lao thẳng về phía Cao Bằng.
Đây là cơ hội tập kích tốt nhất. Bởi vì nhiều quái vật hệ sức mạnh và hệ cận chiến khi trôi nổi giữa không trung, mười thành sức mạnh thân thể chỉ phát huy ra được bảy thành thậm chí thấp hơn.
Ở hậu phương, không hiểu vì sao từ trong đáy lòng Đồng Ưng dâng lên dự cảm bất tường.
Hắn nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ từ không trung rơi xuống. Cái bóng nhỏ kia chắc là ngự sử, cái lớn theo như tỷ lệ thì… là một ngự thú khác chăng?
Người này lại có hai con ngự thú sao?
Làm sao có thể!
Đây là lần đầu tiên kể từ khi quay về tổ địa Đồng Ưng bị chấn kinh.
Đây là Thánh Thể trong truyền thuyết sao?
Nghe nói chỉ có thể chất cực kỳ đặc thù hiếm thấy trong truyền thuyết mới có thể ký kết được nhiều ngự thú mà không bị hạn chế, thể chất ấy họ gọi là Thánh Thể. Người có Thánh Thể có thể dẫn đầu bộ lạc của họ trở nên cường thịnh hơn.
Bởi vì có thể đồng thời ký kết huyết khế với nhiều ngự thú có nghĩa là hắn không bị hạn chế, có đôi khi chỉ có một con ngự thú sẽ dễ bị nhằm vào. Nếu có nhiều ngự thú thì không cần lo nữa, khả năng sinh tồn và sức chiến đấu cũng sẽ mạnh hơn.
- Cái gì? Người kia là Thánh Thể sao?
Đồng Tượng sửng sốt.
- Tôi chỉ nghi ngờ thôi, bởi vì không thấy có ngự sử nào khác quanh hắn. Con ngự thú bên cạnh kia rất có thể cũng là của hắn.
A Ngốc nhìn Hắc Điện Lôi Ưng đang bay tới, mặt không biểu tình, thân thể hài cốt dần nhạt đi, màu sắc nhanh chóng đổi sang xám. Vong Linh Diễm trong hốc mắt tràn lan, linh hồn kêu rên, hồn lực mênh mông khổng lồ càn quét khắp thiên địa.
Tử khí ngập trời cuồng bạo tràn ra bốn phía.
Hồn lực khổng lồ khiến cho hư không run rẩy, trong thoáng chống đám Đồng Ưng đã nhìn thấy hình chiếu tử vong của chính mình.
m Hồn Chi Tâm hoán đổi – m Hồn Chúa Tể!
- A!!!
Trong không khí, vong hồn thê lương rít lên.
Trong khoảnh khắc, A Ngốc đã hoán đổi thành công trạng thái từ Hài Cốt Chúa Tể sang m Hồn Chúa Tể.
A Ngốc mở rộng năm ngón tay, nhắm thẳng vào Hắc Điện Lôi Ưng đang bay tới.
Đột nhiên Hắc Điện Lôi Ưng bỏ chạy, đổi hướng, tựa như chiến cơ mất khống chế nghiêng nghiêng lao xuống đất.
Đôi cánh dài như hắc đao cắt đứt mảng lớn cây cối đá tảng, cuối cùng khảm sâu vào bùn đất.
Đuôi cánh thò ra ngoài hơi run rẩy…
Phụt.
Hai dòng máu chảy ra từ mũi của Đồng Ưng, hắn run rẩy quỳ xuống.
Thân thể không ngừng run rẩy sợ hãi nhìn m Hồn Chúa Tể vẫn đang trôi nổi ở phía xa.
Chỉ một chớp mắt, một chớp mắt mà ngự thú của mình đã bị giết chết, không có chút sức phản kháng, linh hồn đã bị xóa bỏ hoàn toàn.
Dù phẩm chất Hắc Điện Lôi Ưng của mình thấp hơn ngự thú của ba người còn lại một bậc, nhưng chênh lệch một cấp độ làm sao có thể giết chết trong chớp mắt như vậy được. Nếu không chạy trốn, nếu chiến đấu chính diện, ngự thú của bọn họ muốn thắng Hắc Điện Lôi Ưng chí ít cũng cần mười phút.
Nên nhớ đây là chiến thắng, chứ không phải giết chết.
- Trốn! Mau trốn đi!
Đồng Ưng điên cuồng gào thét.
- Cái gì?
Đồng Ma sửng sốt.
Đồng Tượng phản ứng nhanh hơn, Lục Nha Phạm Tượng chính là ngự thú hệ Tinh Thần, có cảm giác cực kỳ linh mẫn với các loại thuộc tính Tinh Thần, Tâm Linh, Linh Hồn.
Lục Nha Phạm Tượng cực kỳ sợ hãi, thậm chí còn cảm giác như gặp phải thiên địch.
Con ngự thú kia chí ít cũng là phẩm chất ngũ tinh!
Cả bộ lạc của bọn họ cũng chỉ có một con ngự thú có phẩm chất ngũ tinh, đó chính là ngự thú cực kỳ nổi tiếng của một tiên tổ.
Xoay người cưỡi lên Lục Nha PHạm Tượng, Đồng Tượng lập tức bỏ chạy, không có chút ý nghĩ sẽ cứu những người khác.
Lúc này, hắn chỉ muốn bỏ chạy giữ mạng.
Chỉ cần… chỉ mong có thể sống sót.
Khuôn mặt Đồng Tượng nào còn vẻ chất phác trước đó, mắt như kiếm sắc, hàm răng nghiến chặt.
Một hơi sau, Đồng Ưng ở sau lưng kêu lên một tiếng, sau đó đổ gục xuống.
Sau ba mươi hơi thở, Kim Quang Thánh Linh Thú và Đồng Linh cùng ngã xuống.
Sau bốn mươi hơi thở, Đồng Tượng tê cả da đầu, một đợt sóng linh hồn cường đại xé nát phòng tuyến linh hồn của hắn. Đồng Tượng ngất trên lưng Lục Nha Phạm Tượng.
Lục Nha Phạm Tượng là ngự thú hệ Tinh Thần, cộng thêm thể trạng cường tráng, dù bị sóng linh hồn tấn công cũng không ngã xuống ngay mà ra sức giãy dụa, tinh thần lực còn lại hóa thành kim quang bảo hộ nó.
m Hồn Chúa Tể kéo theo một đạo tàn ảnh thật dài rơi xuống đỉnh đầu của Lục Nha Phạm Tượng. Tựa như Đạt Ma trấn tượng, một chưởng vỗ trúng đỉnh đầu nó. Dòng khí màu xám tuôn ra xé nát kim quang, Lục Tượng Phạm Nha rên rỉ một tiếng rồi khuỵu gối, đầu voi rủ xuống, cả người đổ gục.
Tất cả chỉ mất thời gian năm mươi hơi thở, tất cả người xâm nhập hoặc là bị chết, hoặc là hôn mê.
A Ngốc vẫn trôi nổi giữa hư không, nhắm vào Lục Nha Phạm Tượng vẫy tay một cái, một đoàn hỏa diễm màu trắng bay xuống chui vào đầu con voi này.
Một tiếng vang trầm thấp, Lục Nha Phạm Tượng chết ngay tại chỗ. Một đoàn quang hoàn lớn từ đầu nó bay ra dung nhập vào trong cơ thể A Ngốc, khí tức của A Ngốc tăng thêm một phần.
Tất cả sinh mạng bị A Ngốc giết chết đều có thể khiến cho linh hồn của A Ngốc tăng trưởng một cách vĩnh cửu.
- Ngang!
Da thịt của Lục Nha Phạm Tượng tróc ra từng mảng, một đạo huyễn ảnh mơ hồ màu xám trắng thức tỉnh quanh cái xác của Lục Nha Phạm Tượng, hai đóa u minh hỏa thay thế vào vị trí đôi mắt.
----------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com