Cao Bằng có chút im lặng. Phải làm sao mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàng nhả giải quyết vấn đề này đây, chính mình cũng không có khả năng ngồi chờ ở vết nứt không gian suốt 24/24 đợi đến một rồi giết một được.
Cao Bằng xoa xoa huyệt Thái Dương, trừ khi khiến bọn họ không biết là chính mình làm ra.
Không biết là chính mình làm?
Hai mắt Cao Bằng sáng lên.
Giết chết hết tất cả người biết, có phải sẽ không ai biết mấy người này là do ta giết hay không?
Cao Bằng vỗ tay một cái, ý kiến hay.
Giết tất cả những ai biết chuyện thì chẳng phải là không ai biết nữa sao?
Có vẻ như cảm giác được suy nghĩ của chủ nhân, vong hồn chi diễm trong hốc mắt A Ngốc nở rộ, lộ ra sát khí âm hàn.
Mặc dù ba người không hiểu rõ suy nghĩ của Cao Bằng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát khí xung quanh.
- Ngươi giết ta đi! Đàn ông bộ lạc Tang Đồng chưa từng sợ chết!
Đồng Ưng vẫn luôn im lặng đột nhiên gào lên.
- Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi!
Cao Bằng từ tốn nói.
A Ngốc thoáng suy nghĩ một chút, linh hồn của Đồng Ưng lập tức bị cướp đoạt một cách bá đạo, thần thái trong mắt biến mất.
Một sinh mệnh đôi khi chỉ như một cây nến, thổi một hơi liền tắt.
- Còn ai muốn chết nữa không?
Cao Bằng quét mắt nhìn qua hai người khác, giọng nói có chút run run.
Không hiểu sao, lúc này Cao Bằng khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Đồng Tượng lắc đầu liên tục. Đồng Linh suýt thì khóc thành tiếng, ngậm nước mắt cắn chặt môi.
- Chủ nhân, cảm xúc lúc này của ngươi không đúng.
A Ngốc đột nhiên nói.
Cao Bằng dừng bước lại:
- Ta bị ngoại lực ảnh hưởng tới sao?
A Ngốc lắc đầu:
- Không có… nhưng cũng có.
- Có ý gì?
- Lúc này lệ khí của chủ nhân tương đối nặng.
Được A Ngốc nhắc nhở Cao Bằng mới phát giác được có gì đó không ổn, hình như lệ khí của mình hơi lớn thật.
Vừa rồi mình có ý định giết người, vậy mà lại không hề cảm thấy có gì không ổn.
Cao Bằng vội lắc đầu, vuốt vuốt mặt, thở dài một hơi.
- Vì sao lại như vậy?
Cao Bằng hỏi thăm A Ngốc thông qua huyết khế.
Nghĩ một lát, A Ngốc đáp:
- Có thể chủ nhân bị ta ảnh hưởng.
Thực lực của ta tăng lên sẽ phản hồi lại linh hồn lực cho chủ nhân.
Linh hồn của ta mạnh lên là nhờ giết chóc, dù ta đã loại bỏ gần hết lệ khí, lệ khí truyền lại cho ngươi cũng hầu như không còn, nhưng số lượng lại rất nhiều.
A Ngốc nói ra sự thật.
- Ta còn cho rằng ngươi không bị ảnh hưởng.
A Ngốc bổ sung thêm một câu.
- Vậy tại sao lúc trước ta không bị ngươi ảnh hưởng?
Cao Bằng không hiểu.
- Hẳn là do thực lực của nó tăng lên quá nhanh, mà phẩm chất của nó cũng quá cao.
Hàn Sương Tịch Sư chen vào, giọng nói có chút chua:
- Nhưng mà ảnh hưởng này cũng không lớn, qua một thời gian nữa chút ảnh hưởng đó sẽ không còn.
Có một câu Hàn Sương Tịch Sư không nói, điều kiện tiên quyết là tốc độ tăng cấp của bộ xương kia thả chậm lại...
Nếu không, cứ theo tốc độ này thì lệ khí của ngươi sẽ chỉ càng ngày càng nặng.
Nhưng lệ khí nặng cũng không có gì không tốt, nó chỉ khiến cho tính cách càng bá đạo hơn mà thôi.
Hàn Sương Tịch Sư cảm thấy tính tình của Cao Bằng quá hoà ái, không đến nỗi là Thánh Mẫu, nhưng vẫn cứ như cá ướp muối ấy, xưa nay đều không chủ động tranh đấu.
Hàn Sương Tịch Sư cũng từng đề nghị với Cao Bằng, nhưng vô ích, đó là bản tính của tên lười này rồi.
Nếu tính cách của Cao Bằng có thể cường thế hơn một chút thì tốt hơn.
Về phần tàn bạo gì đó Hàn Sương Tịch Sư lại không hiểu. Nó là quái vật, quan điểm của quái vật là mạnh được yếu thua, làm gì có tàn bạo.
Hàn Sương Tịch Sư ghé đầu vào bên cạnh Cao Bằng, đáy mắt lộ vẻ mong đợi. Nó thực sự mong chờ tính cách của Cao Bằng thay đổi.
Quả thực gần đây A Ngốc tăng cấp rất nhanh, chẳng trách…
Cao Bằng nhẹ nhàng thở ra, biết nguyên nhân rồi thì không cần lo lắng nữa.
Chỉ là chút ảnh hưởng đến cảm xúc thôi, biết nguyên nhân rồi thì chỉ cần sau này chú ý khống chế một chút là được.
Trên mặt Cao Bằng lộ ra nụ cười xán lạn, quay sang nói với hai người còn lại:
- Vừa rồi chỉ đùa với các ngươi thôi, không cần để ý. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi. Chỉ cần trưởng bối của các ngươi có thể đưa ra một trong số các loại tài liệu này, ta sẽ để các ngươi về. Nào lại đây, nhớ cho kỹ vào. Chân Long quả, Đại Phá Diệt Bản Nguyên Thạch, Linh Độ Chi Quang, Vũ Thần Thể Xác, Thiên Tâm Chi Hỏa…
Cao Bằng đọc ra một loạt cái tên.
Đồng Tượng ngơ ngác. Ngoài Chân Long Quả, hắn chưa bao giờ nghe nói về những tài liệu còn lại.
Sau khi thẩm vấn, Cao Bằng biết bọn họ vẫn chỉ sử dụng tài liệu thô. Có thể nói, bọn họ căn bản không có phương pháp tư duy khoa học.
Hoàn toàn chỉ là đời đời truyền lại, mỗi một hệ huyết mạch chỉ có nghiên cứu một loại hình ngự thú nào đó.
Nhờ vậy mà bọn họ tinh thông phương pháp khai phát năng lực, tấn cấp phẩm chất của loại ngự thú này. Nhưng phần lớn đều coi là gia truyền, không truyền ra ngoài.
Mà ngoài ngự thú quen thuộc, đối với những ngự thú không quen thuộc thì có một cách bồi dưỡng hệ phật.
Họ chỉ biết rằng dùng hỏa diễm hoa lâu dài sẽ có ích cho quái vật hệ Hoả, khi đang phục dụng hỏa diễm hoa sẽ không thể phục dụng tài liệu hệ Thuỷ, nếu không sẽ làm suy yếu hiệu quả của hỏa diễm hoa. Sau khi phục dụng hỏa diễm hoa có thể ăn một chút quang minh diệp, có thể tăng cường hiệu quả.
Tất cả đều dựa ý thức này, nên kiến thức như vậy cực kỳ quý giá.
Là những tài liệu này sao. Nhưng cho dù là Chân Long Quả mình cũng không lấy ra được, cả bộ lạc cũng không có được nó. Đó là tài liệu trong truyền thuyết, nghe nói nếu á long hoặc quái vật có long huyết ăn Chân Long Quả có thể chiết xuất huyết mạch.
Mỗi một Chân Long Quả đều có thể khiến cho vô số quái vật họ rồng điên cuồng tranh đoạt. Mà quái vật họ rồng dù cho yếu nhất cũng là Vương cấp, căn bản không thể nào lấy được!
Nhưng mà Đồng Tượng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
- Nhớ rồi.
- Không nên lừa ta. Đúng rồi, ngươi định làm thế nào để báo tin cho người trong bộ lạc của ngươi? Bảo ta thả ngươi quay về thông báo chắc chắn là không được.
Cao Bằng nghiêng người nhìn hắn một chút. Người này mập mạp, nhìn qua có vẻ trung thực thật thà, nhưng trên thực tế lại là người có tâm tư kín đáo nhất.
- Ta có cách.
Đồng Tượng thở dài, gia hỏa này quá cảnh giác.
Cuối cùng Đồng Tượng móc ra một quyển da thú từ trong ngực, dùng bút than màu đen viết mấy chữ lên đó, sau đó ném nó tới bên kia vết nứt không gian.
Đột nhiên Cao Bằng đưa tay bắt lấy quyển da thú.
Đồng Tượng sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn.
Cao Bằng nhíu mày nhìn Đồng Tượng, lại nhìn sang Đồng Linh đang hơi khẩn trương, cười nhạo nói:
- Đột nhiên nhớ ra một chuyện, ta không biết đọc chữ của các ngươi thì làm sao biết ngươi viết cái gì. Vạn nhất… là viết tin tình báo thì sao.
Cao Bằng đùa cợt vò quyển da thú lại thành một cục.
- A Ngốc, giúp ta lưu lại lời nói.
Cao Bằng quay sang nói với A Ngốc.
A Ngốc gật đầu, đưa tay quơ vào hư không. Sương mù màu xám ngưng tụ thành một tinh thể màu xám đục, tin tức muốn nói được giữ lại ở bên trong tinh thể xám.
Sau khi ném viên tinh thể màu xám vào trong vết nứt không gian, Cao Bằng mang theo hai tù binh rời khỏi nơi này.
Ba tiếng sau, hắn tới Tây Kinh. Sau một hồi nói chuyện hảo hữu, Cao Bằng lại vơ vét kho tàng của chính phủ Tây Kinh khu Nghê Hồng một lần.
Không hổ là thế lực chính phủ, có rất nhiều tài liệu. Thậm chí hắn còn không thể mang hết đi được, chỉ chọn vài thứ hiếm có mang đi.
Tây Kinh là thủ đô của khu Nghê Hồng, ẩn giấu một nhà kho cất chứa những tài liệu cao cấp nhất của cả một khu. Cao Bằng lấp đầy không gian của A Xuẩn rồi mới hài lòng rời đi.
Chỉ để lại một đám lãnh đạo cấp cao của khu Nghê Hồng nhìn nhà kho rỗng tuếch mà khóc không ra nước mắt.
Bây giờ A Xuẩn đã đạt tới cấp Lĩnh Chủ, không gian tuỳ thân đã lớn bằng một cái sân bóng đá.
Không gian khổng lồ như thế có thể chứa được rất nhiều thứ, thậm chí có thể giấu cả một tòa biệt thự vào trong đó.
Lúc tới mang theo mười tám con vong linh thuộc hạ cấp Lĩnh Chủ, lúc về có thêm bốn con vong linh Vương cấp và một đám tài liệu chứa đầy một sân bóng.
Cao Bằng than thở. Mệt, lần này thật mệt.
----------------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com