Tiểu Diễm ợ một cái, trên mặt lộ ra một tia khó chịu.
Lúc đầu tự nhiên là thoải mái, nhưng sau đó lại có chút đau.
Dù sao cũng là nuốt sống hỏa diễm loại thao tác có độ khó cao như này.
Mặc dù Tiểu Diễm có kháng tính với hỏa diễm vô cùng cao, nhưng nuốt vào trong bụng vẫn là có một chút không thoải mái.
- Biu~
Sau mông Tiểu Diễm bỗng dưng truyền ra một trận âm thanh kỳ quái.
Tiểu Hoàng chấn kinh vội quay đầu lại nhìn, không dám tin trừng Tiểu Diễm.
Quả thật không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng…
Cái mặt béo của Tiểu Diễm chợt đỏ lên, trừng lại Tiểu Hoàng một cái,
- Tên trọc!
Tiểu Hoàng bất mãn lầm bầm đáp trả:
- Ta không phải tên trọc! Đừng có gọi bậy bạ, tên trọc là tên của ngự thú khác.
- Tất nhiên là ta biết ngươi không phải tên trọc rồi, nhưng ngươi là lão trọc mà.
Tiểu Diễm cười lạnh.
- Lão… lão trọc?
Tiểu Hoàng nghẹn ngào.
- Đúng vậy, người khác là tiểu trọc, còn ngươi là lão trọc.
Tiểu Hoàng trầm mặc.
- Đừng giết cái con Điêu Thiềm kia.
Cao Bằng cố gắng trấn an Tiểu Hoàng đang thẹn quá hóa giận.
- Cái con Điêu Thiềm này vẫn còn có tác dụng.
Tiểu Diễm có năng lực có thể thông qua hấp thu những hỏa diễm khác đạt được trưởng thành. Đây tự nhiên không phải giống như việc hấp thụ một chút DNA là được, nó là một quá trình lâu dài.
Ngoại trừ hỏa diễm của mình ra, còn có các loại hỏa diễm tiên thiên do những quái vật khác trong giới tự nhiên sinh ra đều là mục tiêu mà Tiểu Diễm có thể hấp thu.
Những ngọn lửa này sau khi bị Tiểu Diễm hấp thu sẽ bị bản mạng hỏa diễm trong cơ thể của Tiểu Diễm tiêu hóa, tương tự như là một sủng vật vậy.
- Được rồi.
Tiểu Hoàng nhìn Hỏa Vĩ Điêu Thiềm một cái. Con Hỏa Vĩ Điêu Thiềm kia há miệng quay về phía Tiểu Hoàng phun ra hỏa diễm ngập trời. Hỏa diễm càn quét tứ phương, dường như muốn đốt cháy cái này… Bộp!
Ngậm miệng lại, Tiểu Hoàng thu hồi tay phải.
- Không cho phép mở miệng, miệng thối.
Cuối cùng Hỏa Vĩ Điêu Thiềm bị Cao Bằng bắt sống trở thành một thiết bị nạp điện di động miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Chỉ cần khôi phục tinh lực sẽ bị ép khô hỏa diễm, ở đâu còn có tinh lực tạo phản nữa. Hỏa diễm mỗi ngày vất vả đề luyện ra trong chớp mắt bị thôn phệ không còn một mống. Nếu như không thể sản sinh ra đủ số lượng hỏa diễm thì thậm chí sẽ còn bị đánh nữa.
Mỗi lần nghĩ tới đây, Hỏa Vĩ Điêu Thiềm không nhịn được muốn khóc.
Ngày đó tại sao ta lại muốn ngủ ở chỗ đó cơ chứ.
- Đúng rồi, nếu như ngày nào nó không sinh ra lửa được thì thịt nó làm đồ nhắm ăn.
Cao Bằng nằm trên ghế ở bãi cát nói một cách tùy ý.
- ? ? ?
Hỏa Vĩ Điêu Thiềm.
Ngươi đang nói cái gì thế, cái đồ ma quỷ nhà ngươi.
…
Bên trong không gian hư vô, một con tiểu ngô công đang vui sướng sướng du đãng trong hư không, thể tích thon dài lưu loát, sau lưng mọc ra mười hai đôi cánh.
Sắc thái chủ đạo là màu vàng tím, phía trên có điểm xuyết một chút hoa văn màu đỏ sậm.
- Tại sao mà gần đây lại không nhìn thấy chút đồ ăn nào hết vậy!
Đại Tử nhỏ giọng lầm bầm. Bắt đầu từ đoạn thời gian trước đồ ăn trong hư không đã trở nên càng ngày càng ít, thật sự là quá phận.
Từ hai tháng trước, sau khi Đại Tử thức tỉnh đã cảm giác rất đói, thế là không nhịn được ăn uống thả cửa.
Nhìn thấy cái gì thì ăn cái đó. Sau khi thức tỉnh khẩu vị cũng không hiểu sao trở nên rất tốt, ăn rất là ngon miệng, ở trong vùng không gian này cái gì cũng đều có thể ăn.
Về phần trở nên mạnh mẽ cái gì đó, căn bản Đại Tử không có cái khái niệm này, bởi vì ở bên trong vùng không gian này cũng không có gặp phải đối thủ. Dù sao chính là nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, mỗi ngày trôi qua thong dong tự tại.
Ở giai đoạn đầu còn ngẫu nhiên nhớ nhung Cao Bằng một chút, về sau cơ bản đã quên hết rồi…
Bay một hồi, trong hư không phía trước đột nhiên hiện ra một cái vết nứt, một phía khác của vết nứt loáng thoáng truyền đến khí tức quen thuộc.
Đại Tử sửng sốt một chút, sau đó bay qua.
Là trái đất sao?
Đại Tử muốn chui qua nhìn xem, nhưng vết nứt không gian nhìn như bình thường lại có thêm một tầng tường khí vô hình cực kỳ kiên cố, mặc cho Đại Tử chui đến vỡ đầu cũng không có cách nào chui qua được.
- Bên kia còn có thế giới áp chế, thực lực của nó tăng lên quá nhanh nên tạm thời không có cách nào xuyên qua.
Một nơi nào đó trong không gian truyền đến âm thanh trò chuyện.
- Vậy làm sao bây giờ? Nếu để cho nó tiếp tục lưu lại ở chỗ này, tốc độ giải tỏa áp chế của thế giới bên kia có lẽ vẫn còn không nhanh bằng tốc độ đề thăng thực lực của nó.
Giọng nói có chút bất đắc dĩ.
- Khẩu vị của tiểu gia hỏa này đúng là rất tốt. Nhưng cũng không thể để nó một mực lưu lại ở chỗ này được, nó ở lại đây đã đủ lâu rồi.
- Vậy thì đưa nó tới thế giới khác thôi.
- Nhưng như vậy không hợp quy củ…
- Quy củ là chết, nhưng chúng ta là sống.
Đại Tử chui một hồi cũng không cách nào chui trở về, sau đó có chút thất vọng mất mát nhìn vết nứt không gian trước mắt biến mất.
Bưng mặt, run vai, nhịn không được khóc ra thành tiếng.
Vết nứt không gian trước mắt biến mất, nhưng thời gian không quá mấy hơi thở, bên cạnh vết nứt không gian vừa rồi lại chậm rãi mở ra một đạo vết nứt không gian khác.
Đại Tử đang che mặt thương tâm chợt dừng động tác lại, sửng sốt ngẩng đầu lên.
Do dự một lát, bay lên phía trước cẩn thận quan sát cái vết nứt không gian này.
Dùng long chỉ điểm nhẹ lên, không ngờ lại xuyên qua khe hở đến một bên khác mà không hề có chút ngăn trở nào.
- A...!
Tròng mắt Đại Tử suýt chút nữa đã rơi ra ngoài.
Sao có thể xuyên qua vậy nhỉ, nó còn tưởng rằng sẽ giống như cái vết nứt trước đó nữa.
Chần chờ thật lâu, Đại Tử cẩn thận từng li từng tí một ló đầu đảo mắt thăm dò vết nứt bên ngoài một hồi… Sóng biển cuồn cuộn, biển xanh vô ngần, là một vùng biển khổng lồ không biết rộng lớn bao nhiêu.
- Biển lớn như vậy nếu như ta bị chết đuối thì phải làm sao bây giờ, vẫn là ở lại nơi này xem về sau có thể trở về hay không đi.
Nghĩ như vậy, Đại Tử cũng đã tìm cho mình một lý do. Đang muốn rụt đầu về, đột nhiên cái mông tê rần, một cỗ cự lực không biết từ nơi nào truyền đến đá lên trên mông nó.
- Ai nha.
Đại Tử bị một cước đá văng ra ngoài vết nứt không gian.
Quay đầu, vết nứt không gian nháy mắt đã biến mất.
- Đmm!
Đại Tử tức đến nổ phổi.
Sóng biển dưới chân cuồn cuộn không ngớt, chỗ sâu sóng ngầm chảy xiết, mảng lớn bóng đen chậm rãi tiếp cận.
Ầm!
Sóng nước bạo khởi, một đoàn bóng đen vô cùng to lớn phá biển mà ra.
Đại Tử phản ứng càng nhanh, trong khoảng thời gian này vì truy đuổi đám quái vật thiểm điện chạy trốn vô cùng nhanh bên trong không gian kia, có thể nói Đại Tử đã luyện thành một thân phản ứng thần kinh với tốc độ ánh sáng.
Tử quang lóe lên đã tránh thoát khỏi sự cắn xé của cự thú tương tự như cá mập trong biển.
Đại Tử tránh thoát đánh lén liền hừ lạnh một tiếng, mười hai đôi cánh sau lưng mở ra, lôi thác lấp lóe đầy trời.
Là lôi thác chân chính trên ý nghĩa, bóng tím dây dưa khắp trời, từng luồng từng luồng lôi điện sền sệt thành tia, tựa như gió táp mưa sa rơi xuống, vô tận sấm chớp mưa bão như thác nước!
Ầm ầm ầm…
Lôi ảnh nghiền áp. Con cự thú kia từ trong biển phóng ra lơ lửng giữa trời, chẳng có chỗ nào có thể mượn lực né tránh, vừa vặn trực tiếp bị đánh trúng.
- Y Y.
Tiếng kêu rên của cự thú vang lên liên hồi.
Bị luồng lôi đình cuồng bạo này làm cho nổ bay, gân cốt đứt thành từng khúc, lớp da bên ngoài bị điện giật thành than cốc.
Ầm.
Rơi vào trong biển, chỉ bọt nước bắn lên thôi đã cao đến mười mấy mét.
Lúc này Đại Tử mới hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới con cá lớn bị đánh bay kia, sau đó tìm phương hướng liền bay khỏi nơi này.
Trong biển vẫn còn có những quái vật khác, nhưng trông thấy uy thế vừa rồi của Đại Tử, trong lúc nhất thời tất cả đều bị chấn trụ, cũng không dám lại tùy tiện ngoi đầu lên nữa.
Cùng lúc đó, Cao Bằng mới vừa tóm được cục pin năng lượng số hai thì trong lòng chợt dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này có lẽ có thể gọi là tâm huyết dâng trào.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com