Thăm dò qua rất nhiều lần, biết Cao Bằng không thể nghe được chính mình nói chuyện nên Đại Tử lại càng thêm gan to bằng trời.
Cũng không có cái thuyết pháp lén lén lút lút gì nữa, dù sao Cao Bằng cũng không nghe thấy mà?
Tựa như hùng hài tử không có người lớn ở bên cạnh vậy, cứ luôn luôn thích gấu một hồi mới cảm thấy thoải mái.
Huyết khế có thể khiến giữa ngự sử và ngự thú giao lưu với nhau, chỉ có điều có hạn chế khoảng cách mà thôi.
Nhất định phải ở trong phạm vi khoảng cách nhất định mới có thể sử dụng huyết khế để trò chuyện.
Cao Bằng híp mắt lại. Nếu có thể nghe thấy giọng nói qua huyết khế, vậy nói rõ Đại Tử cách mình không phải rất xa.
Cao Bằng đã từng thí nghiệm qua, hắn phát hiện khoảng cách huyết khế căn cứ vào ngự thú khác biệt cũng có chỗ khác biệt.
Hóa ra lúc đầu hắn cho rằng huyết khế là căn cứ vào trình độ cường đại của ngự thú đến quyết định khoảng cách huyết khế có thể câu thông.
Nhưng sau này Cao Bằng lại phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.
Ở trong một lần thí nghiệm có ngự thú đột phá tấn cấp, Cao Bằng được đến linh hồn phản hồi.
Sau đó Cao Bằng liền phát hiện khoảng cách giao lưu qua huyết khế của mình với một ngự thú khác còn chưa đột phá cũng đạt được tăng lên.
Cường độ linh hồn mới là trọng điểm, hơn nữa không chỉ là cường độ linh hồn của ngự thú, mà còn bao gồm cả cường độ linh hồn của ngự sử nữa.
Sau này Cao Bằng trải qua nghiên cứu biết được, huyết khế giao lưu là lấy linh hồn lực của ngự sử và ngự thú làm thông đạo. Linh hồn lực song phương càng cường đại, phạm vi có thể phóng xạ cũng sẽ càng rộng lớn hơn.
Chỉ cần phạm vi phóng xạ linh hồn lực của cả hai có thể trùng điệp, vậy thì có thể thông qua linh hồn lực và huyết khế tiến hành giao lưu.
Cho nên nói mình có thể nghe thấy giọng nói của Đại Tử thông qua huyết khế, cũng cho thấy rằng khoảng cách của mình và Đại Tử ở trong phạm vi linh hồn lực phóng xạ.
Cao Bằng nhẹ nhàng thở ra, nếu như vậy thì dễ nói rồi.
Đại Tử vẫn còn ở trong huyết khế tiếp tục nhỏ giọng bb bày tỏ nỗi bất bình.
Ngay lúc Đại Tử đang nói đến hăng say, Cao Bằng đột nhiên mở miệng nói chuyện,
- Ngươi ở đâu?
Đại Tử đang nhỏ giọng oán trách trong nháy mắt liền yên tĩnh.
Không khí trở nên đặc biệt tĩnh mịch, Đại Tử giống như là con vịt bị bóp lấy cổ họng, trong cổ họng phát ra thét to cạc cạc cạc.
- Cao Cao Cao. . . Cao Bằng! ?
Đại Tử ngạc nhiên hỏi:
- Cao Bằng ngươi ở đâu vậy? Ta tưởng ngươi chết rồi!
- Cao Bằng mau lại đây cứu ta, phía sau có một con đại trùng truy đuổi ta đã sắp bốn ngày rồi.
Đại Tử nói như thể khóc tang.
Cao Bằng: . . .
- Ngươi ở trong biển hay vẫn còn ở trên bờ?
Cao Bằng hỏi.
Mặc dù Đại Tử vừa mệt mỏi lại sợ hãi, còn thích nói xấu sau lưng mình. Nhưng thật sự gặp nguy hiểm, bản thân mình làm sao có thể để nó bị nguy hiểm mà không để ý tới được.
- Ta ở trong biển. . . Ta còn tưởng rằng ngươi cũng ở trong biển nữa.
Đại Tử ngượng ngùng cười đáp.
- Nơi này thế mà còn có lục địa à, ta phải bay về phía nào đây?
Cao Bằng trầm mặc một lát. Trên mặt biển xác thực không có mục tiêu gì có thể dùng để chỉ dẫn, hơn nữa bên trên đường bờ biển phụ cận cũng không có bất kỳ núi cao gì, nếu như Đại Tử không thể trông thấy vậy nói rõ nó cách lục địa còn có một đoạn cự ly nữa.
Có điều cũng không phải là không có cách nào.
- Ta hỏi ngươi, ngươi mắng ta bao lâu.
Cao Bằng hỏi.
Đại Tử có chút luống cuống, bắt đầu giả ngu,
- Mắng ngươi cái gì, người nói gì ta không hiểu. Tại sao ta có thể mắng ngươi được chứ, nhất định là ngươi nghe nhầm rồi. Nói không chừng chính là Tiểu Hoàng cái đồ cẩu vật kia lén lút nói xấu sau lưng ta.
- Ta không hỏi lần thứ hai, có phải mấy ngày nay ngươi vẫn một mực đang mắng ta hay không?
Giọng nói bình thản của Cao Bằng tiếp tục vang lên.
Đại Tử lúng ta lúng túng hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng trả lời:
- Cũng không phải vẫn luôn mắng đâu, ta chỉ ngẫu nhiên phát ra tí xíu bực tức mà thôi. . .
Cao Bằng gật đầu, trong lòng đã nắm chắc.
- Vậy ngươi tiếp tục bay về phía trước, hẳn là có thể nhìn thấy lục địa. Con quái vật đuổi theo ngươi ở phía sau là trong biển hay là trên bầu trời.
- Là trong biển! Một con đại ngân trùng.
- Đại **. . .
Sắc mặt Cao Bằng cổ quái, tự lẩm bẩm.
- Vậy ngươi tiếp tục bay về phía trước là được. Chỉ cần đến trên bờ, thực lực của con quái vật trong nước kia cũng sẽ giảm bớt đi nhiều, lúc đó nó chắc cũng không dám tiếp tục đuổi lên bờ đâu.
Cao Bằng trấn an nói.
Trước đó Đại Tử hoảng sợ chính là do gần đó tất cả đều là biển, cũng không có một địa phương nào để nghỉ ngơi. Nói thật bay lâu như vậy cánh của nó đã có chút mỏi, nó không muốn tiếp tục bay nữa mà chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.
Ở trong biển thì nhất định nó không đánh lại con giun dài ở dưới chân, nhưng lên trên bờ rồi thì không nói được rồi.
Đáy lòng Đại Tử sau khi nắm chắc cũng không có lo lắng như trước nữa, ngược lại ỷ vào chính mình bay nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại khiêu khích con ngân mãng trong biển một phen.
Lúc nhanh lúc chậm, có khi còn hạ xuống lượn một vòng, hoặc là như chuồn chuồn lướt nước, điều này cũng làm cho hận ý của ngân mãng đối với Đại Tử càng sâu hơn.
Cao Bằng mở to mắt, A Ban bên cạnh trầm giọng hỏi:
- Chủ nhân, là Đại Tử sao?
- Ừm, là Đại Tử, tìm được nó rồi.
- Vậy thì quá tốt rồi.
A Ban thật tâm cảm thấy cao hứng vì Cao Bằng đã tìm được Đại Tử.
- Cao Bằng, vậy chúng ta đi tìm Đại Tử đi.
A Ban không kịp chờ đợi.
- Đại Tử còn đang ở trong biển, hiện tại không biết ở nơi nào. Ta chỉ có thể để nó tiếp tục bay về phía trước, hẳn là phương hướng đến bờ. Như vậy đi, mấy người các ngươi tách nhau ra để diện tích tung lưới mở rộng, như vậy cũng có thể dễ dàng tìm tới Đại Tử. Nhị Oa, ngươi tập trung chú ý một chút, ở trong chúng ta chỉ có mỗi ngươi là có thị lực tốt nhất. . .
Cao Bằng gãi gãi đầu. Tại sao cứ luôn cảm giác câu nói này hình như có chút kỳ quái, nhưng cuối cùng vẫn dặn dò:
- Dù sao cũng chú ý quan sát. Mặc dù ngươi chưa từng gặp qua Đại Tử, nhưng có lẽ chỉ cần nhìn thấy nó chắc hẳn có thể nhận ra, ngươi đại khái có thể xem nó thành một con đại ngô công mọc ra mấy đôi cánh đi.
Nhị Oa thành thực gật đầu.
- Vậy thì mọc ra mấy đôi vậy?
- Ặc. . . hình như là ba đôi.
Cao Bằng nói một cách mập mờ không rõ,
- Cũng không biết có mọc thêm vài đôi hay không.
Cao Bằng biết năng lực của Đại Tử, coi như có thêm mấy đôi cánh nữa cũng là chuyện có thể xảy ra.
Nửa giờ sau, nếu như không phải thông qua huyết khế thỉnh thoảng còn giao lưu với Đại Tử, có lẽ Cao Bằng đã cho rằng lại thất lạc nó rồi.
- Cao Bằng, ta nhìn thấy đường bờ biển rồi!
Đại Tử đột nhiên kinh hỉ hô lên.
- Vậy ngươi nhanh lên bờ đi.
Cao Bằng dứt lời cũng thông báo cho ngự thú khác, để bọn chúng giữ vững tinh thần, nhất là Nhị Oa.
Đứng nơi cao thì nhìn được xa, Nhị Oa đứng ở trên lưng Tiểu Diễm vào khoảng vạn mét trên bầu trời, hai chân trước gắt gao nắm chặt cánh của Tiểu Diễm, con mắt to lớn lấp lánh như đèn xe.
- Chủ nhân, ta nhìn thấy, bên phải có một con đại. . . đại xà đang bay trên trời.
Nhị Oa chần chờ nói, nhưng tại sao lại nhiều cánh đến như vậy.
Phóng tầm mắt nhìn lại cánh trên lưng căn bản không thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu đôi, dù sao cũng có một đống, chỉ biết rất nhiều là được.
Tiểu Diễm phun ra một quả cầu lửa nổ tung ở trên trời, Đại Tử vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiểu Diễm ở đó, lúc này tranh thủ thời gian bay qua.
Ngân mãng trong biển nhìn thấy đường bờ biển phía trước cũng thả chậm tốc độ. Trên bờ cũng không phải là hoàn cảnh chiến đấu mà nó am hiểu, nếu như ở trong biển thì nó nhất định sẽ tiếp tục hướng phía trước truy đuổi, nhưng đến trên bờ. . .
Ngay lúc con ngân mãng này sinh lòng thoái ý, Đại Tử trên bầu trời nhìn thấy chủ nhân lập tức sức lực lan tràn, dẫn động một mảng lớn lôi đình trên cánh gào thét đánh xuống, rơi thẳng vào trong biển biến phương viên ngàn mét thành một mảnh lôi trạch.
Nhìn thấy cái con côn trùng xấu xí này ương ngạnh như vậy, thoái ý trong đáy lòng ngân mãng tan thành mây khói, chỉ muốn nuốt sống Đại Tử.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com