Con Thanh Bạch Phong Điểu này có địa vị rất cao trong bầy chim, những con chim khác đều rất sợ hãi nó.
Trong mấy ngày tiếp theo đó, Cao Bằng ở lại trên đảo, trở thành hàng xóm với đám bạch điểu này.
Ngay từ đầu những con bạch điểu này còn rất sợ hãi với nhóm Cao Bằng, cẩn thận cảnh giác đề phòng.
Nhưng mà sau một thời gian ngắn thì buông lỏng cảnh giác, chỉ cần Cao Bằng không tới gần cũng sẽ không để ý.
Cao Bằng phát hiện ra con Thanh Bạch Phong Điểu mang phẩm chất Sử Thi này cũng là một con đại ngựa giống. Mỗi ngày từ sáng sớm, trên cơ bản đều không có ngừng nghỉ. Trừ khi ăn uống và ngủ thì tất cả thời gian còn lại đều giành để làm chuyện kia.
Đồ ăn cũng không cần nó đi săn bắt, mỗi ngày đều có một đoàn Thanh Bạch Phong Điểu khổ cực đi vào trong biển bắt cá, sau đó đem đồ ăn bắt được giao cho con Thanh Bạch Phong Điểu phẩm chất Sử Thi này.
Đêm khuya vắng người, đại đa số Thanh Bạch Phong Điểu đều đã ngủ, chỉ có số ít mấy con đan xen nhau bay lượn cảnh giới trên không hòn đảo.
Cao Bằng nhìn thấy con Thanh Bạch Phong Điểu phẩm chất Sử Thi này đứng ở trên một khối đá ngầm yên lặng nhìn hướng ra ngoài biển, có vẻ rất phiền muộn.
- Đồ dâm tặc này, vậy mà giả bộ thâm trầm.
Tiểu Hoàng thấy cảnh đó thì nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói.
Một lát sau, con Thanh Bạch Phong Điểu phẩm chất Sử Thi quay người đi xuống phía dưới. Di chuyển quanh vài vòng, sau đó chui vào một trong số các hang động.
Liên tiếp mấy ngày sau, mỗi ngày vào ban đêm con Thanh Bạch Phong Điểu cấp Sử Thi đều sẽ tiến vào trong cái sơn động kia, sau đó rạng sáng mới rời khỏi —— Đây là Lưu Quang nói cho Cao Bằng biết.
Nếu như chỉ là đi vào ngủ thì lại không giống. Bởi vì cái con Sử Thi Thanh Bạch Phong Điểu này cũng có sào huyệt ở bên ngoài, rạng sáng mà ra liền quay về sào huyệt với vẻ mặt mỏi mệt buồn ngủ.
Thời gian lâu sau, Cao Bằng hoài nghi con Thanh Bạch Phong Điểu này có phải cất giấu cái gì đó ở bên trong sơn động hay không, trong đó chẳng lẽ là Tàng Bảo Thất của nó?
Lại qua một ngày nữa, nhóm giống cái Thanh Bạch Phong Điểu trên đảo vì tranh đoạt quyền giao phối với con Thanh Bạch Phong Điểu phẩm chất Sử Thi này mà vung tay đánh nhau. Tiểu Hoàng thấy thế có chút hâm mộ, Cao Bằng mở miệng nói:
- Ngươi thật sự cũng đã trưởng thành, có muốn ta tìm cho người một con vịt mái hay không?
Cao Bằng chân thành nói với Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng mặt già đỏ lên, nhưng bởi vì da mặt quá dày nên màu đỏ ửng không thể thẩm thấu ra bên ngoài.
- Ta. . . Ta không có hâm mộ.
Tiểu Hoàng lắp bắp không dứt,
- Loại cuộc sống không có truy cầu chính là cấp thấp.
- Hừ.
Tiểu Diễm lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn về nhóm mẫu Thanh Bạch Phong Điểu ở phía xa, vì tranh đoạt quyền giao phối mà vung tay đánh nhau. Nó kiêu ngạo kêu lên:
- Đây đều là một đám chim không biết giữ trong sạch, quả thật đem mặt mũi loài chim chúng ta vứt đi hết.
Nghe thấy Tiểu Hoàng nói, Tiểu Diễm còn không nhịn được mở miệng châm chọc:
- Ta thấy ngươi còn rất hâm mộ, đúng là không nhìn ra con vịt mày rậm mắt to nhà ngươi lại là cá mè một lứa với loại ngựa giống lông trắng kia.
Hôm nay tính tình của Tiểu Diễm tựa hồ rất tệ, đem Tiểu Hoàng và đầu Thanh Bạch Phong Điểu cấp Sử Thi kia châm chọc không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng vẫn là tức điên lên, nhìn xem đám chim làm sự tình nam nữ giữa ban ngày ban mặt, há miệng liên tiếp phun ra đại hỏa.
Đám chim kia sợ tới mức hoảng loạn chạy tứ tán khắp bốn phía, con Thanh Bạch Phong Điểu cấp Sử Thi kia cũng bị dọa chạy, hốt hoảng bay ra khỏi hòn đảo.
Đợi đến khi Tiểu Diễm đi xa, Tiểu Hoàng mới lén lút đi về, tiến đến bên tai Cao Bằng nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân, cái con chim béo kia sao lại trở nên tức giận như thế?
Cao Bằng nhìn về phía Tiểu Hoàng, kinh dị nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Tiểu Hoàng vẻ mặt ngờ nghệch, gãi gãi sau gáy,
- Ta biết? Ta biết cái gì? Chẳng lẽ . . . là đang ghen tỵ ta gầy hơn so với nàng?
Vừa nghĩ như vậy Tiểu Hoàng đã cảm thấy rất có thể, vì vậy không nhịn được lắc đầu liên tục,
- Thể chất của nàng ta chỉ hít không khí cũng đã mập rồi, ta cũng không có biện pháp, cùng lắm về sau ta bớt nói nàng ấy hai câu mập là được.
- Ngươi a. . . Ai.
Cao Bằng nhìn Tiểu Hoàng một cái, bóp cổ tay thở dài. Con ngự thú ngốc nghếch này, thật sự là dùng bản lĩnh để độc thân. Ngay cả chính mình cũng nhìn ra điểm khác thường, vậy mà con vịt ngốc này lại còn không nhận ra.
Không thấy ngự thú dưới trướng mình đông như vậy, nhưng mà Tiểu Diễm lại đi tìm ai nói chuyện.
Chỉ cần có cơ hội, Tiểu Diễm liền mở miệng ba câu không rời khỏi Tiểu Hoàng.
Cái gì mà Tiểu Hoàng trọc, Tiểu Hoàng ngốc, Tiểu Hoàng hôm nay lại đi làm cái gì.
- Có khả năng người ta thích ngươi ngốc thế, ta cũng không muốn tham gia nữa.
Cao Bằng bất đắc dĩ nói. Nói xong vẫy tay một cái,
- Tiểu Hoàng ngươi đi cùng ta tới đây, chúng ta đi nhìn xem trong sơn động của con Thanh Bạch Phong Điểu kia giấu cái gì mà ban đêm mỗi ngày nó đều lén lút chạy tới.
Sơn động không lớn, thậm chí có chút thấp, Tiểu Hoàng còn phải khom người mới có thể đi vào. Hang động càng lúc càng thấp, tiếp tục đi sâu vào bên trong chính là đi xuống phía dưới, nhưng mà bốn phía cũng không bị thấm nước vào, chỉ là trong huyệt động có chút ẩm ướt mà thôi. Cao Bằng khom người tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Càng hướng vào sâu bên trong thì hang động càng mở rộng, rất nhanh liền đến điểm cuối. Dưới đáy hang động rộng rãi rất sạch sẽ, ở bốn phía xung quanh có một chút bong bóng rậm rạp chằng chịt sinh trưởng ở trên vách đá.
Bong bóng rất lớn, bình quân có đường kính một mét, bên trong từng cái bong bóng đều có một chút đồ vật kỳ quái. Có chân bạch tuộc, càng con cua, phiến vẩy cá, rong biển, đều là những vật phẩm nổi bật đặc thù của hải dương.
Tiểu Hoàng rất tò mò, muốn duỗi ngón tay ra đâm thủng bong bóng bên cạnh thì bị Cao Bằng ngăn cản, không biết những vật này là cái gì thì không nên tùy tiện lộn xộn.
Tiểu Hoàng a một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Cao Bằng cũng không dám lộn xộn nữa. Tuy nhiên con mắt vẫn thỉnh thoảng đảo loạn nhìn xung quanh, bộ dáng rất tò mò.
- Ùng ục.
Trong huyệt động truyền ra một tiếng ùng ục rất rõ ràng, tựa như có đồ vật gì đó đang nôn bong bóng.
Cao Bằng cảnh giác nhìn quét qua bốn phía. Trừ những cái bong bóng này thì không có vật khác, âm thầm hỏi thăm Tiểu Hoàng có nhìn thấy cái gì đó hay không. Tiểu Hoàng cũng không có phát hiện.
Cao Bằng không khỏi âm thầm nhăn mày. Tuy rằng đẳng cấp của Tiểu Hoàng không cao lắm, thế nhưng Tiểu Hoàng có phẩm chất không thấp, hơn nữa bởi vì nó tương đối ngốc cho nên trực giác rất nhạy bén. Đây cũng là thượng đế đóng nó một cánh cửa cũng vì nó mở ra một cánh cửa sổ đi.
Bởi vậy nếu như ngay cả Tiểu Hoàng cũng không có chút phát giác nào, điều đó nói rõ đồ vật đó âm thầm che dấu vô cùng sâu.
Trong lòng Cao Bằng nảy sinh thoái ý, mải dương quả nhiên rất thần bí. Đang muốn kiềm chế lòng hiếu kỳ của bản thân quay người rời đi.
Sau lưng lại truyền đến một tiếng ba, một cái bong bóng phát nổ.
Cao Bằng quay đầu lại đã nhìn thấy một cái bong bóng trong suốt nổ tung, chính giữa bên trong là một cây rong biển ngăm đen.
Ngay trong chớp mắt khi bong bóng nổ tung, cây rong biển cũng bại lộ trong không khí. Đây không phải là hình ảnh hư ảo.
Mùi tanh mặn nồng đậm tràn ngập trong không khí.
Trong lòng Cao Bằng bừng tỉnh, sau một khắc cây rong biển bại lộ trong không khí đột nhiên đón gió tăng vọt!
Cây rong biển điên cuồng lắc lư, phảng phất cái đầu với mái tóc ngăm đen dày đặc điên cuồng bành trướng, thời gian mỗi một cái hô hấp thể tích liền tăng trưởng gấp đôi. Cây rong biển này khi tiếp xúc với những cái bong bóng xung quanh thì hướng vào phía trong tránh đi, sau đó dọc theo không khí bơi về phía Cao Bằng!
----------------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com