Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548: Người Gác Cổng, Ông Lưu

Chương 548: Người Gác Cổng, Ông Lưu Chương 548: Người Gác Cổng, Ông Lưu

Cao Bằng đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua ông ngoại nói một câu không giống như giả vờ vui đùa.

- Nếu như ông muốn cạnh tranh chức vị thị trưởng, ngày mai là có thể ngồi trên vị trí đó. Tuy Du Châu còn chưa phải là của họ Kỷ, nhưng hôm nay chúng ta thả một phát rắm, những người này đều sẽ tới phân tích xem ngày mai ta muốn ăn gì.

Cúp các trường trung học này... Chỉ sợ sẽ là kết quả do những thế lực kia tranh đấu trong tối, ngoài sáng mà thôi.

Nhất Trung Giang Nam chính là trường dưới cờ của Liên minh Tự Do.

Mình dây vào vũng nước đục này làm gì! Đúng là chập mạch. Cao Bằng khẽ xoa mặt, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Tuy nhiên nếu đã nói ra thì Cao Bằng cũng lười đổi ý.

Đi xem cũng tốt... Mình cũng chỉ dẫn đội, chẳng cần phải làm gì cả!

Đêm đến ông ngoại mới về.

- Cháu về rồi thì cái ghế hiệu trưởng này cháu hãy ngồi đi. Cháu tự bày ra còn bắt lão già như ta tới chùi đít hộ sao.

Ông ngoại không cho Cao Bằng phản bác, ném trả vị trí hiệu trưởng lại cho hắn.

Cao Bằng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.

- Trong tập đoàn có nhân viên bị thương phải xuất ngũ hoặc vì một vài nguyên nhân tạm thời lui khỏi vị trí chiến đấu không ạ? Ngự thú ở cấp Lĩnh Chủ, nếu có ngự thú Vương cấp thì tốt nhất.

Cao Bằng thăm dò nghe ngóng từ ông ngoại.

Sắc mặt ông ngoại hơi cổ quái:

- Làm sao không có chứ? Mà còn là người cháu biết đấy.

Cao Bằng nhíu mày, mình biết? Còn là ngự thú đẳng cấp cao… Hơn nữa còn muốn lui xuống dưới.

Một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Ông Lưu!

Ông Lưu, Lưu Thiếu Đường từng ở sát vách nhà mình!

- Hiện giờ lão Lưu suốt ngày chỉ có biết đến cây cây cỏ cỏ, rảnh rỗi tới công viên đi dạo hai vòng, thi thoảng còn tới phòng khiêu vũ nhảy một mình.

Kỷ Hàn Vũ lắc đầu, thời gian này hắn tiêu sái hơn mình nhiều.

- Vậy ngự thú của ông ấy thì sao?

- A, ngự thú của lão Lưu sao? Hắn đang thả rông hết rồi.

Kỷ Hàn Vũ thong thả đáp.

Cao Bằng không còn gì để nói.

- Tự mình đi dã ngoại săn giết quái vật để ăn, ngự thú của hắn bị thương sẽ tự đi đến phòng y tế của tập đoàn, huấn luyện cũng không cần hắn quan tâm. Ngự thú của hắn đều rất thông minh và chịu khó.

Cao Bằng,

- …

Mình cũng muốn loại ngự thú như thế này.

Ăn cơm tối xong, Cao Bằng đi tìm ông Lưu.

Nhà ông Lưu ở cách đó không xa, trước cửa nhà trồng hai cái cây, một bên là cây ngô đồng, một bên là cây táo.

Khi Cao Bằng đi tới, vừa vặn thấy ông Lưu đang nằm thảnh thơi trên ghế dài dưới bóng cây ăn quả. Ánh đèn mờ mờ chiếu qua giấy dán cửa sổ lên khuôn mặt ông Lưu, tựa như một mảnh trần mộ tịch dương.

- Tiểu Bằng về rồi à?

Ông Lưu thấy Cao Bằng cũng không tỏ vẻ bất ngờ gì, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hắn:

- Đã ăn cơm tối chưa? Nếu chưa ăn gì để ông nấu cho chút gì đó.

- Cháu ăn rồi, vừa ăn xong liền tới.

Cao Bằng đi qua, thấy bên cạnh ông Lưu có một cái bóng đen đang nằm sấp. Bóng đen mở mắt, lộ ra hai đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm vào Cao Bằng một lúc.

- Mềm Mại, đã lâu không gặp.

Cao Bằng cười tủm tỉm chào con mèo to màu đen này.

- Meo…

Dường như nhận ra Cao Bằng, Mềm Mại kêu lên một tiếng xem như trả lời.

Ông Lưu cứ như thế cười tủm tỉm nhìn Cao Bằng chơi đùa với con mèo nhà mình, cũng không nói gì. Cao Bằng nhéo nhéo khuôn mặt của Mềm Mại, cái mặt mềm như cục bông bị hắn vò thành đủ loại hình dáng.

- Meo!

Mềm Mại không thoải mái lắc lắc đầu tránh đi ma trảo của Cao Bằng, sau đó lùi lại mấy bước, nhẹ nhàng nhảy lên rồi hòa vào trong bóng đêm, biến mất không thấy đâu nữa.

- Ông, có phải bây giờ ngài đang rất nhàm chán không?

Cao Bằng cười hì hì hỏi ông Lưu.

Ông Lưu lườm Cao Bằng một chút, sau đó lắc đầu cười nhạo:

- Đừng có thừa nước đục thả câu, có chuyện gì thì cứ nói đi.

- Ông Lưu, ông từng nghe nói về ông Tần gác cổng chưa?

Cao Bằng cười xấu xa.

Ông Lưu tức giận nói:

- Chưa từng nghe nói. Ta không biết cái gì mà ông Tần ông Chu gì đó.

- Trường học của cháu có rất nhiều bạn học nhỏ đáng yêu, nhưng bọn họ lại đang ở trong nguy hiểm, cho nên cháu muốn nhờ ngài kiêm chức gác cổng. Cũng không quá mệt mỏi, chỉ cần để ngự thú của ngài ngẫu nhiên đi trực ban là được. Nếu như ngài muốn, cháu sẽ xây một toà biệt thự ở bên cạnh cổng trường cho ngài.

Cao Bằng cười ngượng ngùng.

Ông Lưu nghĩ nghĩ một lát rồi nói:

- Được thôi, dù sao ngày nào ta cũng rảnh rỗi, đi trông coi bọn nhóc kia cũng được.

Ông Lưu câu thông với ngự thú, có tiếng hít thở rắn chắc hữu lực truyền đến từ bầu trời.

Một lát sau, Cao Bằng thấy một bóng đen từ trên trời giáng xuống.

Oanh!

Mặt đất chấn động ầm ầm, tiếng hít thở nặng nề tựa như lưu viêm nóng rực thổi qua bên tai Cao Bằng.

- Đã lâu không gặp.

Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu tiên sinh chào hỏi với Cao Bằng.

Cao Bằng nhìn qua, không nhịn được khen:

- Không ngờ ngươi đã tấn thăng lên phẩm chất Sử Thi rồi, rất tốt!

Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu thu cánh phải ôm lấy ngực, cúi đầu với Cao Bằng:

- Còn phải cảm tạ ngươi trợ giúp ta mới có ngày hôm nay. Giữa thân sĩ với nhau không cần nói quá nhiều lời khách sáo, nếu sau này có việc gì cần đến ta thì cứ nói là được.

Cao Bằng dò xét Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu. Nếu nó mặc một bộ âu phục vừa vặn, thắt thêm cái nơ con bướm trước cổ, chắc sẽ rất giống một thân sĩ.

Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu hỏi:

- Tiểu Hoàng chưa về sao? Cũng lâu rồi không gặp, nghe nói thế giới Hắc Vụ không có hạn chế, không biết thực lực của Tiểu Hoàng tăng tới đâu rồi?

Trong lời nói của Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu ẩn chứa một tia ước mơ với thế giới Hắc Vụ.

Ông Lưu nằm trên ghế dài bên cạnh ngồi dậy tức giận mắng:

- Cái tên này, là ta không đồng ý cho ngươi tới thế giới Hắc Vụ nên nói xấu ta với Tiểu Bằng hả?

Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu trầm mặc, sau đó khom người chào với ông Lưu.

Trước mắt Huyết Nhãn Hồ Ngốc Thứu đã đạt tới cấp 59, là cực hạn mà trái đất có thể chấp nhận. Cao Bằng có thể cảm nhận được trong người nó tựa như đang đè nén một tòa núi lửa sắp phun trào, năng lượng kinh khủng chảy xuôi trong cơ thể. Thứ đang chảy trong trong mạch máu của nó không phải là huyết dịch, mà là dung nham sôi trào!

Dù thế giới có hạn chế về đẳng cấp, nhưng khi thực lực của chúng đạt tới cực hạn sẽ không bị dừng lại nữa, mà có thể tích súc từng chút từng chút trong cơ thể, không ngừng áp súc sức mạnh, chờ đến khi thả ra thì có thể nhất phi trùng thiên.

Tới khi hạn chế được giải trừ, chúng có thể tăng lên hai cấp, thậm chí ba cấp.

Công việc của ông Lưu ở trường học được xử lý rất nhanh. Ngày thứ hai Cao Bằng lại quay về trường học, một lần nữa nhận chức hiệu trưởng, sau đó đặc biệt bổ nhiệm ông Lưu làm người canh cổng.

Có vài người biết được thân phận của ông Lưu, cho nên cũng không bởi bì thân phận người gác cổng mà dám khinh thị. Đến khi Cao Bằng bổ nhiệm xong, thậm chí còn có không ít người đi bái phỏng ông Lưu một mình.

Dù có vài người không rõ thân phận của ông Lưu nhưng cũng được người khác kể lại vài chuyện.

Đây là “người hộ đạo” cho hiệu trưởng lúc mới đầu, có quan hệ mật thiết với chủ tịch. Con trai lại là bộ trưởng có thực quyền ở tập đoàn Nam Thiên, bản thân cũng là ngự sử Vương cấp.

Biết được thân phận của ông Lưu rồi, bọn họ nào còn dám yêu cầu vị đại lão này làm gì, dù không làm gì thì bọn họ cũng không dám khấu trừ tiền lương của hắn.

Về kết quả thi đấu ở Du Châu Cao Bằng cũng biết được. Không ngoài dự liệu, quán quân chính là Thiên Các Học Phủ. Có Đường Thải Mê Yên Hồ phun khói mê chia cắt chiến trường, khiến cho ngự thú của địch nhân không thể xếp thành đội ngũ hoàn chỉnh.

Sau đó, Thiết Cốt Kiếm Xỉ Hổ xông vào trận doanh của đối phương, xáo trộn trận hình của bọn họ. Ngay sau đó, Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ sẽ dùng dây leo quấn quanh quấy rối, đồng thời phái ra Thiết Dực Giáp Khách phối hợp với Thiết Cốt Kiếm Xỉ Hổ đánh tan kẻ địch.

Cuối cùng không tốn bao nhiêu công sức, Thiên Các Học Phủ đã thu được thắng lợi.

------------------------

Dịch: ND

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment