Sân bay chia ra làm hai khu vực, trong đó một bên là sân bay tư nhân, một bên khác là khu vực là sân bay công cộng.
Khác với trước khi tai biến xảy ra, máy bay tư nhân ít hơn, không phải cứ người có tiền là có thể có máy bay tư nhân, nhất định phải có thực lực hoặc thế lực tương ứng mới được.
Đây cũng tính là một quy tắc ngầm mà trong lòng hiểu không cần nói ra.
Cao Bằng đi qua sân bay, thấy phía trước mặt có mấy chiếc xe tải lớn chắn hơn nửa lối ra thì đi tránh qua một bên, tiếp tục ra ngoài sân bay. Hắn cũng không có gọi người tới đón mình.
Nhìn thấy Cao Bằng tránh bọn họ, đám người đứng trước xe tải lớn rời khỏi đám đông rồi đi tới, đám người phía sau ồn ào một lát sau đó cũng đi theo.
- Ha ha ha, đã lâu không gặp hiền chất.
Người đi đầu bước nhanh hơn, cười to và lớn tiếng nói.
- Thị trưởng Hạ.
Cao Bằng trả lời xã giao.
- Bây giờ thị trưởng Hạ là hội trưởng của Liên minh Tự Do.
Một người đàn ông mặc tây trang ở phía sau Hạ Vĩ ho khan một tiếng. Thấy Cao Bằng nhìn qua, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rất chuyên nghiệp, còn khẽ gật đầu xem như chào hỏi với Cao Bằng.
- Hội trưởng thị trưởng gì đó chỉ là danh hão, tất cả đều phục vụ cho nhân dân mà thôi. Nếu như không ngại, cháu chứ gọi ta là chú Hạ.
Hạ Vĩ cười nói sang sảng.
Nếu ông ta đã nói như vậy, Cao Bằng cũng đành kiên trì gọi một tiếng chú Hạ.
- Ha ha, đã lâu không gặp mặt hiền chất, chú sai người chuẩn bị bữa tiệc lớn ở sơn trang. Chỗ đấy cách sân bay này không xa, trên máy bay làm gì có đồ ăn ngon chứ! Đi thôi, chúng ta đi ăn cái đã. Vừa lúc nói chuyện một chút.
Nơi này là Ma Đô, là địa bàn của Liên minh Tự Do, Cao Bằng tất nhiên phải đồng ý.
- Vậy đi thôi.
Cao Bằng nói với năm học sinh đi cùng mình.
Xe tải lớn chạy ra khỏi sân bay, nửa giờ sau đến sơn trang trong vùng núi ở ngoại ô.
Sơn trang được xây dựng ở đỉnh một ngọn núi, dưới chân núi có một hồ nước.
Từ dưới chân núi còn có một con đường đá rộng rãi nối thẳng lên tới đỉnh.
Khi đi qua bên hồ, Cao Bằng cảm giác trong hồ có gì đó đang nhìn mình.
Hắn quay đầu lại liền nhìn thấy hai con mắt lộ ra khỏi mặt hồ quan sát đám người đi đường bọn họ.
- Đây là ngự thú nuôi ở trong hồ để bảo vệ sơn trang. Dù sao nơi này là vùng ngoại thành, có đôi lúc có vài quái vật hoang chạy tới làm phiền.
Hạ Vĩ thấy Cao Bằng nhìn con quái vật ở trong hồ kia liền giải thích.
- Ừ.
Cao Bằng gật đầu thu hồi ánh mắt.
Đến sơn trang, bên trong sơn trang chia ra làm tiền viện và hậu viện.
Những người đi theo Hạ Vĩ đã được sắp xếp ăn ở tiền viện, hậu viện chỉ có Hạ Vĩ, Cao Bằng và năm học sinh của hắn cùng với nhân viên phục vụ, đầu bếp và nhân viên hậu cần liên quan.
- Nào, đừng ngại, cứ coi đây như nhà các cháu vậy.
Hạ Vĩ nói với mấy học sinh của Cao Bằng.
Nói thì nói như vậy, nhưng khi một nhân vật lớn thường xuất hiện ở trên TV ngồi trước mặt mình, sao có thể bình tĩnh được chứ?
Trong ba năm này, Liên minh Tự Do thường xuyên phát ra các loại tin tức, phát triển rất mạnh.
- Không cần không cần...
- Cảm ơn hội trưởng.
Đám người Tào Hoán ăn một lúc thì bọn họ lại ngại làm phiền tới cuộc nói chuyện của hai nhân vật lớn, nên chủ động chuyển đến một bàn khác, sau đó để lại không gian riêng tư cho hai người Cao Bằng và Hạ Vĩ.
Cao Bằng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói:
- Hội trưởng có chuyện gì cứ nói đi.
Hạ Vĩ cười ha ha:
- Cũng phải nói đến, tập đoàn Nam Thiên các cháu còn có sản nghiệp bên phía Liên minh Tự Do chúng ta. Đúng rồi, cháu còn nhớ còn Ngạc Linh Chiểu Trạch kia chứ?
Nghe Hạ Vĩ nhắc, Cao Bằng mới nhớ tới ký ức liên quan tới Ngạc Linh Chiểu Trạch. Tuy nhiên cũng không phải hắn dễ quên, mà từ sau khi Liên minh Tự Do thành lập, nghiệp vụ của tập đoàn Nam Thiên liên quan tới Liên minh Tự Do bên này đã gần như hoàn toàn dừng hẳn.
Dưới tình huống này, Cao Bằng tự nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều về một cái Ngạc Linh Chiểu Trạch.
Bởi vì trong quá trình Liên minh Tự Do thành lập sẽ sinh ra rất nhiều "công thần".
Những công thần này là nhóm người đầu tiên theo Hạ Vĩ, về phần trong quá trình này đưa đến giúp đỡ lớn thế nào thì Cao Bằng cũng không biết.
Nhưng không quan tâm có bao nhiêu tác dụng, bất luận là vì thu mua lòng người hay là ngàn vàng mua xương thì Hạ Vĩ đều sẽ không bạc đãi bọn họ.
Địa bàn của Liên minh Tự Do nói lớn cũng không tính là lớn, trong cả khu Hoa Hạ cũng chỉ có một địa khu Giang Nam này.
Nhưng muốn nói nhỏ thì quả thật không nhỏ, nếu thật sự đặt ở thế giới bên ngoài, diện tích địa khu Giang Nam cũng còn lớn hơn nhiều nước, hơn nữa còn không phải là nước nhỏ.
Ngạc Linh Chiểu Trạch là một sản nghiệp đã được khai phá cẩn thận, săn bắn và nuôi dưỡng đều được thực hiện, số lượng quái vật bên trong phong phú. Hơn nữa đa số đều là loài vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước, còn có không ít quái vật phi hành.
Cao Bằng cũng không tin không có người nào để ý tới miếng bánh lớn này.
- Có người từng xin ta giao Ngạc Linh Chiểu Trạch cho hắn.
Hạ Vĩ gắp một miếng sashimi chấm và mù-tạc rồi bỏ vào trong miệng.
- Nhưng ta đã từ chối.
Hạ Vĩ híp mắt cười, nhìn giống như một con hổ lớn há miệng.
Cạch một tiếng, Hạ Vĩ đặt đũa lên bàn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Cao Bằng:
- Bởi vì chú biết đây là sản nghiệp của hiền chất. Nếu cháu từng gọi một tiếng chú, vậy chú đây sẽ không động tới đồ của cháu.
- Cảm ơn chú Hạ, cháu mời chú một chén.
Cao Bằng đứng dậy mời rượu.
Cao Bằng thầm thở dài. Đúng là phiền phức... Hắn không sợ đao thật súng thật bề ngoài, nhưng sợ nhất là loại bông mềm này.
- Chú nhận được tin tức chính xác, có người muốn ám sát cháu ở Ma Đô, hơn nữa không chỉ một nhóm.
Cao Bằng gật đầu nhưng không lộ cảm xúc, muốn cho hắn giả vờ sợ hãi thì thật sự có chút khó khăn.
Hạ Vĩ không nhìn ra chút cảm xúc nào trên mặt Cao Bằng thì có chút thất vọng, nhưng nhanh chóng được ông ta giấu đi.
- Nhưng cháu yên tâm, Ma Đô này là địa bàn của Liên minh Tự Do chúng ta, ở trên địa bàn của chú, chú chắc chắn sẽ không để cho cháu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Cao Bằng đã hiểu được ẩn ý của Hạ Vĩ, về những học sinh mình dẫn theo lại khó có thể nói được...
Mình đương nhiên không sợ nguy hiểm, cho dù thật sự có kẻ tới ám sát, mình cũng không sợ.
Nhưng Cao Bằng không thể không thừa nhận mình không chắc có thể bảo vệ an toàn cho năm học sinh kia.
Giết người dù sao cũng dễ hơn bảo vệ người.
Cao Bằng trầm ngâm một lát mới nói với Hạ Vĩ:
- Chú Hạ, cháu có một việc, cũng chỉ có thể nhờ ngài hỗ trợ.
- Ồ? Chuyện gì vậy?
- Cháu hi vọng chú Hạ có thể bảo vệ năm học sinh này của cháu, về phần an toàn của cháu thì chú Hạ không phải lo. Còn về tiền công, cháu sẽ nhường ra Ngạc Linh Chiểu Trạch này. Cháu biết chú Hạ giúp cháu giữ lại Ngạc Linh Chiểu Trạch chắc chắn đã tốn không ít công sức, cháu cũng không muốn chú Hạ phải khó xử nữa.
Cao Bằng vừa cười vừa nói.
Hạ Vĩ nhìn sâu vào mắt Cao Bằng, sau đó lắc đầu cười nói:
- Chuyện này có gì khó xử đâu. Giang Nam nói nhỏ cũng không nhỏ, ai muốn thì cứ tự mình mở bãi săn bắn cho mình đi!
Hạ Vĩ dũng cảm vung tay lên:
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Chỉ cần ở Liên minh Tự Do thì năm học sinh của cháu tuyệt đối sẽ không có việc gì! Bằng không chính là đánh vào mặt Hạ Vĩ chú! Một cái Ngạc Linh Chiểu Trạch, chú còn không để vào mắt, hơn nữa đây vốn là đồ của cháu.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com