- Chào khán giả của căn cứ Du Châu, đây là...
Rất nhiều phóng viên đứng trước máy qua, trong tay cầm microphone nói.
Dù sao đối với rất nhiều người, ở thời đại toàn dân ngự thú này, tất cả chuyện có liên quan đến ngự thú đều có thể thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
- Mọi người có thể nhìn thấy lúc này đội ngũ của các khu căn cứ lớn đang vào sân… Đi đầu tiên là trường trung học Hoa Võ, vì năm ngoài trường trung học Hoa Võ đã đoạt được quán quân nên năm nay khu căn cứ Đế Đô có ba đội ngũ tham dự, cũng là khu căn cứ duy nhất có ba đội ngũ.
- Hiện tại đang đi đầu tiên chính là trường trung học Hoa Võ, cũng là đội quán quân năm ngoái!
Tiếng người dẫn chương trình vang lên trầm bổng kích tình, cộng với tiếng la hét, tiếng trống trận vang lên chói tai trong sân vận động.
- Chu Thiên Nhạc, em muốn sinh con cho anh!
- Chu Thiên Nhạc, anh là người mạnh nhất!
Khán giả trên khán đài sân vận động gần nhất điên cuồng la hét hoan hô.
Trong đường chờ, Cao Bằng khoanh hai tay trước ngực bình tĩnh hỏi:
- Thấy sao? Đây là đãi ngộ chỉ cường giả mới có đấy!
Năm bạn nhỏ đứng sau lưng Cao Bằng theo khe hở nhỏ hẹp của thông đạo nhìn ra bên ngoài
Đội ngũ đi dưới ánh mặt trời, đồng phục màu vàng của đội sáng lóng lánh chói mắt.
- Chỉ có cường giả mới xứng với tiếng reo hò gào thét.
Cao Bằng chỉ vào đội ngũ kia:
- Nếu năm nay các ngươi đoạt giải quán quân, năm sau các ngươi cũng sẽ nhận được đãi ngộ này.
Năm bạn nhỏ hít thở dồn dập, kích động, chỉ hận không thể xông ra hành hung đám học sinh trường trung học Hoa Võ một trận để chứng tỏ mình.
Từ khi ngự thú tấn thăng lên cấp Lĩnh Chủ. Ngoài Tào Hoán, bốn người kia đều có chút bành trướng.
- Hiệu trưởng, nghe nói Chu Thiên Nhạc kia là em họ của Trần Triển Đường, còn có một đám fan hâm mộ gọi bọn họ là cái gì mà “nhất môn song vương” nữa. Rõ ràng chỉ là ngự sử cấp Lĩnh Chủ, còn dám xương Vương, quá lớn lối rồi!
Nguỵ Cung Phồn xì một tiếng khinh bỉ.
- Nguỵ Cung Phồn, không được thô lỗ như thế.
Vương Cửu Cửu nhíu mày.
Nguỵ Cung Phồn trợn trắng mắt.
Không sợ trời không sợ đất, ngoại trừ hiệu trưởng ta lớn nhất.
- Đại trượng phu là phải như thế, sớm muộn cũng có một ngày….
Mạc Ứng Minh tự lẩm bẩm.
- Cái gì mà đại trượng phu, chỉ là một đám trẻ con lông còn chưa mọc đủ dài. Sớm đoạt chức quán quân về đây cho ta, trở về còn chuẩn bị thi tháng!
Cao Bằng đả kích không chút lưu tình.
Lòng nhiệt tình vừa dâng lên trong lòng năm bạn nhỏ lập tức bị dội một chậu nước lạnh tắt ngúm. Trở về còn phải thi tháng nữa…
- Hiệu trưởng, ngài xem chúng ta đang làm vẻ vang cho trường học, đem vinh quang về cho trường, hay là kỳ thi tháng lần sau chúng ta không cần tham gia nữa có được không?
Nguỵ Cung Phồn thận trọng hỏi. Ngoài điểm mạnh về ngự thú, các môn khác hắn đều rất kém, với hắn thì thi tháng chính là ma quỷ.
Lần nào đem điểm về cũng sẽ bị mẹ mắng cho một trận.
Cao Bằng nhìn Nguỵ Cung Phồn bằng một ánh mắt “đùa ta à?”
Nguỵ Cung Phồn ngượng ngùng rụt cổ lại.
Phì…
Một đội ngũ đứng gần đó nghe được cuộc đối thoại này thì không nhịn được nữa.
Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa bên trái quay mặt đi, nín cười, chỉ có bờ vai run lên nhè nhẹ.
- Bà tám kia, cười cái gì đấy?
Giả Chính Cảnh có chút khó chịu hỏi.
- Ài, người ta là con gái, chấp nhặt con gái làm gì.
Nguỵ Cung Phồn chọc vào eo Giả Chính Cảnh, nói khẽ vào tai hắn.
- Con gái thì sao? Nàng đang cười chúng ta đấy!
Giả Chính Cảnh không phục nói lại.
Nguỵ Cung Phồn á khẩu.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa kia khá xinh đẹp, mấy tên con trai trong đội cô bé đều vụng trộm nhìn, xem ra đều là mấy kẻ si tình.
Nghe Giả Chính Cảnh nói vậy, một đám hộ hoa sứ giả không nhịn được nhảy ra:
- Không phải năm ngoái các ngươi chỉ thi được hạng tám thôi sao? Làm sao dám to mồm thế?
- Một tên hạng tám còn muốn đi khiêu chiến hạng nhất? Tự tin đâu ra thế?
Nguỵ Cung Phồn còn đang khuyên Giả Chính Cảnh lập tức xù lông:
- Hạng bảy không tầm thường lắm sao? Năm ngoái nếu không phải ngự thú của học trưởng Lý Tuấn Tông bị tên kia làm bị thương, hạng bảy các ngươi cũng không lấy được đâu. Một đám gia hoả chiếm tiện nghi!
Hai bên cãi lộn không ngừng.
Cao Bằng im lặng nhìn một màn này, không ngăn cản, cũng không cổ vũ.
Trong mắt hắn, đây chỉ là một đám trẻ con cãi nhau vì sĩ diện mà thôi. Bản thân mình cũng từng như thế…
Tiếng cãi nhau to hơn…
Thấy có nhân viên đi tới, Cao Bằng mới ho nhẹ một tiếng:
- Được rồi, đừng nói nữa, chuẩn bị ra trận đi.
Tiếng của Cao Bằng át hết tiếng cãi lộn. Hắn nói không to, nhưng vọng vào tai vào đầu từng người rất rõ ràng.
Khó hiểu rùng mình một cái, đám học sinh liền im lặng.
Nhân viên đang đi tới thấy nơi này đã yên tĩnh nên không tới nữa.
Nửa phút sau, đội ngũ vừa cãi nhau với bọn họ rời đường hầm tiến vào sân vận động. Trước khi đi, có nam sinh quay đầu lại đắc ý lặng lẽ khiêu khích đám Nguỵ Cung Phồn.
- Được rồi, ta dạy các ngươi tranh đua miệng lưỡi khi nào thế? Đánh thắng bọn họ trên sàn đấu còn hơn vạn câu nói.
Cao Bằng bình tĩnh nói.
Đến lượt đám Cao Bằng đi vào đấu trường. Tiếng hoan hô hai bên khán đài gần như không còn, chỉ còn tiếng vỗ tay lưa thưa.
Dù sao thì thứ tự vào sân là theo thứ tự thành tích năm ngoái, từ hạng nhất mãi cho đến hạng tám, cổ họng người xem đều rát khàn cả rồi…
Cao Bằng để ý có người đang nhìn mình, bèn quay sang nhìn. Thấy đứng đầu đội ngũ đầu tiên có một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi mặc âu phục màu lam đang nhìn mình chằm chằm.
Ngũ quan thô ráp đơn giản, khiến người ta nhìn một cái là quên.
Chỉ có đôi mắt cá chết kia là khắc sâu trong ký ức người đối diện.
Đột nhiên Cao Bằng nghĩ tới Bàn Đại Hải. À, không đúng, Bàn Đại Hải đáng yêu hơn nhiều.
Sau đó là vòng rút thăm.
Quy tắc tranh tài của cúp các trường trung học khu Hoa Hạ rất đơn giản. Trực tiếp rút thăm một đấu một, bên thắng vào trong bên bại đào thải. Tổ đào thải sẽ đến một sân bãi khác tranh tài xếp thứ tự. Trong sân vận động Ma Đô chỉ có hai loại đội ngũ, thắng trận và chưa dự thi.
Vòng rút thăm là hoàn toàn ngẫu nhiên, cho nên theo lý mà nói, rất có thể sẽ gặp phải đội đứng đầu hoặc đứng thứ hai năm ngoái ngay vòng đầu tiên.
Rất nhiều đội ngũ đang cầu nguyện đừng gặp phải đội mạnh. Trong mắt rất nhiều người, đội của Thiên Các Học Phủ cũng là một đội mạnh.
Màn ảnh trên đầu bắt đầu nhảy số, cuối cùng dừng lại.
31---1
Có tiếng thở phào liên tiếp.
Có rất nhiều người đang nhẹ nhàng thở ra. Dù biết nếu bọn họ cứ thắng mãi thì việc gặp đội trường trung học Hoa Võ chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nhưng gặp muộn một chút thì có thể có thứ tự tốt hơn một chút.
Theo như tin tức ngầm, năm nay trường trung học Hoa Võ có khoảng ba con ngự thú cấp Lĩnh Chủ tham gia thi đấu. Đây là một thành tích khiến rất nhiều người tuyệt vọng.
Ba con ngự thú cấp Lĩnh Chủ!
Đây mà là học sinh trung học sao? Dù là người trưởng thành đi ra xã hội từ lâu cũng không có được thực lực này.
Cấp Lĩnh Chủ đã là ngự sử cấp cao rồi!
Ở rất nhiều khu căn cứ nhỏ cũng chỉ có một, hại vị ngự sử cấp Lĩnh Chủ!
Rút thăm diễn ra rất nhanh. Cuối cùng Cao Bằng đã nhìn thấy con số thuộc về Thiên Các Học Phủ của mình.
8 ---- 7
Trên khán đài dồn dập kinh hô. Từ nãy đến giờ, đây là lần đầu tiên có hai đội đứng sát nhau va chạm.
- Ha ha!
Giả Chính Cảnh nhíu mày:
- Thật sự là duyên phận.
Mạc Ứng Minh, Nguỵ Cung Phồn cũng mỉm cười.
Quá sung sướng!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com