Sau sáu cuộc tranh tài liên tục, cuối cùng đến phiên Thiên Các Học Phủ lên sân.
- Hiệu trưởng, chúng ta có nên học theo trung học Hoa Võ, cũng chỉ phái ra hai ngự thú cấp Lĩnh Chủ hay không.
Ngụy Cung Phồn nóng lòng muốn thử.
Cao Bằng sử dụng một ánh mắt yêu mến nhìn hắn:
- Nếu như các ngươi dám làm như thế, ta sẽ đánh gãy chân của các ngươi, ngay cả tôn trọng đối thủ cơ bản cũng không làm được thì còn thi đấu cái gì.
Những lời này nghe hình như có lý, nhưng nghĩ đến hành vi của hiệu trưởng trước đây, không biết tại sao bọn họ luôn cảm thấy kỳ lạ...
Đây là chỉ cho châu quan phóng lửa không cho phép dân chúng đốt đèn sao?
Nhìn thấy ánh mắt chất vấn của năm bạn nhỏ, Cao Bằng ho khan một tiếng:
- Được rồi, nếu các ngươi muốn chiến thắng trung học Hoa Võ thì ngay từ biểu hiện ban đầu phải tỏ ra xuất sắc hơn bọn họ trên các phương diện, như vậy mới có khả năng đường đường chính chính đoạt lại danh hiệu vô địch năm trước của trung học Hoa Võ.
Năm bạn nhỏ lúc này mới chợt hiểu ra, hiệu trưởng quả nhiên quỷ kế đa đoan.
- Tào Hoán, ngươi dẫn Thiên Cung Vân Tước lên sân trước, không nên dẫn Khuyển Dương Hoa ra.
Cao Bằng biết chắc có người biết ngự thú cấp Lĩnh Chủ chủ bài của Thiên Các Học Phủ là Bạo Vân Tước. Nếu như không dẫn theo Bạo Vân Tước lên sân, khẳng định sẽ làm bọn họ nghi ngờ.
- Sau khi lên sân thì không nên để lộ thực lực, tạm thời nén lại quầng ánh sáng Lĩnh chủ cho ta. Nếu đối phương có ngự thú cấp Lĩnh Chủ lại phái Thiên Cung Vân Tước... Bạo Vân Tước đi kiềm chế. Nếu như không hạ được ngự thú cấp Lĩnh Chủ đối diện thì bảo Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ sử dụng dây leo từ xa quấn lấy rồi hạ gục kẻ địch.
Mạc Ứng Minh cười hì hì:
- Hiệu trưởng, đã rõ. Như vậy chính là che giấu thực lực, chúng ta hiểu.
...
- Các bạn khán giả, bây giờ sẽ là trận đấu giữa Thiên Các Học Phủ và Thần Hoa Lạc Dương ra sân.
Đây cũng là trận thi đấu đầu tiên trong vòng thứ nhất có hai đội số lẻ gặp nhau, hơn nữa thứ hạng của bọn họ rất gần. Một đội xếp thứ bảy, một đội khác xếp thứ tám trong giải thi đấu năm trước!
Hai đội chỉ chênh lệch một thứ hạng, tin tưởng đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu.
Trong một biệt thự sang trọng của Liên minh Tự Do, một chiếc ghế salon bằng da thật gần như chiếm cả phòng khách, phía trên trải một tấm da thú màu nâu xám rộng khoảng mấy chục mét vuông, lông dày giống như một thác nước rũ xuống. Nó từng trải qua xử lý đặc biệt nên ngồi vào giống như có thể lún vào trong sô pha.
- Các ngươi nói xem ai sẽ thắng?
Trên ghế salon, một người trung tuổi với mái tóc đen bóng, khóe mắt có vài nếp nhăn, dáng vẻ uy nghiêm.
Bên cạnh là một người đàn ông mặc jacket màu đen có tuổi tác tương tự, đầu dựa vào trên ghế salon, chân chậm rãi lắc lư:
- Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là Thiên Các Học Phủ thắng. Dù sao thằng nhóc kia không phải đã trở về rồi còn gì? Chỉ là phải xem thắng thế nào thôi.
- Chuyện ngươi làm hai ngày trước có phần không được phóng khoáng.
Người trung niên nhìn thoáng qua em trai mình:
- Cao Bằng còn chưa có đứng đội, ngươi làm vậy là ép hắn đi qua phía bên Hạ Vĩ sao.
Người đàn ông mặc Jacket màu đen liếc nhìn anh trai mình, sau đó ngáp một cái:
- Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý không lộ ra nhược điểm là được chứ gì.
Hắn nói xong liền đứng dậy.
Người trung niên còn chuẩn bị dạy dỗ tiếp, người đàn ông mặc jacket đen đột nhiên xoay đầu gần như một trăm tám mươi độ, giống như một sói xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người anh đang ngồi ở trên ghế salon.
- Đừng quên quy định của nhà Tư Đồ chúng ta. Anh là anh cả, vừa sinh ra anh là người cầm quyền ngoài mặt của nhà Tư Đồ, hưởng hết phong quang. Mà tôi chỉ là một con chó được nhà Tư Đồ nuôi từ một nơi bí mật! Tôi chỉ là một con chó thôi, anh còn muốn tôi nghe hiểu tiếng người sao?
Nụ cười trên mặt người đàn ông mặc Jacket đen dần trở nên dữ tợn.
- Tôi cho anh biết, chó điên lên... ai cũng cắn! Đừng có kênh kiệu dạy dỗ tôi như lúc còn bé!
Hắn vung tay lên xoay người rời khỏi biệt thự.
Nhìn bóng dáng em trai biến mất ở chỗ rẽ, vẻ mặt Tư Đồ Viễn dần dần thu lại, không hề bận tâm.
...
- Phù, không biết có phải là ảo giác hay không, ngự thú của Thiên Các Học Phủ đối diện cho ta một cảm giác rất kỳ quái.
Một học sinh Thần Hoa Lạc Dương thì thào tự nói.
- Cảm giác gì?
Một người bên cạnh hỏi hắn.
- Một cảm giác nặng nề rất kỳ lạ.
Học sinh kia ung dung cười:
- Có thể là ảo giác thôi, chắc là ta quá khẩn trương.
Bên kia, lão sư dẫn đội của trung học Hoa Võ hỏi một người đàn ông đầu trọc khác:
- Có phát hiện được gì không?
Người đàn ông đầu trọc lắc đầu:
- Không, ngự thú không hề thay đổi, vẫn là những ngự thú trong tin tức chúng ta nhận được.
- Ừ, ta đã nói rồi mà. Một người bỏ chạy ba năm trước thì cần phải coi trọng như vậy chứ.
Lão sư dẫn đội của Trung học Hoa Võ tự giễu:
- Kỷ Hàn Vũ còn là một nhân vật lớn, chứ Cao Bằng này tính là gì, chẳng qua may mắn có một ông ngoại tốt mà thôi.
Chân Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ do dây leo tạo thành không ngừng chuyển động, đưa nó chậm rãi đi lên.
- Cẩn thận một chút, con Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ đối diện có tố chất chiến đấu rất cao, xếp thứ hai trong các ngự thú của Thiên Các Học Phủ. Một con Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ không am hiểu chém giết trực diện lại có thể có được thứ hạng cao như vậy thì nhất định phải có chỗ hơn người, cẩn thận một chút, đừng để lật thuyền trong mương.
Đội trưởng đội ngũ Thần Hoa Lạc Dương mở miệng nói.
- Được, đội trưởng yên tâm đi, chúng tôi biết rồi.
Mấy thành viên khác trong đội gật đầu.
Cơ thể Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ dần dần hạ thấp xuống, dây leo dày đặc từ trong cơ thể liên tục không ngừng sinh trưởng lan tràn ra ngoài sân đấu.
Bởi vì không biết có cạm bẫy gì không, ban đầu đội ngũ Thần Hoa Lạc Dương không tùy tiện hành động, mà cho ngự thú hệ hỏa trong đội ngũ phun ra mấy con rắn lửa muốn ngăn cản dây leo.
Nhưng những dây leo này hoàn toàn không do dự đi qua rắn lửa, mang theo ngọn lửa thiêu đốt tiếp tục kéo dài về phía trước.
- Ồ?
Ngự sử tinh mắt nhìn ra được điểm không đúng.
Con Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ này chắc hẳn đã đột phá cấp Lĩnh Chủ rồi! Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ cấp Thủ Lĩnh không thể phóng ra nhiều dây leo như vậy.
- Thiên Diệp Đường Lang, đi cắt đứt dây leo.
Ngự sử bên Thần Hoa Lạc Dương hạ lệnh.
Một con bọ ngựa cao bằng đầu người, toàn thân xanh biếc đứng ra. Đôi cánh mỏng trong suốt bỗng nhiên mở ra, xương cốt trên đôi cánh màu xanh phát ra ánh sáng kim loại rực rỡ dưới ánh mặt trời.
- Phẩm tướng tốt, Thiên Diệp Đường Lang quý ở cánh. Cánh của con Thiên Diệp Đường Lang này mỏng như cánh ve lại cứng rắn như kim cương, ít nhất cũng là phẩm chất Hoàn Mỹ.
Có Dục thú sư thở dài nói.
Hai chân trước của Thiên Diệp Đường Lang giống như cái cưa lớn giơ lên thật cao đặt giao nhau thành hình chữ thập. Trong phút chốc, cánh nó vỗ nhanh rồi biến mất, trong không khí chỉ còn lại bóng mờ.
Bóng mờ bay qua, mấy dây leo lan tràn về phía bọn họ lập tức bị chém đứt.
Nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ của Thiên Diệp Đường Lang đã chậm lại, rõ ràng nó gặp phải sức cản không nhỏ.
Ngự sử Thiên Diệp Đường Lang thoáng biến sắc:
- Dây leo này đặc biệt rắn chắc, Thiên Diệp Đường Lang miễn cưỡng mới chặt đứt được chúng.
- Sao có thể như vậy được. Dưới tình huống đẳng cấp Thiên Diệp Đường Lang không chênh lệch bao nhiêu, muốn chặt đứt dây leo của Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ, đáng lẽ phải là chuyện rất dễ dàng mới đúng chứ?
Một học sinh nam bên cạnh lắc đầu nói, đây là chuyện mọi người đều biết.
- Điều này... Có thể Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ đã thăng cấp Lĩnh Chủ hay không?
Có người đột nhiên nói.
Mấy người khác biến sắc:
- Không tốt.
Nhưng lúc này, dây leo của Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ đã bày xong bố cục.
Rất nhiều dây leo bao vây bọn họ vào giữa, dây leo chen chúc tạo thành một bức tường cao đồng thời không ngừng quấn về phía trước, nhìn như muốn tạo thành một quả cầu lớn nhốt bọn họ ở bên trong.
- Không thể như vậy được... Sao có thể như vậy được. Rõ ràng chúng ta nhận được tin tức nói ngự thú Lĩnh Chủ của Thiên Các Học Phủ là một con Bạo Vân Tước, làm sao có thể đột nhiên biến thành Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ được.
Ngay từ lúc đầu, bọn họ đề phòng con Bạo Vân Tước kia.
- Xem ra không cần làm phiền các ngươi nữa, trận chiến đã kết thúc rồi.
Ngụy Cung Phồn cười hì hì. Hắn chính là ngự sử của Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ.
- Trước đây ta vẫn nghĩ Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ có thể khai thác đại chiêu này không, lúc đó bởi vì thực lực chưa đủ nên không làm được. Nhưng mấy ngày hôm trước, sau khi thăng cấp Lĩnh chủ, ta đã lén thử rất lâu... Ngày hôm nay cho các ngươi được mở mang tầm mắt.
Dây leo trong cơ thể Ma Đằng Phàn Sơn Quỷ gần như bị lấy ra sạch, dây leo ở phía sau lưng, hai tay, hai chân rất ít, dây eo ở chân gần như bị lấy sạch, bồng bềnh ở giữa không trung, gần như tất cả dây leo trong cơ thể đều bay ra.
Không khí đông cứng lại trong thời gian ngắn ngủi, rất nhiều dây leo giống như con trăn lớn điên cuồng bay lượn.
- Giảo Sát · Đằng Mạn Hải Dương!
Trong không khí có tiếng rít, dây leo phát ra tốc độ cực hạn điên cuồng bay lượn đè ép vào bên trong.
Không gian lớn lập tức bị thu nhỏ lại.
Không khí bị loại bỏ sạch sẽ, ở bên ngoài quả cầu dây leo phát ra những đám mây không khí màu trắng.
Ầm ầm ầm...
Trên không trung của cả sân vận động không ngừng có tiếng mây không khí phát nổ.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com