- Vậy ngươi đi đoạt bảo bối kia của ngươi đi.
A Ngốc từ tốn nói. Ở sau gáy nó có từng cây bạch cốt tạo thành hình vương miện hiện lên ở sau đầu, bên trong khung xương màu ám kim dường như chảy xuôi hắc vụ nồng đậm bổ sung thân thể, quanh người từ trên xuống dưới lượn lờ những vòng tử khí.
- Ặc. . .
Bàn Đại Hải nháy mắt lúng túng.
Có thể cướp về thì ta nhất định sẽ cướp về, vấn đề là đoạt không được.
- Nếu không, ngươi cùng đi lấy lại bảo bối với ta.
Bàn Đại Hải giật dây A Ngốc.
A Ngốc chẳng tỏ thái độ gì. Đương nhiên, từ khuôn mặt nó cũng rất khó mà nhìn ra được có thái độ thế nào.
- Chờ chủ nhân quay lại hẵng nói.
- Nhưng biết lúc nào chủ nhân mới về… Nhỡ con quái vật kia bị đánh rắn động cỏ chạy mất thì sao? Muốn tìm lại nó lần nữa, không biết phải tới lúc nào…
Bàn Đại Hải lo lắng.
Nghĩ vậy, đầu Bàn Đại Hải càng lớn hơn.
- Chủ nhân về rồi.
A Ngốc nhìn về phương xa.
Bàn Đại Hải lắc lắc đầu. Tại sao nó không phát hiện được khí tức của Cao Bằng nhỉ?
Qua vài giây sau, từ đáy mắt Bàn Đại Hải lộ ra một tia chấn kinh, nó đã nhận ra được khí tức của Cao Bằng đang không ngừng tiến lại gần. A Ngốc nhạy bén đến vậy sao?
Mười phút sau, Bàn Đại Hải nhìn thấy Đại Tử từ đằng xa bay tới, nó có thể cảm nhận được khí tức quen thuộc trên lưng Đại Tử.
Đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh chớp chớp.
Ngự thú khác nó không sợ, chỉ khi đối mặt với Cao Bằng thì nó có chút tâm tư.
Dù sao thì người đàn ông này đang nắm mệnh mạch của nó.
Hơn nữa sau này mà nó muốn tấn thăng phẩm chất đều phải nhìn sắc mặt của Cao Bằng.
- Ồ, các ngươi đều ở đây đợi ta sao.
Cao Bằng thấy hai con ngự thú, một con lơ lửng trên mặt nước, một con đứng trước điện, tựa như đang chờ mình.
Bàn Đại Hải xấu hổ cười một tiếng. A Ngốc thành thật đáp:
- Chủ nhân, Bàn Đại Hải tìm được bảo vật lần trước nó làm thất lạc ở sâu trong đại dương.
Bảo vật?
Hai mắt Cao Bằng sáng lên!
Bàn Đại Hải này cũng có chút đồ nhỉ.
Thế mà lại còn một tay này. Khi mình ở đây thì không nói, chờ mình đi rồi thì vụng trộm tìm cơ hội muốn lén lấy đồ tốt ra.
- Đại Hải, trái tim ta có chút lạnh rồi, có bảo vật lại quên cả chủ nhân.
Cao Bằng thổn thức không thôi.
Bàn Đại Hải xấu hổ cười một tiếng:
- Ta cũng chỉ vừa nghĩ đến thôi, hơn nữa đã lấy được đâu.
Dứt lời Bàn Đại Hải nhảy lên khỏi mặt nước, thân thể trên không trung không ngừng thu nhỏ. Cuối cùng hoá thành một con cá to dài bằng cánh tay rơi xuống bên cạnh Cao Bằng.
Vẫy khô hết nước, Bàn Đại Hải vụng trộm nói:
- Chủ nhân, chỉ có ta mới dùng được bảo bối kia…
Dường như thấy được ánh mắt của Cao Bằng không tin tưởng lắm, nó vội cuống lên hô to gọi nhỏ:
- Thật! Bảo bối này chỉ có ta mới có thể phát huy hết uy lực của nó.
- Đây là lần đầu tiên ta nghe có cách nói này đấy. Mới đầu ta cũng không quan trọng bảo bối này của ai, nhưng thái độ này của ngươi khiến cho ta muốn thử một chút.
Cao Bằng như cười như không nói với Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải cố gắng mở mắt thật to. Hai con mắt to bằng hạt đậu xanh thực sự bị nó trừng thành hạt đậu nành rồi.
Trong đôi mắt nhỏ tối như mực lấp lánh ánh nước.
Cao Bằng miễn dịch được với trò giả vờ đáng thương này của nó rồi, còn không diễn giỏi bằng Đại Tử khi ăn trộm cái gì đó. Xem ra trước kia nó là một con cá béo không lo cơm áo, chưa bao giờ trải qua khó khăn của cuộc đời.
- Được rồi, có gì buổi tối lại nói. Ta bay suốt một thời gian dài nên đói rồi, muốn ăn cái gì đó đã.
Cao Bằng khoát tay áo, để cho A Ngốc đi trước dẫn mình vào cung điện.
Thi thoảng có thể nhìn thấy một vài quái vật hoang dại ở dọc đường, nhưng khi nhìn thấy Cao Bằng và A Ngốc thì chúng sẽ dừng bước chân, từ đáy mắt lộ ra một tia khiếp đảm và sợ hãi.
Với bọn chúng, Cao Bằng chính là ông vua không ngai ở chỗ này.
Hòn đảo này cũng là nội tình mà Cao Bằng tích luỹ được ở thế giới Hắc Vụ trong ba năm qua.
Trên hòn đảo nhỏ này, tất cả quái vật đều do bọn Cao Bằng tự tay bắt tới hoặc được hắn bồi dưỡng tiến hoá.
Bao quanh hòn đảo chính là đại dương vô tận, trong lòng biển ẩn nấp rất nhiều hài cốt vong linh A Ngốc đã khôi phục, muốn rời đảo bỏ đi là chuyện không thể nào.
Nếu muốn vụng trộm chạy trốn khỏi hòn đảo này, kết quả duy nhất là bị đám vong linh dưới đáy biển xé thành từng mảnh nhỏ.
Ăn xong cơm tối, Cao Bằng lau sạch miệng rồi hỏi:
- Bảo bối mà ngươi nói là cái gì?
Bàn Đại Hải ảo não ủ rũ, không ngờ cuối cùng vẫn bị Cao Bằng ma quỷ này biết.
Nó cũng cảm giác được nhãn lực của Cao Bằng cao thâm mạt trắc.
Về cơ bản, bất kỳ vật gì hắn chỉ cần quét mắt một cái là biết hết.
Bàn Đại Hải vẫn cảm thấy Cao Bằng là một cái giám bảo kính khoác da người.
- Là một món vũ khí.
Bàn Đại Hải thành thật khai báo.
- Vũ khí? Quái vật các ngươi cũng có vũ khí sao?
Cao Bằng kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên là có vũ khí rồi!
Tịch Sư nằm ở bên cạnh xen vào:
- Nhưng tố chất thân thể của quái vật chúng ta vốn đã rất mạnh, vũ khí bình thường còn không bằng thân thể chúng ta, cho nên cũng có rất ít quái vật dùng vũ khí.
Rất ít… không có nghĩa là không có.
Cao Bằng nghĩ tới Ngưu Đầu Mã Diện. Bình thường thì quái vật hình người càng thích hợp sử dụng vũ khí hơn.
Còn Bàn Đại Hải nhà ngươi đến móng vuốt cũng không có, một con cá đầu to như ngươi thì dùng vũ khí gì? Mũ giáp???
Một cái đầu to như thế, chắc hẳn cũng phải có một cái mũ giáp rất lớn.
Cao Bằng không nhịn được phì cười.
- Được thôi, vậy ngươi nói xem mũ giáp của ngươi ở đâu?
Bàn Đại Hải lẩm bẩm phản đối. Ta không dùng mũ giáp, ta sao có thể dùng thứ bảo vật thấp cấp như vậy chứ…
Nhưng đúng là Cao Bằng khá hứng thú với bảo bối mà Bàn Đại Hải nhắc đến.
Không nói cái gì khác, chỉ xem ánh mắt của Bàn Đại Hải rất không tầm thường, tiêu chuẩn thưởng thức bảo bối cũng vượt xa Chiêu Tài.
Bảo vật bình thường không lọt nổi mắt xanh của nó.
Nhưng đây là lần đầu tiên Cao Bằng thấy Bàn Đại Hải nghiêm túc như thế.
- Cái tên này, ngươi cũng đã cấp 79, chính ngươi không dám động thủ mà lại giật dây A ngốc ra tay… Vũ khí của ngươi rơi vào tay quái vật Thánh cấp à?
Bàn Đại hải chớp chớp mắt, lí nhí đáp:
- Không phải Thánh cấp.
- … Là một Chuẩn Thần.
Phụt. Cao Bằng phun một ngụm nước ra ngoài.
Chát! Cao Bằng đập tay lên cái trán bóng loáng của Bàn Đại Hải.
- Ngươi muốn chịu chết cũng đừng kéo theo chúng ta. Nếu là Thánh cấp thì cũng thôi, chứ Chuẩn Thần? Có phải ngươi có hiểu lầm gì với Chuẩn Thần hay không?
Bàn Đại Hải nghiêm túc nói:
- Nếu như ta biết nhược điểm của con Chuẩn Thần kia thì sao?
- Có nhược điểm cũng không được. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, mà rồng cũng có vảy ngược, chạm vào là chết! Nếu chúng ta nhắm vào nhược điểm của con Chuẩn Thần kia thì chính là không chết không thôi.
Cao Bằng không biết nhược điểm thế nào, nhưng khi thực lực không sai biệt lắm thì nhược điểm mới có tác dụng.
Giống như có rất nhiều người biết nhược điểm của chiến thần Achilles là gót chân của hắn. Nhưng mà… ngươi thử đi đạp gót chân của hắn thử xem?
Bàn Đại Hải nghĩ nghĩ, sau đó lại nói:
- Đương nhiên là ta biết Chuẩn Thần mạnh thế nào, nhưng ta cũng có át chủ bài.
- Đừng có úp úp mở mở nữa!
Tiểu Hoàng đập bàn một cái, chiếc bàn bị đập vỡ nát.
Bàn Đại Hải híp mắt:
- Vũ khí kia vốn là của ta. Ta đã lưu lại một tay trong vũ khí, vào lúc mấu chốt ta có thể để vũ khí quay giáo đánh một đòn.
- Con cá mè hoa này, chỉ biết dùng thủ đoạn?
Tiểu Hoàng chẳng thèm ngó tới.
Chẳng mấy khi Bàn Đại Hải không tranh cãi với Tiểu Hoàng, chỉ bình tĩnh nói:
- Nó là Thần khí!
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com