Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583: Thần Duệ

Chương 583: Thần Duệ Chương 583: Thần Duệ

- Ngươi đã bao giờ nghe nói tới Đấu Bạch Tinh Quang Giác Tượng chưa?

Cao Bằng hỏi dò Bàn Đại Hải.

- Đấu Bạch Tinh Quang Giác Tượng… đây là thứ gì?

Bàn Đại Hải tỏ vẻ chưa từng nghe nói tới.

- Ta nghe nói sừng của nó có thể khắc chế độc thủy của Uyên Dương Tiềm Hành Giả.

- Ồ.

Bàn Đại Hải Khẽ ồ một tiếng,

- Có thể khắc chế độc thủy của Uyên Dương Tiềm Hành Giả sao? Uyên Dương Tiềm Hành Giả chủ yếu là dựa vào độc thủy của mình để giết người, nếu có thể khắc chế thủ đoạn này vậy thì coi như một thân thực lực của nó đã bị phế đi bảy phần rồi.

- Ừ, ta cũng chỉ nghe nói đến tên Đấu Bạch Tinh Quang Giác Tượng thôi, còn cụ thể nó dài ngắn thế nào hay ở đâu thì ta không biết.

Cao Bằng thản nhiên nói.

- Không sao, để ta nghĩ thật kỹ.

Bàn Đại Hải sầu mi khổ kiếm.

Nó cũng hơi lo cho món Thần khí của mình bị con Uyên Dương Tiềm Hành Giả kia cưỡng ép luyện hoá.

Quay về hòn đảo được hai ngày. Trong hai ngày này Bàn Đại Hải không ngừng lục lại trí nhớ, muốn tìm manh mối của con Đấu Bạch Tinh Quang Giác Tượng mà Cao Bằng nhắc đến.

- Không tìm được thì thôi, ngoài cường công cũng không phải không có biện pháp khác.

Cao Bằng sờ sờ mấy cọng râu ngắn ở cằm, suy tư nói.

- Ngươi nói thử xem?

Bàn Đại Hải giữ vững tinh thần hỏi.

- Mượn đao giết người.

Cao Bằng giả làm tư thế đưa đao.

Trí tuệ của những quái vật này đều không thấp, dù có thể là do số lượng những sinh mệnh có trí tuệ tương đối ít nên chúng không đủ khả năng mưu lược.

Không phải ai cũng động một cái là mấy ngàn vạn như nhân loại. Mấy ngàn vạn đến vài ức trí tuệ va chạm mới sinh ra đủ loại mưu lược.

- Ai có đao?

Bàn Đại Hải ngây ra, khuôn mặt tròn vo có thể phun bong bóng.

Cao Bằng vỗ vỗ cái đầu tròn xoe của Bàn Đại Hải, cười nói:

- Giờ thì ta tin Thần khí của ngươi không phải mũ giáp rồi.

- Ngươi biết rõ đại dương hơn ta, ngươi nói cho ta tất cả quái vật Chuẩn Thần mà ngươi biết xem nào.

Cao Bằng híp mắt nhìn hải dương dưới chân.

Không phải hắn không hiểu mưu lược. Nhưng so với mưu lược, hắn lại thích xông thẳng lên hơn.

Nếu có thể dùng nắm đấm đơn giản mà thô bạo để giải quyết tất cả phiền phức, còn phải phí tâm tư dụng kế làm gì?

- Trên lục địa thì ta không rõ lắm, nhưng trong biển thì ta biết có ba vị Chuẩn Thần.

- Nhiều như vậy sao?

Cao Bằng không ngờ lại có nhiều Chuẩn Thần như thế.

Bàn Đại Hải nói:

- Hải dương chiếm gần một phần ba diện tích thế giới Hắc Vụ, mà hải dương lại là thẳng đứng, số lượng quái vật trong hải dương tính ra không hề ít hơn trên lục địa. Ta nói Chuẩn Thần đã ngủ say hơn ngàn năm, trên cơ bản không ai biết đến sự tồn tại của bọn chúng.

Cao Bằng đồng ý với cách giải thích của Bàn Đại Hải. Hiện tại hắn còn chưa đi dạo xong ở thế giới Hắc Vụ... Dù sao, đây cũng là một cái thế giới mà.

Tính ra, đại dương chiếm một nửa số lượng quái vật, nhưng cộng cả Uyên Dương Tiềm Hành Giả mới có bốn con Chuẩn Thần. Nếu tính theo tỷ lệ như vậy thì trong thế giới Hắc Vụ có tám con Chuẩn Thần.

Đương nhiên, thế giới Hắc Vụ có bao nhiêu Bán Thần thì không ai biết được.

- Ba Chuẩn Thần trong biển là Vô Chi Kỳ, Phong Bạo Thuỷ Ma Chu và Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân.

- Vô Chi Kỳ… là một con khỉ sao?

Cao Bằng không ngờ lại có thể nghe được một cái tên quen thuộc ở đây. Đây là một quái vật trong thần thoại Hoa Hạ, hình dáng giống con khỉ, mũi tẹt, trán lồi, đầu bạc thân xanh, hoả nhãn kim tinh, cổ dài trăm thước.

A, nó cũng chính là nguyên hình của Tôn Ngộ Không trong thần thoại.

- Ngươi biết sao?

Bàn Đại Hải rất kinh ngạc.

- Vô Chi Kỳ rất kín đáo, ngoại trừ một lần duy nhất náo loạn từ rất nhiều năm trước thì chưa từng làm gì ồn ào, rất ít người biết đến nó.

- Hai con khác thì sao?

Cao Bằng hỏi.

- Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân còn càng biết điều hơn Vô Chi Kỳ. Gần như phần lớn thời gian nó chỉ ngủ.

Tử Trạch!

Đây là cái tên Cao Bằng đặt cho Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân.

- Phong Bạo Thuỷ Ma Chu….

Khi nhắc đến cái tên này, giọng nói của Bàn Đại Hải rất phức tạp:

- Ta không biết nhiều về hai con kia, nhưng chiến lực của Phong Bạo Thuỷ Ma Chu chắc chắn rất mạnh. Nó chưởng khống hệ phong, thuỷ. Lực sát thương coi như đứng đầu hàng trong Chuẩn Thần.

Dường như Bàn Đại Hải hiểu rất rõ về Phong Bạo Thuỷ Ma Chu.

- Xem ra ngươi hiểu rất rõ về nó.

Cao Bằng trêu chọc Bàn Đại Hải.

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh của Bàn Đại Hải hơi khô khan, cái miệng rộng bẹp bẹp hai lần.

Thấy Bàn Đại Hải có vẻ không muốn nói chuyện, Cao Bằng không hỏi nữa.

- Nếu để Phong Bạo Thuỷ Ma Chu đánh nhau với Uyên Dương Tiềm Hành Giả, ngươi cho là bên nào sẽ thắng?

Cao Bằng hỏi một vấn đề sắc bén khác.

- Phong Bạo Thuỷ Ma Chu.

Bàn Đại Hải không chút do dự đáp.

- Vậy ngươi cảm thấy… Nếu ta tìm biện pháp hấp dẫn Phong Bạo Thuỷ Ma Chu đánh nhau với Uyên Dương Tiềm Hành Giả, bọn chúng lưỡng bại câu thương rồi chúng ta sẽ chiếm tiện nghi. Ngươi cảm thấy thế nào?

Bàn Đại Hải hơi sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu:

- Không được, không được đâu!

Thấy Cao Bằng tò mò, Bàn Đại Hải nghiến răng giải thích:

- Bởi vì nó là Thần Duệ. Thần Duệ đều có chút năng lực đặc thù, đối đầu với nó thì năng lực không gian như của Uyên Dương Tiềm Hành Giả sẽ yếu bớt đi.

- Vậy là đúng rồi, để nó giết Uyên Dương Tiềm Hành Giả đi. Chờ chúng lưỡng bại câu thương, chúng ta tìm cách đánh lén nó rồi lấy lại Thần khí. Chúng ta sẽ không đánh nhau với nó.

Bàn Đại Hải trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói:

- Nó là nghịch tử của ta!

Khụ khụ khụ!!!

Cao Bằng bị sặc nước bọt!

Cao Bằng quay đầu lại, nhìn cái đầu vừa tròn vừa lớn của Bàn Đại Hải với vẻ không dám tin.

Khua khua hai tay lần, Cao Bằng cảm giác hơi nhức trứng:

- Cá, nhện? Làm sao ngươi có thể ưu tú như vậy?

Dứt lời, Cao Bằng lại vỗ trán một cái:

- Nói sai rồi, hẳn là gen của con Phong Bạo Thuỷ Ma Chu mạnh hơn, gen của ngươi thật kém…

Nói tới đây, Cao Bằng vô lương tâm cười phá lên.

Bàn Đại Hải giận dỗi. Đánh người không đánh mặt, ngươi lại ném Bàn Đại Hải ta vào chảo dầu sôi rồi đập một cái vào mặt ta!

- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi có một đứa con trai lợi hại như thế, tại sao lại lăn lộn thành ra thế này?

Cao Bằng tò mò hỏi.

- Quan hệ của nó với ta không tốt lắm.

Bàn Đại Hải lắc đầu, ẩn ẩn bóng dáng của một người cha bất lực với đứa con ngỗ nghịch.

- Mà vì có huyết mạch của ta, nó luyện hoá Thần khí sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bàn Đại Hải nghiêm túc nói:

- Cho nên, tuyệt đối không thể để nó cầm được Thần khí. Nếu không, không bao lâu sau sẽ luyện hoá được, đến lúc đó muốn đoạt lại sẽ rất khó.

Đây là lần đầu tiên Cao Bằng thấy Bàn Đại Hải nghiêm túc như vậy.

- Được rồi.

Cao Bằng không hỏi nữa. Dù sâu trong lòng hắn cảm thấy Bàn Đại Hải cùng với nghịch tử và người vợ thần bí kia của nó sẽ là một câu chuyện rất thú vị, nhưng Bàn Đại Hải đã không muốn nói, hắn cũng lười gặng hỏi.

- Vậy chỉ có thể đi tìm Vô Chi Kỳ kia thôi.

Hai mắt Cao Bằng híp lại, nhếch miệng nói.

- Này. . . Chủ nhân.

Lúc rời khỏi mặt biển Bàn Đại Hải do dự một lát, sau đó mới nói với Cao Bằng:

- Chuyện vừa rồi đừng nói cho những ngự thú khác.

- Yên tâm đi.

Cao Bằng khoát khoát tay,

- Chắc chắn sẽ không tiết lộ bí mật nhỏ của ngươi.

------------------------

Dịch: ND

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment