Sau cơn bạo tạc đó còn sót lại một mùi vị khác, Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân thuận theo mùi ở ven đường tiếp tục đuổi qua.
Ven đường thỉnh thoảng có một vài con quái vật kiến hôi muốn đánh lén nó.
Thậm chí không cần nó dùng bao nhiêu sức, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn mấy con quái vật muốn đánh lén một cái thì lập tức chúng đã bị uy áp mãnh liệt ép thành mảnh vỡ.
Ở trên thân của những quái vật này nó ngửi thấy mùi vị quen thuộc.
Nếu như đổi thành một Chuẩn Thần tương đối thông minh thì đã phát giác được chỗ không đúng.
Nhưng bởi vì Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân trường kỳ ngủ say, tâm tính càng tiếp cận với trẻ sơ sinh, vui sướng giận buồn đều biểu đạt rất rõ ràng ở trên động tác của tứ chi.
Làm ta vui sướng thì sẽ cho ngươi đồ vật mà ta thích, nếu như ta phẫn nộ vậy thì ta sẽ đập chết ngươi!
Khí tức cường hoành càn quét bát phương, tầng mây trên bầu trời đều bị khí tức bá đạo chấn vỡ.
Ven đường, tất cả quái vật sau khi cảm nhận được khí tức của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân thì lập tức chia nhau bỏ chạy tứ tán.
Một vòng mạch nước ngầm phun trào mãnh liệt lấy Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân làm trung tâm khuếch tán khắp bốn phía, bên trong hải vực một ngàn mét gần nó đều trở nên cực độ bạo loạn, xé nát tất cả những thứ muốn tiếp cận.
Có một số ngư thú không tránh kịp bị cuốn vào trong mạch nước ngầm, nháy mắt đã bị mạch nước ngầm xé thành mảnh nhỏ, hóa thành một đoàn sương máu trong hải dương.
- Đây chính là Chuẩn Thần sao, cũng quá kinh khủng rồi.
Cao Bằng cảm khái không thôi.
- Chỉ là lực lượng tràn lan ra trong lúc lơ đãng vậy mà đã làm thành dị tượng khủng bố đến vậy.
Bàn Đại Hải nghe được thì trong lòng càng thấy khó chịu, lầm bầm nói:
- Thực lực của ta ở thời kỳ đỉnh phong đưa tới dị tượng lớn hơn nhiều so với nó.
- Nhưng bây giờ ngươi chỉ là một Bàn Đại Hải, lúc ta mới gặp thì ngươi vẫn còn trốn ở trong sơn động của một hòn đảo đá ngầm.
Cao Bằng vạch trần nội tình của nó không lưu tình chút
Bàn Đại Hải có hơi tức giận,
- Tiềm long tại uyên, trước đó ta chỉ đang ngủ đông mà thôi.
- Được rồi, biết ngươi trâu bò nhất. Đừng nói nhảm nữa, nơi này cách Uyên Dương Tiềm Hành Giả không xa.
Cao Bằng ngắt lời Bàn Đại Hải.
Bàn Đại Hải ồ lên một tiếng.
Cho dù là đơn thuần như Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân cũng đã lờ mờ nhận ra không đúng.
Những con quái vật này giống như đi chịu chết vậy, cứ không ngừng liên tục chạy tới khiêu khích nó.
Nó cảm thấy có chút chán.
Ta chạy xa thật xa như vậy là để làm cái gì chứ?
Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân chuẩn bị suy nghĩ vấn đề này.
Ngay lúc nó đang suy nghĩ thì một con quái vật trông giống như hà giải giơ trường mâu bén nhọn khí thế hung hăng xông lại, xuyên qua mạch nước ngầm mãnh liệt. Trông như thể một vị dũng sĩ can đảm giơ cao trường mâu chính nghĩa hung hăng đâm lên trên bờ vai của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân.
- Giết!
Trường mâu bị bẻ gãy, Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân thổi một ngụm khí, lăng không hiện lên một đạo gió lốc. Quái vật này trực tiếp bị gió lốc thổi bay, chỉ trong nháy mắt không biết đã bị thổi bay bao xa.
Thật là ghê tởm.
Tựa như một người đang đi trên đường cái, sau đó phía trước luôn luôn có các loại côn trùng như bươm bướm, giáp trùng liên tục không ngừng bay tới đâm lên trên thân người này. Mặc dù chỉ cần dùng một bàn tay là có thể bóp chết hết mấy con bươm bướm và côn trùng kia, nhưng Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân quả thật đã bị chọc giận tới bốc khói.
Một tay nâng một ngọn núi lên thô bạo bá đạo đi về phía trước, khuấy lên vô số phong vân.
Một chỗ hang động dưới đáy biển, Uyên Dương Tiềm Hành Giả gỡ cái gùi đang đeo xuống. Nhẹ nhàng run lên, bắn ra một đoàn hào quang, một con Thâm Hải Cự Cốt Trùng trọng thương xuất hiện trong huyệt động.
Nhấc cái con Thâm Hải Cự Cốt Trùng này lên, nó thận trọng gỡ đồ vật nào đó từ trên người xuống, sau đó bóp chết Thâm Hải Cự Cốt Trùng. Sau khi hòa tan hóa thành từng giọt hắc thủy rơi vào vật này, một tia thần quang màu xanh đen ngăn cách hắc thủy ở bên ngoài.
Nhìn qua mấy hắc thủy này hình như chẳng có tác dụng gì với thần quang cả, có điều Uyên Dương Tiềm Hành Giả vẫn cứ làm không biết mệt.
Sơn động đột nhiên lay động một cái, nước biển mãnh liệt từ bên ngoài chảy ngược vào.
Đôi mắt Uyên Dương Tiềm Hành Giả nháy mắt híp thành một đường nhỏ, cảnh giác ngẩng đầu cách một tầng núi đá thật dày nhìn về phía mặt biển.
Chuẩn Thần! ?
Uyên Dương Tiềm Hành Giả đột nhiên sinh lòng cảnh giác.
Nó cảm nhận được có một Chuẩn Thần cách nó vô cùng gần.
Một núi không thể chứa hai hổ, huống chi là loài săn mồi đỉnh cấp như Uyên Dương Tiềm Hành Giả này.
Hơn nữa nó còn có đồ vật không thể để người khác nhận ra.
Bản năng phản ứng đầu tiên chính là có kẻ biết thần khí trong tay nó nên có ý muốn đến cướp đi.
Một lát sau, cảm giác uy hiếp trên đỉnh đầu dần dần đi xa, Uyên Dương Tiềm Hành Giả mới nhẹ nhàng thở ra.
- Phù…
Uyên Dương Tiềm Hành Giả đang chuẩn bị thu hồi thần khí.
Đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Thân thể Uyên Dương Tiềm Hành Giả cứng đờ, Chuẩn Thần đang dần đi xa kia không ngờ lại lấy một tốc độ nhanh hơn xông trở về.
Chết tiệt!
Uyên Dương Tiềm Hành Giả thầm mắng một tiếng, đừng để ta biết là ai.
Ầm ầm.
Một cỗ lực lượng khủng bố từ đỉnh đầu truyền đến, rõ ràng nước biển có thể đưa đến tác dụng tá lực rất lớn. Nhưng lúc này Uyên Dương Tiềm Hành Giả vẫn có thể cảm giác được một cỗ sóng chấn động khủng bố trùng trùng điệp điệp từ không trung hạ xuống.
Vô số hải thú đã bị cỗ lực lượng này chấn choáng.
Lực lượng, đây là một Chuẩn Thần đạt đến trình độ cực kì cao thâm về mặt sức mạnh.
Đáy mắt lóe lên tinh quang, Thủy nguyên tố ở dưới sự thao túng của Uyên Dương Tiềm Hành Giả hóa thành từng tầng từng tầng lá chắn ngăn cách sóng xung kích ở bên ngoài.
Vừa ngăn được sóng xung kích ở bên ngoài, sau một khắc nó liền nhìn thấy một tòa núi lớn nện xuống.
Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân ném quả núi đang nâng xuống, tiện thể đấm ra một quyền.
Thủy nguyên tố ngưng tụ thành lá chắn tiếp xúc với đại sơn. Mặc dù lá chắn Thủy nguyên tố nói theo một ý nghĩa nào đó có thể chống cự thực thể, nhưng khi đối mặt với một ngọn núi thì lại rất khó chống nó lên được.
Lá chắn chậm rãi vỡ tan, tiếng vỡ vụn răng rắc răng rắc nghe như thể tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Một quyền phía sau tựa như lưu tinh đâm thủng mặt đất, hung hăng nện ở trên lưng núi.
Ầm ầm.
Ngọn núi chấn động mạnh.
Lấy một tốc độ khủng khiếp đập xuống phía dưới.
Ngọn núi rơi vào đáy biển, sương mù đục ngầu tràn ngập khắp nơi. Khu vực ban đầu của Uyên Dương Tiềm Hành Giả đã triệt để bị đại sơn bao phủ.
Hư không lóe lên.
Uyên Dương Tiềm Hành Giả xuất hiện ở phía xa, sắc mặt ngưng trọng nhìn Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân lơ lửng ở thượng tầng hải vực.
- Căn bản chưa từng nghe nói qua.
Đáy lòng Uyên Dương Tiềm Hành Giả thầm nói không ổn.
Nó căn bản chưa từng nghe nói qua về Cự Nhân này. Về phần hai quái vật cấp Chuẩn Thần khác trong đại dương này thì nó đều đã nghe nói qua danh hào của bọn chúng rồi, cũng cố ý cách khá xa khu vực của bọn chúng ra, chính là tạm thời không muốn phát sinh xung đột với hai vị kia.
Điều làm nó không ngờ tới là hai vị kia chưa từng đến, nhưng trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một tồn tại khác mà nó chưa từng nghe nói qua.
Cái mũi của Trầm Hải Phúc Sơn Cự Nhân Cự Nhân giật giật, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Cẩu tặc, chính là ngươi!
Bên trong mùi rữa nát kia còn mang theo một mùi bùn đất hôi chua, cùng với mùi trên người ngươi giống nhau như đúc.
Quái vật cấp Chuẩn Thần bởi vì tự thân vô cùng cường đại, cho nên năng lượng trong cơ thể bọn nó tràn lan ra tự nhiên sẽ lây nhiễm khu vực lân cận, chỉ cần ở lâu trong một khu vực nào đó thì sẽ sản sinh ra biến hóa ở khu vực phụ cận.
Đây cũng là do khí quan trong người bọn nó sau khi thần hóa mang tới.
Tựa như một tôn thần minh hệ Hỏa trường kỳ ở bên trong một tòa sơn mạch, nếu như nó không khống chế thu liễm lực lượng trong cơ thể thì hơn mấy ngàn hoặc vạn năm sau đó, tòa sơn mạch này sẽ hóa thành một mảnh núi lửa dung nham.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com