Bàn Đại Hải không ngừng dặn dò Cao Bằng một số hạng mục công việc cần lưu ý. Từ việc “Công Lược” một cách kỹ càng như vậy thì hắn ít nhất cũng là một hội viên kim cương của mê cung này.
Nghĩ tới đây Cao Bằng cũng không nhịn được cười ra tiếng.
- Ngươi cười cái gì, ta đang nói nghiêm túc cho ngươi biết một vài thứ đáng chú ý đấy.
Bàn Đại Hải thực sự có chút tức giận. Ta nghiêm túc nói cho ngươi hạng mục công việc cần chú ý, vậy mà ngươi còn có tâm tư để cười!
Bàn Đại Hải ta cũng muốn mặt mũi.
Sau đó, Bàn Đại Hải thấy Cao Bằng thu liễm nụ cười mới hừ lạnh một tiếng.
- Ngươi bây giờ phải vui mừng vì trong mê cung không có thần tọa trấn, bởi vì không có thần chưởng quản cho nên cái thần khí này hiện tại không bị kích hoạt. Nhưng mà cho dù như vậy cũng vô cùng nguy hiểm, thực lực của ta còn chưa có hoàn toàn khôi phục, nếu như gặp nguy hiểm ta cũng không nhất định có thể bảo vệ được ngươi.
- Không cười, không cười nữa.
Cao Bằng xoa xoa gương mặt có chút cứng ngắc của mình, sau đó hít sâu một hơi.
- Ngươi nói thần khí. . . Cái mê cung này chính là thần khí, chúng ta đang ở bên trong một kiện thần khí?
Cao Bằng dò xét một bên tường, nhưng mà không thể hiện ra khung số liệu.
- Ừ, chúng ta đang ở ngay bên trong thần khí.
Bàn Đại Hải nhàn nhạt nói:
- Có phải cảm thấy rất ngạc nhiên và bất ngờ không. Nơi này cũng không phải hạch tâm của thần khí, nếu muốn chưởng khống được nó thì nhất định phải tìm đến hạch tâm mê cung này mới được. Hạch tâm mê cung ở ngay tại chỗ sâu nhất, năm đó ta đã từng giết đến tận vào bên trong đó.
Lúc nói đến một câu cuối cùng, Bàn Đại Hải tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
- Ngươi mập nhất.
Cao Bằng khen ngợi Bàn Đại Hải.
Tuy rằng Bàn Đại Hải rất quen thuộc mê cung, nhưng mà có đôi khi vẫn không thể tránh né việc gặp phải một vài quái vật.
Ở thời điểm này, Bàn Đại Hải thể hiện ra một sự chuyên nghiệp đã từng rèn luyện hàng ngày khi còn là thần linh. Biến lớn, há miệng, cắn đầu, ngậm miệng, nuốt vào, làm liền một mạch.
Cao Bằng đi trong chốc lát cảm thấy mệt, liền nói với Bàn Đại Hải:
- Đại Hải này, chúng ta hợp thể với nhau đi, như vậy ta cũng thoải mái, mà ngươi cũng không cần phân tâm bảo hộ ta.
Bàn Đại Hải lập tức cự tuyệt. Trên thực tế trước đây Cao Bằng cũng tìm Bàn Đại Hải đề cập qua cái ý tưởng này, nhưng mà mỗi một lần đều bị Bàn Đại Hải phản đối mãnh liệt.
- Ta chính là thần.
Bàn Đại Hải nghiêm túc nói,
- Nếu như bị thần khác trông thấy ta lại đi hợp thể cùng một nhân loại, ta đây sẽ mất hết mặt mũi.
- Ít nói nhảm đi, ta không điều khiển thân thể ngươi, ta chỉ đứng ngoài quan sát.
Cao Bằng vỗ đầu nó một cái.
Bàn Đại Hải rầm rì, cuối cùng vẫn lựa chọn hợp thể cùng Cao Bằng.
Sau khi hợp thể cùng Bàn Đại Hải, Cao Bằng phát giác được trong cơ thể mình sôi trào lực lượng. Thông qua thị giác Bàn Đại Hải, Cao Bằng cảm giác được thế giới trước mắt phát sinh biến hóa, vạn vật trong đó phảng phất đều có được một tầng xiềng xích như có như không, chỉ là quan sát không được rõ ràng.
Mép ngoài bức tường ở trước mặt vây trước mắt tồn tại một tầng kim quang nhàn nhạt, Cao Bằng phóng đại đồng tử tiến đến quan sát kỹ, trông thấy vô số phù văn kim sắc nhỏ bé giống như nòng nọc xâu chuỗi thành một cái lưới lớn.
Mê cung được bảo vệ chắc phải nhờ công hiệu của tấm lưới này.
Trong lòng Cao Bằng suy đoán.
- Chớ dùng thân thể ta lung tung.
Bàn Đại Hải quay cổ lại, nhưng mà không nhìn thấy cái gì. Đột nhiên nghĩ đến Cao Bằng đang ở trong thân thể của mình, Bàn Đại Hải lại thêm một hồi phiền muộn.
Cao Bằng ho khan một tiếng,
- Thật có lỗi thật có lỗi, lần sau sẽ không chiếu theo lệ này nữa.
Chủ yếu là thị giác Bàn Đại Hải không giống với thị giác quái vật khác mà Cao Bằng đã từng hợp thể. Thật sự rất không giống, không nói về thân thể, mà là sau khi hợp thể cùng Bàn Đại Hải, Cao Bằng có thể cảm giác được cơ bắp phần miệng của mình trở nên vô cùng cường tráng, có một loại ảo giác rằng vạn vật trên thế gian không có cái gì mà không cắn không vỡ được.
Năng lượng bên trong cơ thể cũng cực độ hùng hồn giống như đại dương mênh mông, mà còn có thể cảm giác được bên trong Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha đang khảm nạm trên hàm răng mình ẩn chứa khí tức thôn phệ.
- Thị giác ngươi không giống với các Ngự Thú khác.
Cao Bằng có chút tò mò.
- Ở trong tầm mắt của ngươi, ta có thể trông thấy rất nhiều xiềng xích như ẩn như hiện, ngươi bị bệnh mắt sao?
- Đó là xiềng xích pháp tắc!
Bàn Đại Hải gào thét.
- Ngươi mới bị bệnh đó.
- Pháp tắc không chỗ nào không có, nếu như nguyên tố tồn tại ở bên trong vạn vật thế gian, vậy pháp tắc chính là hệ thống cấu thành nguyên tố, bọn chúng đồng dạng tồn tại ở trong vạn vật thế gian.
Bàn Đại Hải có chút đắc ý:
- Quái vật nói chung không thể nhìn thấy những pháp tắc này.
Nhưng mà Cao Bằng chưa có đáp lời nó, Bàn Đại Hải lẩm bẩm nói trong chốc lát sau đó cũng có chút không thú vị.
Trên thế giới, sự tình khó chịu nhất chính là ta ra vẻ thế nhưng không ai thèm nhìn. . .
Bàn Đại Hải dựa vào sự quen thuộc của nó đối với mê cung, rất nhanh tìm đến chỗ sâu bên trong mê cung.
Cảnh vật xung quanh trở nên cực đoan và ác liệt, trong hư không bất ngờ truyền ra tia chớp ầm vang, lôi đình trên vách tường do tia chớp cấu thành gào thét. Bàn Đại Hải phảng phất một vũ công ballet ưu mỹ giẫm lên mũi đao khiêu vũ, nhanh nhẹn tránh thoát tấm lưới lôi điện.
Nhìn xem động tác được rèn luyện thành thạo như vậy, Cao Bằng có chút đau lòng thay cho nó.
- Đây là khu vực lôi điện của mê cung, chỉ có đến gần khu vực hạch tâm của Vô Tận Luân Hồi Mê Cung này mới xuất hiện lôi điện.
Bàn Đại Hải xuyên qua lưới lôi điện sau đó yên lặng nói với Cao Bằng.
Hoàn cảnh nơi này có chút nguy hiểm, cho dù là nó cũng không dám nói không có nguy hiểm.
Dù sao cũng là một kiện thần khí, hơn nữa cái thần khí này tựa hồ không hề yên lặng giống với Hải Hoàng Thôn Phệ Chi Nha của mình. Những năm gần đây dù cho không có chủ nhân cũng vẫn tự động vận chuyển như trước, hạch tâm thần khí trọng yếu nhất chính là pháp tắc, rút ra pháp tắc chi lực trong thiên địa sẽ có thể khiến chúng nó không ngừng cường hóa hoặc là duy trì không bị suy yếu.
Xuyên qua khu vực lôi điện của mê cung, phía trước là một khu vực thông đạo màu đen, hai bên lối đi có vách tường màu đen, bên trong thông đạo đen kịt giống như rải đầy mực nước, liếc nhìn lại đều là hắc ám.
- Đây là khu vực hắc ám của mê cung, bên trong nơi này hoàn toàn bị lực lượng hắc ám bao bọc, hơn nữa trong bóng tối ẩn núp rất nhiều lốc xoáy hắc ám. Bởi vì mất đi tầm mắt cho nên khoảng thời gian xuyên qua phiến khu vực này chỉ có thể dựa vào trực giác như người mù sờ voi, hoặc là bằng vào thân thể ngạnh kháng đi qua.
Bàn Đại Hải ngưng trọng nói:
- Thế nhưng phải chú ý, lốc xoáy hắc ám có thể uy hiếp tính mạng cho cả Chuẩn Thần. Chỉ có quái vật Chuẩn Thần với phòng ngự rất mạnh mới có thể bằng vào thân thể đương đầu với lốc xoáy hắc ám.
- Vậy năm đó ngươi đã trực tiếp đương đầu đi qua?
Cao Bằng hỏi.
- Ừ, khu vực hắc ám của mê cung là khu vực năm đó ta thích nhất. Bởi vì khi đó ta có thể bằng vào thân thể trực tiếp đi xuyên qua. . . Lần này cũng chỉ có thể thử xem, hiện tại Vô Tận Luân Hồi Mê Cung không có chủ nhân chưởng khống, tất cả cạm bẫy đều không chỉ suy yếu một cấp bậc, có lẽ ta có thể thử ngạnh kháng.
Bàn Đại Hải hồi hộp nói.
Cao Bằng giải trừ hợp thể,
- Có lẽ ta có biện pháp tốt hơn.
Búng tay một cái triệu hồi ra Nhị Oa.
- Ngươi triệu hồi nó ra làm gì?
Bàn Đại Hải biết bên cạnh Cao Bằng có một số Ngự Thú khác. Nhưng mà ngoại trừ A Ngốc và Đại Tử bởi vì có phẩm chất Thần Thoại nên khiến nó chú ý hơn, còn những Ngự Thú khác đều không được nó để vào mắt. Nó chỉ biết con Ngự Thú này gọi là Long Nghĩ Nhị Oa có thị lực phi thường tốt, nhưng mà bên trong cái khu vực hắc ám mê cung này không phải đơn giản chỉ là hắc vụ.
Nhị Oa nghe thấy Cao Bằng ra lệnh nhìn về phía hắc ám nồng đậm phía trước.
Trong đôi mắt trắng bạc tách ra bạch quang thuần túy, bên ngoài lớp màng mỏng của con mắt trong sáng tĩnh lặng lóe ra từng khỏa tinh thể nhỏ bé lấp lánh chói mắt.
- Đây là. . .
Bàn Đại Hải sửng sốt, năng lực này mang đến cho nó một loại cảm giác rất quen thuộc.
- Đây là Bạch Cực Trú Quang Đồng của Cự Long nhất tộc.
Cao Bằng nói.
- Ta nhớ rằng, năm đó thời điểm tiêu diệt Vụ Thần cũng xuất hiện một đầu thái cổ cự long dùng Bạch Cực Trú Quang Đồng của nó phát huy được tác dụng rất trọng yếu, những thủ đoạn của Vụ Thần ở trước mặt nó bị giảm ít nhất bảy tầng.
Bàn Đại Hải bừng tỉnh đại ngộ.
- Nếu là năng lực này, vậy việc xuyên qua khu vực hắc ám của mê cung sẽ không có vấn đề.
Bàn Đại Hải cũng yên tâm.
Cao Bằng đem Bàn Đại Hải thu vào Ngự Thú không gian, sau đó hợp thể cùng Nhị Oa. Sau khi Nhị Oa mở ra Bạch Cực Trú Quang Đồng, hắc vụ dày đặc như mực phía trước trở nên rất mỏng manh, ít nhất thì việc quan sát không thành vấn đề.
Thoải mái xuyên qua khu vực này, phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc tương tự kim tự tháp.
Đỉnh cao nhất của kiến trúc bị san bằng, phía trên đặt một cái quan tài màu đen. Quan tài cao tới mười mét, dài ròng rã hai mươi mét, nhìn qua trầm trọng không gì sánh được, mặt ngoài quan tài còn có rất nhiều đường vân huyết sắc.
Thê lương, cổ xưa.
Lúc nhìn thấy cái quan tài này, Cao Bằng phảng phất trông thấy một tôn thần linh còn sống đang nhìn chăm chú vào mình, mi tâm mơ hồ cảm thấy đau đớn.
- Ha ha ha ha, rốt cuộc đã chết. Năm đó ngươi và lão tử chém giết lâu như vậy, cuối cùng còn không phải vào quan tài sao!
Bàn Đại Hải càn rỡ cười to.
Bịch ——
Quan tài phát ra một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài đang đóng chặt đột nhiên chấn động lệch sang bên cạnh, lộ ra một cái khe hở không lớn không nhỏ.
Tử khí âm trầm nồng đậm ngưng kết thành sương thẩm thấu ra ngoài theo khe hở, trong chớp mắt quan tài liền bị cỗ tử khí khủng bố này bao trùm, bao gồm cả tế đàn phía dưới kim tự tháp cũng bị bao trùm.
Tiếng cười của Bàn Đại Hải lập tức im bặt.
----------------------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com