- Ha ha, người anh em, xem ra thu hoạch ngày hôm nay cũng tạm được đó?
Hai đội ngũ mặc trang phục chiến đấu đi lướt qua nhau, một người đàn ông cao ráo màu đồng phục chiến đấu màu xanh bên trái cười chào hỏi.
- Tạm được. Hôm nay may mắn, săn được một con Lục Trảo Đại Cáp Mô.
Trả lời hắn là một người cao lớn khoảng hơn hai mét, để râu quai nón, cũng là tiểu đội trưởng của đoàn đội này.
Nếu như gặp ở nơi hoang dã, có thể bọn họ vẫn sẽ cẩn thận đề phòng, nhưng ở đây cách nơi tập trung chỉ có mấy khoảng trăm mét, lão Hắc đây cũng không sợ đen ăn đen.
Người đàn ông cao ráo nói:
- Người anh em, tôi vừa tới bên này không lâu nên không quen thuộc lắm với xung quanh, cũng đã mua một sổ tay tân thủ gì đó, không biết có tác dụng gì không.
Người đàn ông cao ráo nói xong lắc quyển sách vỏ màu đen trên tay, sau đó móc một cái túi từ trong người ra ném cho lão Hắc.
Lão Hắc nhận lấy cái túi hơi mở ra một chút liếc mắt nhìn. Hai viên tinh hạch quái vật cấp Thủ lĩnh, cũng đáng chút tiền đây.
Trên mặt hắn tươi cười, tùy ý ném cái túi vào trong rương phía sau:
- Các ngươi vừa tới sao? Thật ra ta tới bên này cũng hơn một năm, vẫn tính là quen thuộc với các khu vực gần đây. Nếu như ngươi muốn có thu hoạch thì tốt nhất nên đi tới Thiên Khê Chi Địa.
- Thiên Khê Chi Địa?
Người đàn ông cao ráo nhớ tới bản đồ trong quyển sách trên tay mình hình như có địa danh này.
- Ha ha, Thiên Khê Chi Địa tuy rất ít quái vật, nhưng ta còn chưa gặp qua quái vật có đẳng cấp cao. Ở đó số lượng quái vật không nhiều, tính nguy hiểm cũng thấp. Nhưng thu hoạch thấp một chút, lại hơn một cái là có thể tích tiểu thành đại.
Lão Hắc hào phóng nói.
Tin tức này nói đáng giá cũng đáng giá, nói không đáng giá thì cũng chỉ như vậy thôi. Chỉ cần làm quen với nơi này, bớt chút thời gian là có thể nghe được chuyện này, cho nên hắn cũng không che giấu.
- Cảm ơn.
Người đàn ông cao ráo cười gật đầu.
Xuyên qua bình nguyên hoang vu, cứ đi tiếp về hướng bắc sẽ đến Thiên Khê Chi Địa.
Ở ranh giới giữa Thiên Khê Chi Địa và bình nguyên hoang vu cũng có một chợ nhỏ.
Trong chợ người đông nghìn nghịt, không ngừng qua lại,
À... Ngự thú cũng rất nhiều.
Nơi nào có nhiều người thì cũng sẽ có người ở, cũng có căn cứ.
Thiên Khê Chi Địa cách Hoang Vu mê cung hơn tám trăm cây số, cho dù là ngự sử cũng cần tốn một ngày mới có khả năng đến đây.
Trên đường đi, bọn họ sẽ gặp phải các loại quái vật, bằng không tốc độ có thể nhanh hơn nhiều.
Chợ cũng là ranh giới giữa Thiên Khê Chi Địa và bình nguyên hoang vu phía sau, lúc đầu có vài thương nhân có tầm mắt xuất sắc chạy tới nơi đây buôn bán dược phẩm và một chút vật phẩm tiêu dùng. Sau đó theo số lượng người tăng thêm, có người dứt khoát xây nhà ở đây.
Sau đó nữa, nơi đây lại biến thành căn cứ.
Nói tới cũng kỳ lạ, khiến cho rất nhiều người nghĩ mãi vẫn không hiểu được đó chính là Thiên Khê Chi Địa là khu vực lớn như vậy, hơn nữa cũng tồn tại rất nhiều môi trường như đầm lầy, sông, suối, bãi cỏ. Theo lý thuyết thì hoàn cảnh sinh thái phức tạp như vậy chắc hẳn phải có không ít quái vật.
Mà khi có người phát hiện ra Thiên Khê Chi Địa thì chỉ gặp phải một chút quái vật, hơn nữa phần lớn đều có đẳng cấp không cao, căn bản không phù hợp với lẽ thường.
- Đúng là kỳ lạ, nơi thế này lại không có bao nhiêu quái vật.
Người đàn ông cao ráo dẫn đoàn đội của mình săn bắn ở Thiên Khê Chi Địa hai ngày, phần lớn quái vật ở đây có đẳng cấp không cao, hơn nữa phân tán cũng tương đối rộng, không cần lo lắng lúc đang săn bắn sẽ bị quái vật khác đánh lén.
- Có thể nơi này chính là mảnh đất tốt được ông trời ban tặng cho chúng ta.
Có người trong đội ngũ vừa cười vừa nói.
- Cũng đúng, ha ha.
- Bịch.
Mặt đất dưới chân rung lên nhè nhẹ.
- Này, vừa rồi các ngươi có cảm nhận được gì không?
- Không có, sao vậy?
- Ha ha ha, nhất định là ảo giác của ngươi thôi.
Chấn động kia chỉ xuất hiện trong chốc lát lại biến mất.
...
- Tình hình phát triển của căn cứ Thiên Khê Chi Địa bên kia thế nào?
Từ Thanh Chỉ đeo kính mắt gọng bạc viền vàng ngồi ở một văn phòng được cải tạo bên trong Hoang Vu mê cung xử lý văn kiện.
Bắt đầu từ nửa năm trước, nhiệm kỳ tám năm của thị trưởng căn cứ Du Châu đã đến. Trong một vòng tuyển cử mới, chủ tịch tập đoàn Nam Thiên - Kỷ Hàn Vũ đã thành công được chọn làm thị trưởng căn cứ Du Châu.
Thật ra ngay từ lúc đầu lão Kỷ đã từ chối, trước hội nghị bỏ phiếu đã công khai lên tiếng:
- Chức vụ thị trưởng này yêu cầu người có trách nhiệm, có năng lực, có khả năng gánh vác mới được tuyển. Tôi cảm thấy rất hổ thẹn nếu ngồi ở trên vị trí này.
Kỷ Hàn Vũ từ chối thật lòng, bởi vì bây giờ chỉ tính tới những nhân viên ngoài mặt của tập đoàn Nam Thiên đã không dưới mười vạn người. Nếu như cộng thêm thân phận của hội trưởng Liên minh nhà thám hiểm, lúc đó số thành viên càng không dưới một trăm vạn.
Trên phương diện nào đó, hắn còn phải quản nhiều người hơn thị trưởng của một vài căn cứ nhỏ, hơn nữa quyền lợi càng tập trung hơn.
Mà bây giờ cháu ngoại cũng có tiền đồ, hắn cũng trong trạng thái nửa lui về ở ẩn, rất nhiều quyền lợi trong tập đoàn đều thả ra ngoài, Hắn thật sự không để ý tới vị trí thị trưởng này lắm.
Sau đó... Kỷ Hàn Vũ được chọn với tỉ lệ 95% số phiếu bầu.
Rơi vào đường cùng, hắn đành miễn cưỡng ngồi lên vị trí thị trưởng.
- Nếu mọi người đã cất nhắc tôi như thế, vậy tôi đành miễn cưỡng thử một lần. Tôi cũng sẽ không khách sáo nữa.
Sau khi lên làm thị trưởng căn cứ Du Châu, Kỷ Hàn Vũ thật sự không khách sáo, những người này nghĩ gì hắn đều biết nhưng lười tranh quyền đoạt lợi với bọn họ, trực tiếp trắng trợn xào bài.
Bất kể là người có quan hệ với tập đoàn Nam Thiên hay không, chỉ cần có năng lực thì sẽ nhận được chức vụ cao, không có năng lực thì cho dù quan hệ có tốt mấy đi nữa hắn cũng cách chức.
Từ Thanh Chỉ bị Kỷ Hàn Vũ bố trí tới thế giới Hắc Vụ bên kia, đảm nhiệm tổng phụ trách của phân khu công hội nhà thám hiểm.
- Số lượng người trong căn cứ ở Thiên Khê Chi Địa đang gia tăng, trước mắt nhân khẩu ở lại luôn thay đổi, nhưng có một phần nhân viên trong công ty phái tới làm việc lâu dài.
Từ Thanh Chỉ gật đầu, tập đoàn Nam Thiên chỉ xây dựng phân bộ ở bên trong Hoang Vu mê cung, ngoài ra tuyệt đối không lập chi nhánh ở căn cứ bên ngoài. Mình ăn thịt cũng phải cho người khác uống một hớp canh chứ.
Bởi vì hàng tháng, tất cả cửa hàng ở căn cứ đều phải nộp một khoản tiền thuê không ít.
- Tuy nhiên... Ba ngày trước có người nhìn thấy hoạt động bên ngoài Hắc Phượng sơn mạch rất sôi nổi, thỉnh thoảng có quái vật từ bên trong chạy đến Thiên Khê Chi Địa.
Hắc Phượng Sơn Mạch.
Bốn chữ này làm cho Từ Thanh Chỉ nhíu mày.
Diện tích Hắc Phượng Sơn Mạch gấp năm lần Thiên Khê Chi Địa và bình nguyên hoang vu cộng lại.
Bên trong có không ít quái vật Hoàng cấp, còn có lời đồn đại bên trong tồn tại quái vật Đế cấp.
- Phái ra thêm thiết bị không người lái, tăng cường cảnh giới.
Từ Thanh Chỉ gật đầu.
...
Vào ban đêm, tại căn cứ ranh giới giữa Thiên Khê Chi Địa cùng bình nguyên hoang vu.
Trong Thiên Khê Chi Địa có một con Tông Văn Địa Cận Hùng cao hai mươi mét, giống như một ngọn núi nhỏ chậm rãi tới gần căn cứ.
Đợi đến khi nó tới gần, cho dù ở trong đêm tối nhưng thân hình cao lớn của nó cũng dễ làm cho người khác chú ý.
Khí tức Hoàng cấp phát ra, một ít ngự thú thậm chí không có nổi dũng khí chống lại, nằm co quắp trên mặt đất.
Còn có ngự thú mềm chân, tè ra quần.
- Đây… đây là quái vật Hoàng cấp.
Có người hoảng sợ nói:
- Chạy mau, chúng ta đánh không lại được nó đâu, nhanh chạy đi!
Gần như cùng lúc đó, thông qua tin tức mà máy bay không người lái truyền tới, Hoang Vu mê cung bên này cũng biết được căn cứ đã xảy ra chuyện.
- Cảnh giới! Cảnh giới thất tinh!
Trên không trung của mê cung vang lên tiếng cảnh báo.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com