Thần Sủng Tiến Hóa (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 609: Mập Mạp

Chương 609: Mập Mạp Chương 609: Mập Mạp

- Nhị Cẩu Tử, ngươi rửa sạch miếng thịt Huyết Long Mãng này đi, phải rửa hết ký sinh trùng bên trong. Mập Mạp, trứng chim đà điểu bên ngươi đã làm tốt chưa đó. Đúng rồi lão Thái, trước làm…

Bếp trưởng bận rộn đi tới đi lui trong sảnh bếp.

- A!

Nhị Cẩu Tử hô lên kinh hãi, đột nhiên một con giun đũa to bằng ngón tay cái thò ra từ miếng thịt Huyết Long Mãng đang ngâm trong nước muối, hung tợn cắn vào bàn tay phải đeo găng của Nhị Cẩu Tử.

- Lệ…

Một con chim lớn vừa bay vừa nhảy tới, tiểu Minh Tước há mỏ ngậm lấy con giun, sau đó nuốt trọn.

Ăn xong con giun này, tiểu Minh Tước quay lại cái tổ xây trên kệ nóc bếp nhẹ nhàng rỉa lông vũ.

Cửu U Minh Tước đầy bất đắc dĩ ngồi một bên nhìn cảnh này.

Dù vẫn có vài phần không cam tâm, nhưng ít ra vẫn còn hơn mất mạng. Vốn còn tưởng tên nhân loại kia và đống ngự thú của hắn sẽ làm nhục mình đủ kiểu sau khi hàng phục được, nhưng không ngờ hắn chỉ điều động mình đến phòng bếp, sau đó không thèm ngó tới lấy một lần.

Đây là ngày thứ bảy của Cửu U Minh Tước ở khách sạn. Trong bảy ngày này, nó và một con tiểu Minh Tước khác chờ sau sảnh bếp. Con tiểu Minh Tước này cũng đã ký huyết khế với bếp trưởng. Bếp trưởng là nhân viên lâu năm của tập đoàn Nam Thiên, đã từng làm bếp trưởng ở nhà ăn tập đoàn hai mươi mấy năm, lòng trung thành đã được bảo đảm.

Trong thịt của quái vật Hoàng cấp, Đế cấp cũng có các loại ký sinh trùng.

Đương nhiên là ký sinh trùng không khoa trương đến mức đạt tới cấp Lĩnh Chủ, Vương cấp. Nếu quả thật có thì chúng đã bị các vật chủ giết chết từ lâu rồi. Giống như nhân loại chỉ cho phép một chút bọ chét, ký sinh trùng nhỏ tồn tại trên cơ thể, nhưng nhất quyết không cho phép con chuột cống sống nhờ trên thân được.

- Bếp trưởng, chủ quản bảo tôi tới đưa nó đi.

Thư ký gõ cửa một cái, sau đó đi vào trong nói với bếp trưởng.

- Ừ ừ, chuyện nhỏ thế này không cần nói với tôi.

Bếp trưởng cười cười.

Cửu U Minh Tước không đổi sắc đứng dậy, bình thản đi ra ngoài.

Quả nhiên… đã tới thời điểm xử quyết ta.

Có điều, ít nhất đám con của ta cũng có nơi nhờ vả.

Chỉ tiếc là không thể trở thành ngự thú của nhân loại kia. Đột nhiên trong đầu Cửu U Minh Tước lóe lên suy nghĩ này.

Trong phòng, nó thấy Cao Bằng, người đàn ông này ngồi trên một cái ghế salon thật lớn, bắt chân chữ ngũ nhàn nhã đọc tạp chí.

Cửu U Minh Tước nhìn chằm chằm Cao Bằng, không nói gì. Một lúc lâu sau, khi đọc hết bài báo Cao Bằng mới ngẩng đầu nói với nó:

- Ngươi đi đi, đến lúc cần sẽ có người tới núi lửa tìm ngươi bàn bạc chuyện hợp tác.

Cửu U Minh Tước sửng sốt, còn tưởng mình nghe nhầm.

- Ngươi… thả cho ta đi?

Cao Bằng nhăn mày, như cười như không nói với nó.

- Sao nào? Ngươi còn không nỡ đi, muốn ở lại sao? Khẩu vị của ngươi lớn như thế, sắp ăn chết chúng ta rồi, ta không nuôi nổi ngươi.

Cửu U Minh Tước trầm mặc một lát, sau đó khẽ gật đầu rồi quay người rời đi, một khắc trước khi cất cánh mới nói:

- Đối xử với chúng tốt một chút. Dù chúng hơi ngốc, không hiểu chuyện, nhưng vẫn rất đáng yêu.

Nói xong, nó giương cánh bay đi.

Ba con tiểu Minh Tước, ngoài lão Trần bếp trưởng và Từ Thanh Chỉ mỗi người một con, con còn lại Cao Bằng cho người đem về tập đoàn Nam Thiên cho ông ngoại sắp xếp.

Đặt tờ báo trong tay xuống, Cao Bằng cảm khái:

- Một năm nay thay đổi nhiều quá, vậy mà còn có cả minh tinh ngự sử nữa, ngự thú dáng dấp soái một chút là nổi tiếng sao.

Để không tách rời với “xã hội”, Cao Bằng vẫn dặn nhân viên đem đến thật nhiều tạp chí sách báo, phải đọc thật nhiều mới không bị đào thải.

Cất hết sách báo vào trong không gian tùy thân của A Xuẩn, sau đó Cao Bằng đi ra ngoài. Nhìn mê cung đầy người, Cao Bằng bình tĩnh hỏi:

- Chuẩn bị xong chưa? Hy vọng lát nữa sẽ không hù chết các ngươi.

Từ Thanh Chỉ thấy không gian bên cạnh thiếu đổng vặn vẹo, một khắc sau liền có một con ngự thú được triệu hoán ra. Đó là một con quái ngư, thể tích dù không quá lớn, nhưng khiến cho nàng có cảm giác nó hết sức nguy hiểm.

Con cá kia cười với nàng!

Lộ ra cái miệng đầy răng vàng.

Từ Thanh Chỉ xấu hổ nhưng không dám thất lễ nên mỉm cười đáp lại. Con quái ngư này là ngự thú thiếu đổng mới thu phục được sao? Tại sao trước kia chưa từng gặp nhỉ.

- Tiểu lão muội, nhìn kỹ.

Nói xong, con quái ngư nhổ ra một khối rubic màu vàng.

Ách… hình như không phải khối rubic, mà là một mô hình mê cung? Khi Từ Thanh Chỉ còn đang nghi hoặc, mô hình mê cung đang lơ lửng trước mặt con quái ngư tróc ra một điểm sáng nhỏ màu vàng. Điểm sáng này nhanh chóng biến lớn, chớp mắt đã biến thành một viên gạch vàng tiêu chuẩn dài khoảng chừng 30cm.

Viên gạch vàng tỏa ánh sáng màu vàng, vèo một cái chui xuống bùn đất dưới chân.

Oanh!

Một khấc sau, cả hoang vu mê cung đều run rẩy.

Tiểu thương, người đi đường dừng bước lại, có người ngồi sụp xuống, còn có người chạy vào cửa hàng bên đường.

Chỉ là, trong cửa hàng cũng tràn ngập kim quang.

Còn có tiếng ngự thú hoảng sợ rống to, mờ mịt luống cuống.

Rống rống!

Ngang!

Ngao…

Tất cả quái vật ở gần hoang vu mê cung đều sợ hãi gào thét.

Sự sợ hãi của bọn chúng bắt nguồn từ sâu trong linh hồn.

Cửu U Minh Tước vừa bay đi không xa xù lông, quay đầu nhìn kim quang bốc lên ngút trời bên ngoài hoang vu mê cung, trong cổ họng phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Cách hoang vu mê cung ba ngàn dặm, trong một đầm lầy, từ sâu trong đầm lầy bốc lên vô số bong bóng ùng ục ùng ục.

Hồi lâu sau, một cái đầu khổng lồ từ trong đầm lầy nổi lên, trong những cái khe giữa các lân phiến thậm chí còn mọc đầy rêu xanh.

- Lại là cái này… mấy ngàn năm trước đã phát ra một lần rồi.

Nó lẩm bẩm

- Chẳng lẽ tên kia sống lại?

Nghĩ tới chuyện cũ gì đó, con cự thú này nuốt vào mấy ngụm bùn nhão rồi lại chậm rãi chìm xuống…

Dị tượng trong hoang vu mê cung kéo dài đến mười phút đồng hồ mới biến mất.

Sau khi dị tượng tiêu tan, mê cung vẫn như vậy không có gì thay đổi. Không mọc thêm ba cái đầu, cũng không mọc thêm mười mấy cánh tay.

Trên tường rào sạch sẽ có vài vết tích tổn hại nho nhỏ.

- Thiếu đổng, xong chưa?

- Ngươi thử một chút thì biết.

Cao Bằng nói.

Tiểu Minh Tước béo ị đứng cạnh Từ Thanh Chỉ cơ linh rung cánh bay đến tường vây phía trước, sau đó hung hăng mổ mạnh một cái.

Dù lúc này nó chỉ có cấp Thủ Lĩnh, nhưng mỏ của nó còn cứng hơn cả sắt thép, có thể nhẹ nhàng mổ ra một cái hố to bằng hạt đậu ở góc tường.

Nhưng lần này nó mổ vào tường lại như đụng phải một bức tường vô hình.

Một tầng gợn sóng nhỏ màu vàng kim mắt trần có thể nhìn thấy được lan rộng ra.

- U….

Tiểu Minh Tước thét lên hoảng sợ, cả người bật ngược ra đằng sau, lăn lộn bảy tám vòng dưới đất đến khi đụng phải chân Từ Thanh Chỉ mới dừng lại.

Tiểu Minh Tước nằm bẹp dưới đất kêu lên đáng thương, giương cánh ôm bắp chân Từ Thanh Chỉ không buông.

Ô .. ô….

- Ha ha.

Tiểu Hoàng cười rất vui vẻ. Gần đây Tiểu Diễm cứ giận dỗi, nó phải tìm cách chọc cho nàng vui mới được.

- Tiểu Diễm, ngươi xem con chim đen nhỏ này đáng yêu chưa?

Tiểu Hoàng bày ra bộ mặt không biết xấu hổ.

Đây là lời tuyên bố được đúc kết kinh nghiệm từ một bộ phim truyền hình mà nó đã xem: Muốn theo đuổi con gái thì phải có da mặt dày! Không được sĩ diện! Phải kiên trì bền bỉ!

Dù Tiểu Diễm là chim, nhưng chắc là không khác biệt lắm.

Sắc mặt Tiểu Diễm hơi sượng lại. Thực ra, làm sao nó không biết mình hơi béo, nhưng có thể trách nó sao? Nó cũng muốn gầy xuống lắm, thậm chí ngày nào cũng bay mấy ngàn cây số, rèn luyện cường đại như thế mà vẫn không giảm cân nổi.

Sau mỗi lần vận động mạnh nó sẽ rất đói. Mỗi lần đói nó lại phải ăn, phải ăn no rồi mới có sức mà vận động.

Hừ! Đều tại cái bụng chết tiệt cứ dễ đói!

Nó cũng biết tên ngốc Tiểu Hoàng này không cố ý chê mình béo. Nếu không, nó sẽ không chỉ giận dỗi đơn giản vậy thôi.

- Tiểu Diễm, ta thấy dù con chim đen nhỏ này đáng yêu nhưng cũng không đáng yêu bằng ngươi.

Tiểu Hoàng thành khẩn nói.

Tiểu Diễm dùng cánh sờ sờ lên cái bụng thịt của mình, mừng rỡ hỏi:

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật, ta có bao giờ nói dối đâu.

Tiểu Hoàng trung thực đáp.

Ừ, lời này là thật. Nó vừa ý Tiểu Hoàng cũng là vì con vịt Tiểu Hoàng này rất đàng hoàng, là một con vịt trung thực.

- A, thực ra cũng còn tốt, khi ta còn bé có lẽ còn đáng yêu hơn nó vài phần. Nhưng bây giờ ta lớn rồi, cũng béo lên không ít.

Tiểu Diễm thận trọng thở dài.

- Khi còn bé ngươi còn béo hơn nó nhiều!

Tiểu Hoàng nói ra lời kinh người.

Tiểu Diễm trầm mặc một lát:

- Khi ta còn bé được ông Lưu nuôi…

Tiểu Hoàng thành thật đáp:

- Ông Lưu nuôi Đại Tử, khi đó Đại Tử bị cho ăn thành một con lợn. Ngươi là béo trời sinh rồi.

- Hử?

Tiểu Diễm nhắm mắt lại.

Đại Tử ợ một cái, mơ mơ màng màng từ phòng bếp chạy tới, hình như có người đang nói đến mình.

Được rồi, được rồi! Tiểu Hoàng là một con vịt trung thực, ta không cần so đo với nó.

Tiểu Diễm đen mặt nhảy đi.

Ta nói sai cái gì sao? Tiểu Hoàng ngơ ngác mơ hồ.

Không phải nói theo đuổi con gái thì da mặt phải dày, phải kiên trì bền bỉ sao?

Ài…

Tiểu Hoàng nghĩ nghĩ, chẳng lẽ mình không kiên trì nổi sao?

- Khi còn nhỏ ngươi béo hơn nó thật mà.

Tiểu Hoàng đuổi theo.

- Ta biết!

- Nhưng ta lại thích ngươi mập mạp như thế.

Tiểu Hoàng cười ngây ngô. :-D

Tiểu Diễm:

- ??? (〃°ω°〃)

------------------------

Dịch: ND

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bình Luận (0)
Comment