Ta tên là Trạch Hải, là một ngự sử Đế cấp của bộ lạc Độc Chiểu.
Ông nội của ta là Trạch Viên, là tộc trưởng của bộ lạc Độc Chiểu.
Chỉ có một số người trong nội bộ bộ lạc Độc Chiểu biết thân phận của ta, bọn họ rất hạn chế tiết lộ thân phận của ta với người ngoài tộc. Bởi vì…ta là một đứa con riêng, mẹ ta là tiểu công chúa của một bộ lạc đối địch, cha ta cũng bị dư đảng bộ lạc đối địch đã bị thôn tính kia giết chết.
Chính vì vậy, mẹ ta đã bị chính tay ông nội xử tử.
Nhưng… có liên quan gì tới ta chứ?
Ta sinh ra cũng không thể thay đổi được điều đó. Đã không thể thay đổi, vậy ta sẽ học cách chấp nhận nó.
Cách đây không lâu, ông nội triệu tập một phần cường giả của bộ lạc tiến về tổ địa, trong danh sách đó có tên ta. Nguyên nhân rất đơn giản, vì ngự thú của ta là một trong số ít ngự thú Đế cấp có năng lực phi hành.
Đối thủ của chúng ta là các dị tộc sinh sống ở Cửu Thiên Thập Địa.
Bọn họ cũng có thể ký kết huyết khế với ngự thú như chúng ta, thực sự ta rất muốn biết những dị tộc này cao thấp thế nào.
Trạch Hải ngồi xổm trên lưng ngự thú của mình, dưới chân hắn là một con Khôi Độc Giác Tích.
Nhè nhẹ vuốt ve cái sừng nhọn trên đỉnh đầu Khôi Độc Giác Tích, Trạch Hải híp mắt nhìn về phía trước. Quanh thân Khôi Độc Giác Tích lượn lờ sương độc màu xanh nhạt, khi nó vỗ cánh, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
- Tộc trưởng, phía trước có rất nhiều quái vật Thụ Yêu đang tới gần, số lượng không dưới trăm vạn.
Trạch Hải báo lại với Trạch Viên tin tức mình vừa thăm dò được.
- Ầm ầm…
Mặt đất dưới chân hơi rung lên.
- Có cảm giác được khí tức của quái vật Đế cấp hay Thánh cấp không?
Trạch Viên nhàn nhạt liếc Trạch Hải.
Trạch Hải lặng lẽ lắc đầu:
- Không cảm giác được. Nhưng ta cũng thấy có bầy Thụ Yêu từ hướng khác tới gần chúng ta.
Có tiếng gió vù vù trên đầu, hai ngự sử bộ lạc Độc Chiểu khác phụ trách giám sát tứ phương cũng quay về phục mệnh.
- Báo cáo tộc trưởng, chúng ta không thấy ngón tay gãy mà người bộ lạc Bạch Long nhắc đến trong các thông đạo nối với Cửu Thiên Thập Địa ở gần đây, nhưng trên đường đi đã gặp rất nhiều quái vật.
Hai người này lắc đầu nói.
- Hử? Không thấy sao?
Trạch Viên nhíu mày. Hai ngày trước người của bộ lạc Bạch Long có nói với hắn như vậy.
Lại là thông đạo không gian, lại là ngón tay gãy nằm ngang bầu trời, điều này khiến cho đáy lòng Trạch Viên dâng lên vài phần lo lắng.
Nhưng mà tộc nhân mình phái đi đã báo lại là không thấy ngón tay gãy kia, chẳng lẽ người của bộ lạc Bạch Long đã lừa mình? Hay là bọn họ đã vụng trộm mang nó đi?
Nhưng hiện giờ chiến tranh vừa mới bùng phát, dù bộ lạc Bạch Long có suy nghĩ gì khác cũng sẽ không nên làm vậy??? Vào lúc này, Bạch Thông Minh không phải kẻ có tầm nhìn ngắn như vậy.
Thời gian gần đây, bộ lạc Độc Chiểu của họ đã lừa giết rất nhiều quái vật Thụ Yêu ở gần Thần Nông Giá dựa vào đặc tính tấn công phạm vi lớn của ngự thú hệ độc, thi thể Thụ Yêu đã đắp thành mấy tòa núi nhỏ gần đó. Đề phòng ngừa bất trắc xảy ra, bọn họ nhịn đau thiêu rụi hết đám thi thể Thụ Yêu này.
Chỉ có một vài cái xác Thụ Yêu có đẳng cấp cao mới được giữ lại, có giá trị không nhỏ, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Trạch Viên là biết.
- Được rồi, có thể là nhìn lầm.
Trạch Viên lên tiếng:
- Hai ngày nay, số yêu quái Thụ Yêu tấn công chúng ta đã bắt đầu tăng lên nhiều, rất có thể trong đó sẽ có quái vật Đ cấpế, phải cẩn thận hơn. Gần đây chúng ta đã giết trên dưới ngàn vạn con Thụ Yêu rồi, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ trưởng lão hội giao cho bộ lạc Độc Chiểu chúng ta.
- Đã hiểu.
Đường chân trời phía xa, Thụ Yêu khắp núi đồi ào ào đổ tới như thủy triều, bọn chúng có rất nhiều giống loài, bao quát tất cả các loại cây.
Vì thiên phú nên kích thước của Thụ Yêu tương đối lớn, đâu đâu cũng có Thụ Yêu cao tới mấy chục mét, hơn trăm mét. Nhưng phần lớn có đẳng cấp không cao, chỉ có cấp Tinh Anh hoặc Thủ Lĩnh.
Oanh!
Mặt đất run rẩy kịch liệt, dây leo thô to xé nát mặt đất như vô số con địa long nhấc lên sóng đất tận trời.
- Quái vật Đế cấp.
Trạch Viên bình tĩnh nói. Việc này vẫn nằm trong dự đoán của hắn.
Con rắn nhỏ màu trắng tinh vờn quanh bàn tay Trạch Viên run lên, hóa thành một tia chớp màu trắng, biến mất tại chỗ.
Răng rắn chạm vào dây leo, răng cọ phá da, mấy giọt nọc độc trong suốt theo vết thương len lỏi vào trong cơ thể dây leo.
Ánh sáng trắng lóe lên.
Trên cổ tay Trạch Viên lại lóe ra một con rắn nhỏ màu trắng.
Trạch Viên chậm rãi cúi đầu nhè nhẹ vuốt ve cái đầu nhỏ của con rắn. Sắc mặt tiểu lão đầu gầy gò này không có mảy may kinh hoảng.
Sau 0.1 giây, dây leo mới vừa rồi con hùng hùng hổ hổ đột nhiên rơi bộp xuống đất như một quả cà héo.
Dây leo khô héo rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, một con quái vật Đế cấp đã bị độc chết.
Rống!
Tiếng gào thét tê tâm liệt phế từ trong bầy quái vật vang lên, một mảng Thụ Yêu lớn bị hất tung, rút lên, xé nát như cây cỏ bị bão tố quấn đi.
Ầm ầm.
Sóng khí cuồng bạo và lĩnh vực màu đỏ xanh nở rộ giữa bầy quái vật.
Còn chưa tới gần, cỗ khí tức bạo ngược hung tàn kia đã ập đến phô thiên cái địa.
- Thánh Cấp.
Trên mặt Trạch Viên rốt cuộc cũng thể hiện ra một biểu cảm dư thừa.
- Hẳn là có thuộc tính hệ Mộc, lại có thêm một khẩu phần lương thực nữa.
Trạch Viên cười nhạt nói. Sau đó thân thể hắn nhạt dần rồi biến mất, con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay hắn cũng lớn vọt dài ra năm mét, to bằng bắp đùi một người trưởng thành.
Một vòng lĩnh vực màu trắng xanh từ trong cơ thể con rắn khuếch tán ra xung quanh.
Khác với những lĩnh vực kia, lĩnh vực bên ngoài cơ thể con rắn chỉ bao phủ khu vực đường kính mười mét xung quanh.
So với diện tích bao phủ động cái là hàng ngàn hàng vạn của lĩnh vực của các quái vật khác thì kích thước này rất nhỏ bé.
Trong lĩnh vực có rất nhiều sương mù dày đặc như thực thể xoay tròn, hoàn toàn bao phủ thân thể con rắn.
Điểm sáng màu trắng xông vào trong lĩnh vực màu lục, hai thân ảnh quấn lấy nhau, chỉ dư ba cũng khiến cho các quái vật khác không thể đến gần.
Trạch Hải nhìn thoáng qua chiến trường bên đó rồi thu ánh mắt lại, chuẩn bị hợp thể cùng ngự thú của mình.
Đột nhiên, chân hắn dẫm lên thứ gì đó cứng cứng.
Trạch Hải nhấc chân phải lên… thấy từ dưới mặt đất mọc lên một ngón giữa.
Đây là đồ chơi gì đây?
Trạch Hải ngây ra, tại sao dưới đất còn chôn một cái xác người?
Sau đó Trạch Hải thấy ngón tay này kéo ra một đạo tàn ảnh rồi chui vào giữa mi tâm của hắn.
Trạch Hải lạnh cả người, giơ tay sờ sờ mi tâm.
Mi tâm vẫn nhẵn nhụi hoàn hảo, không có vết lõm hay vết sưng.
- Không phải mình bị quái vật gì phụ thân chứ?
Trạch Hải nghĩ tới một vài loại quái vật có tập tính quái dị, năng lực chiến đấu chính diện của chúng không mạnh, nhưng rất quỷ dị, có thể giết người mà không ai biết.
Cuối cùng, con quái vật Thánh cấp kia đã bị Trạch Viên giết chết. Ngoài một bộ thi thể kịch độc mà chỉ ngự thú của Trạch Viên có thể sử dụng, con quái này còn cung cấp một viên tinh hạch quái vật Thánh cấp còn tươi mới.
Thu hoạch tương đối, Trạch Viên khá vui.
Thấy ông nội sắp quay lại, Trạch Hải liền chuẩn bị thông báo tình hình bên mình.
Nhưng trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, đột nhiên não hải của hắn trống rỗng, một cảm giác sợ hãi lớn lao khiến hắn lạnh toát cả người, thậm chí còn không thể kiểm soát cơ thể mình.
Chờ khi lấy lại được tinh thần, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com