- Điều quan trọng nhất của tín ngưỡng chính là độ chân thành, tín đồ càng chân thành thì sẽ cung cấp càng nhiều tín ngưỡng, hơn nữa trừ tín ngưỡng ra còn cần cả số lượng tín đồ.
Phong Bạo Thủy Ma Chu mở miệng nói, sau khi nói xong câu đó liền chậm rì rì rời khỏi.
Cao Bằng trầm ngâm.
- Xem ra cần làm một lần thật tốt, nếu như có thể tạo ra một tổ chức giống như giáo hội cho Sinh Trưởng Chi Não là tốt nhất.
Sau đó Cao Bằng lại thảo luận một chút với mấy ngự thú của mình, nhưng mà mấy ngự thú này là thứ hỏi gì cũng không biết.
Lịch duyệt của bọn nó không quá phong phú, nói ra mấy phương pháp giống như là…
- Bắt một đám người đến tín ngưỡng Sinh Trưởng Chi Não.
- Giết nhiều quái vật một chút là người ta sẽ tín ngưỡng nó.
- Một vị thần không có lông mới có được tín đồ.
Toàn là những phương pháp không đáng tin cậy.
Cao Bằng im lặng, sau đó đi tìm ông ngoại thương nghị.
Trước khi rời đi Cao Bằng cố ý ghé qua xem xét Tiểu Thảo một chút.
Hiện tại việc chiết cành cho Tiểu Thảo đã tiến vào quỹ đạo, Ma Liễu cắm rễ trên mặt đất, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng. Mà Tiểu Thảo thì chiếm cứ ở trên người Ma Liễu điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể Ma Liễu…
Phụ cận mảnh khu vực này đã xây dựng lưới điện, nghiêm cấm người khác ra vào.
Sợi rễ thô tráng của Ma Liễu giống như mạch máu đâm thẳng vào mặt đất, thổ nhưỡng nhô lên từng bọc nhỏ, từng vết nứt lan tràn trên mặt đất.
Mặt đất vốn bằng phẳng bây giờ có những cái hố gồ ghề, giống như một bệnh nhân, bên ngoài thân đều là vết thương, trên thân cắm đầy ống tiêm truyền dịch. Những ống tiêm đó cứ kéo dài vào sâu trong lòng đất.
Quang mang trên người Tiểu Thảo càng thần dị, lờ mờ lấp lóe một tia hồng quang yêu diễm.
Xa xa gió thổi tới, Tiểu Thảo chập chờn theo gió.
- Tiểu Thảo đã bắt đầu tiến vào chính quy rồi.
Cao Bằng hài lòng gật đầu, triệu hồi vợ chồng Tiểu Hoàng, Tiểu Diễm ra dặn dò chúng chiếu cố cho Tiểu Thảo, sau đó mang theo những ngự thú còn lại chạy tới Hy Vọng Chi Thành, tổng bộ mới của tập đoàn Nam Thiên.
- Tín ngưỡng thành thần?
Kỷ Hàn Vũ trầm ngâm.
- Ta có nghe qua chuyện này, ta từng nghe tới một chút đồ vật liên quan tới tín ngưỡng thành thần trong một khu di tích. Nhưng mà tín ngưỡng thành thần cũng không dễ dàng gì.
Kỷ Hàn Vũ nghiêm túc nói.
- Cháu biết là không dễ dàng gì, nhưng mà không phải đã có ông ngoại ở đây sao.
Cao Bằng vui vẻ cười nói.
Kỷ Hàn Vũ cười nhạt một tiếng.
- Ta cũng không thể cam đoan nhất định thành công, chỉ có thể nói tận lực.
- Tín ngưỡng thành thần cũng không có vấn đề quá lớn, hiện tại ở trong hoàn cảnh này mọi người đều muốn tìm một nơi để ký thác tinh thần. Mà nơi rất nhiều người tìm đến để ký thác tinh thần là tín ngưỡng.
Kỷ Hàn Vũ nói.
- Chắc bình thường cháu không chú ý tới những chuyện này, trên thực tế lấy học thức và nhận thức của mọi người bây giờ, khiến bọn họ trở thành tín đồ cuồng nhiệt là một chuyện rất khó.
- Nhất là với người ở khu Hoa Hạ chúng ta.
Cao Bằng gật đầu.
- Vâng. Tuy cổ đại có không ít bách tín tín ngưỡng, nhưng mà đó cũng bởi vì họ ngu muội. Mặc dù hiện tại không nói khoa học... Nhưng muốn để bọn họ trở thành tín đồ cuồng nhiệt vẫn là một chuyện khó khăn. Thế nhưng trở thành phiếm tín đồ liền đơn giản hơn nhiều.
- Phiếm tín đồ cũng là đơn giản nhất, dễ dàng nhất. Bởi vì phiếm tín đồ không cần ngươi thật sự tin tưởng vị thần minh này, chỉ cần ngươi không ghét nó, trong đáy lòng không ghét nó thì có thể làm được. Trên cơ bản tuyệt đại đa số mọi người đều là phiếm tín đồ, chỉ cần bọn họ ngẫu nhiên đi thắp cho thần minh một hai nén hương, thậm chí lấy năm làm đơn vị tế tự thần minh, sau đó đeo các loại mặt dây chuyền đại biểu cho thần minh trên cổ, hay là ở nhà hoặc nơi công cộng có tượng thần minh. Cũng chỉ cần có người, vào đêm trước khi thi trong lòng mặc niệm tên vị thần minh nào đó phù hộ ta nhất định qua môn, đây đều là biểu hiện của phiếm tín đồ.
- Mặc dù phiếm tín đồ cung cấp tín ngưỡng ít nhất, nhưng số lượng phiếm tín đồ cũng là nhiều nhất.
Kỷ Hàn Vũ nói.
- Cho nên chúng ta không cần ép buộc những người kia nhất định phải tín ngưỡng nó, chỉ cần khiến cái tên bình thường mà bọn họ hay mặc niệm trong lòng đổi thành nó là được rồi.
Cao Bằng như có điều suy nghĩ. Nói như vậy, kỳ thật biện pháp đơn giản nhất chính là thần minh hợp tác với triều đình đương thời.
Cũng khó trách nhiều triều đại cổ đại lại thích “tạo thần” như thế, cưỡng chế để dân gian tín ngưỡng một vị thần minh nào đó, đưa một số thần minh đánh vào hàng ngũ Tà Thần, xem ra đều có đạo lý của nó.
- Nếu như cháu tin được thì cứ giao chuyện này cho ông đi. Vừa vặn đoạn thời gian trước cao tầng chính phủ Hoa Hạ mời ông hợp tác, như vậy ông sẽ đưa cái này xem như điều kiện tiến hành trao đổi với bọn họ.
Kỷ Hàn Vũ nhấp một ngụm trà, chậm rãi thưởng thức.
- Như vậy thì làm phiền ông ngoại rồi.
- Lá trà này là do con chim sẻ nhỏ kia đưa tới đoạn thời gian trước, nói là cây trà mới mọc trên ngọn núi lửa. Dùng lời của người trẻ tuổi các cháu để nói thì, cầu sinh dục rất mạnh.
Kỷ Hàn Vũ nói xong liền bật cười.
- Thật là đáng yêu.
- Để cháu thử xem.
Cao Bằng hiếu kì nhấc ấm trà rót cho mình một chén.
Nước trà đỏ bừng, bên trong còn có vài phiến lá trà màu trắng nổi trên mặt nước.
Cao Bằng giống như trâu nhai mẫu đơn một ngụm uống cạn, cảm giác vừa cay vừa đắng xung kích vị giác. Chờ tới khi cảm giác mãnh liệt này biến mất thì một cỗ mùi hương nồng hậu tinh thuần lưu chuyển trong khoang miệng.
Cuối cùng chỉ còn lại thanh hương nhàn nhạt và chua xót.
Hương vị vẫn một mực lưu lại rất lâu, một ly liền để Cao Bằng thưởng thức dư vị tới nửa giờ.
Cao Bằng không hiểu việc thưởng thức trà, nhưng vẫn cảm giác được đây là một loại lá trà không tồi.
- Sản lượng có cao không?
Cao Bằng hiếu kì hỏi.
- Tạm được, sản lượng một năm có chừng bảy tám chục cân.
Kỷ Hàn Vũ nói.
- Ta cũng không phái người đi bồi dưỡng, ta cảm thấy loại lá trà này vẫn nên để tự nhiên mới là tốt nhất, nhân công gây giống lại không có thứ mùi đó.
- Đúng rồi, vừa vặn khoảng thời gian này em họ cháu tới đây. Dù sao cũng là em họ cháu, lúc trước thường bị cháu bắt nạt, cháu dẫn nó đi xem ngự thú một chút đi.
Kỷ Hàn Vũ thương lượng với Cao Bằng.
- Không có vấn đề.
Cao Bằng gật đầu, lại nghĩ tới tiểu cô nương mặc áo bông đỏ hay chảy nước mũi kia.
Buổi tối sau khi ăn xong cơm xong, Trần Khải Luân chạy tới.
- Em muốn loại ngự thú như thế nào.
Cao Bằng dẫn theo Trần Khải Luân chuẩn bị đi tới phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm còn có một chút vật thí nghiệm. Có chút thành công, còn có một ít là đi lệch đường.
- Anh họ chọn giúp em đi, tốt nhất vẫn là phù hợp với tính cách của em.
Trần Khải Luân cột tóc đuôi ngựa nhảy nhót đi ở phía trước, trông giống như chú thỏ nhỏ.
- Phù hợp với tính cách?
Cao Bằng kinh ngạc, sau đó gật gật đầu.
- Anh biết rồi.
Dẫn Trần Khải Luân đi tới phòng thí nghiệm, trong những phòng giam ngự thú dưới mặt đất lập tức truyền đến tiếng rống giận.
Trong khoảnh khắc, phòng thí nghiệm quần ma loạn vũ, các loại quái vật ngao ngao kêu lên.
Cao Bằng triệu hồi ra Hàn Sương Tịch Sư. Tịch Sư giẫm chân lên mặt đất, một quầng sáng băng lãnh uy nghiêm bao phủ toàn bộ phòng thí nghiệm, trong nháy mắt bọn quái vật trong phòng thí nghiệm liền tỉnh táo lại.
- Đến đây, em xem một chút mấy ngự thú này như thế nào.
Cao Bằng mở cửa phòng, từ trong phòng lôi ra mấy quái vật ném đến trước mặt Trần Khải Luân.
Giống như ông chủ nông trường đi tới nơi nuôi dưỡng gia súc, chim gà chọn lấy hai con gà mái to mập để chiêu đãi khách nhân.
- Ồ… anh họ, anh có thể giới thiệu sơ qua về mấy con quái vật này cho em một chút được không?
Trần Khải Luân luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
- À ừ. Em nhìn xem, đây là Đại Chủy Thiềm Thừ , đây là Bạo Vị Vương Trư, đây là Tham Thực Ma Lật Thử, đây là Cơ Ngạ Cự Nham Mãng.
Cao Bằng giới thiệu từng con một cho nàng.
Trần Khải Luân.
- …
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com