- Cơ hội gì?
Mấy người khác đồng thanh hỏi.
- Theo như tin tức nhận được, đám người dị tộc kia tạm thời còn chưa phát hiện ra chúng ta. Hoặc là, có phát hiện ra cũng không để ý.
Bạch Thông Minh híp mắt cười nhạt nói.
- Vậy quả nhiên là không thể tốt hơn rồi.
- Bọn chúng xem thường chúng ta, mới cho chúng ta cơ hội phát triển thêm, chờ chúng ta cũng có ngự sử cấp Thần rồi thì hay.
Bầu không khí trong đại điện trở nên vui vẻ hoà thuận.
Những người này đều là cáo già thành tinh, trước đó thất thố cũng là vì đột nhiên bọn họ nhận được tin tức quan trọng, nên lỡ mất kiểm soát.
Hiện giờ, điều chỉnh được cảm xúc rồi, bèn bắt đầu tính toán được mất.
So ra, mặt mũi không quan trọng gì. Bọn họ cần sĩ diện, dù sao cũng đều là một đám đại nhân vật ngự sử cấp Chuẩn Thần, trong bộ lạc nói một tuyệt đối không ai dám nói hai, khẳng định phải có sĩ diện. Nhưng bọn họ vẫn hiểu được rõ ràng, so với thứ hư vô mờ mịt như sĩ diện, thì bắt tay vì lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất.
- Chúng ta báo chuyện này với bộ lạc Hoa Hạ đi, dù sao cũng có một Chuẩn Thần.
Đột nhiên Bạch Thông Minh nói.
Lúc này, có thêm một chiến lực cũng là chuyện vô cùng tốt, hắn tin tưởng những người khác đương nhiên sẽ không từ chối.
- Ta không có ý kiến gì. Chỉ là, chúng ta không quen thuộc với bên kia, vậy phải làm phiền Bạch tộc trưởng rồi.
Một lão tiền bối bộ lạc Huyền Hổ lên tiếng.
Các Chuẩn Thẩn khác cũng không lên tiếng, bọn họ đều có thái độ thờ ơ. Có thể mời được đương nhiên là tốt nhất, nếu không thì thôi, cũng không miễn cưỡng.
- Nếu từ chối thì thanh lý luôn đi. Ta cũng không hy vọng sau khi chúng ta quyết chiến với người dị tộc lại bị người ta đâm sau lưng.
Một giọng nói âm u nhàn nhạt đột nhiên vang lên.
Bạch Thông Minh quay lại liền thấy một lão nhân đầu đội thúc quản, khuôn mặt thanh quyền, hạc phát đồng nhan chậm rãi nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Thấy Bạch Thông Minh nhìn sang, vị lão nhân này còn giơ ly lên, ra hiệu nâng chén từ xa với Bạch Thông Minh.
Bạch Thông Minh nghi hoặc. Từ trước tới giờ mình chưa bao giờ gặp người này, nhưng xem chỗ ngồi có vẻ đi cùng bộ lạc Huyền Hổ, hẳn là một vị tiền bối của bộ lạc Huyền Hổ đi.
…
- Phụ thân thân ái của ta, lần này ngươi ra ngoài lại tìm được một món Thần khí nữa sao. Thực sự là ngươi vẫn ưu tú trước sau như một.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu từ trong hư không nhô đầu ra, trêu chọc Bàn Đại Hải.
- Ha ha ha, con gái, chờ ta khôi phục thực lực sẽ cho con mượn dùng.
Nằm trong Huyền m Thần Tỉnh, Bàn Đại Hải ngửa cái bụng trắng loá ra nói với Phong Bạo Thuỷ Ma Chu.
Phong Bạo Thuỷ Ma Chu cười xuỳ một tiếng:
- Vậy thì không cần, chỉ là Huyền m thần thủy mà thôi, có phải chưa bao giờ thấy đâu, ngươi cứ nằm trong giếng mà hưởng thụ đi. Nói thật, ngươi nằm trong giếng nhìn như con cá mè hoa nằm trong nồi ấy.
Bên kia, một vị khách bất ngờ đi tới bộ lạc Hoa Hạ.
Chẳng mấy chốc tin tức đã được đưa tới tay Cao Bằng và Kỷ Hàn Vũ. Bọn họ không dám thất lễ, lập tức tự mình đi đón.
Bạch Thông Minh chắp tay sau lưng, hững hờ dò xét tứ phía.
Cao ốc san sát, cự thú sắt thép, hai mắt hắn sáng lên ngạc nhiên, thật nhiều đồ thú vị. Dù hắn chỉ cần phẩy tay một cái là có thể phá huỷ hết, nhưng những thứ này đem tới cho hắn một cảm giác kỳ lạ khó mà miêu tả được.
- Bạch Tộc trưởng, ngài đã tới!
Cao Bằng bước nhanh hơn, chào đón Bạch Thông Minh đến.
- Không chê ta phiền là được.
Bạch Thông Minh cười ha ha rồi nhìn sang Kỷ Hàn Vũ đang đứng sau lưng Cao Bằng.
Trong nháy mắt lúc nhìn thấy khuôn mặt của Kỷ Hàn Vũ, cả người hắn run lên. Ở trong lòng vô cùng rung động, quả thực là giống nhau như đúc.
Bạch Thông Minh bước lên cúi đầu với Kỷ Hàn Vũ, nhẹ nhàng chào:
- Sư phụ, ngài còn nhận ra ta không?
Kỷ Hàn Vũ lắc đầu:
- Ngươi nhận lầm người rồi.
Bạch Thông Minh trầm mặc nửa ngày mới gật đầu:
- Có thể là ta nhận nhầm thật rồi, rất xin lỗi.
Kỷ Hàn Vũ mỉm cười:
- Thế giới này lớn như thế, người giống người cũng là chuyện bình thường, không sao.
- Nhanh lên nhanh lên, mau đem đồ tới, không được quấy rầy đại nhân.
Một cô gái mặc quần ngắn kiểu cao bồi, dáng người cao gầy, đội mũ hình mặt trời đứng bên cạnh chỉ huy ngự thú.
Cao Bằng nhìn lướt qua, chớp mắt mấy cái mới nhận ra cô gái này. Không phải là cô nàng Tuân Quyển Quyển năm xưa sao.
Cao Bằng quay lại Nam Thiên, phòng làm việc cũng được đưa vào trong Tập đoàn, đã nhiều năm như vậy xem ra vẫn còn rất khá.
Mấy quái vật tay chân vụng về đi qua bên cạnh, mấy người Cao Bằng đang đứng ở bên trong nhà máy. Một con quái vật bị trượt tay một cái, một khối sắt nặng mấy tấn không cẩn thận trượt khỏi, rơi về phía đầu Cao Bằng.
Nhẹ nhàng nâng tay phải lên khẽ đẩy một cái, thoải mái nhẹ nhõm ném khối sắt vào chỗ.
Sau đó vỗ vỗ cái mông con Trư Đầu Liên Già Thú này:
- Chú ý một chút, lần sau đừng có ngã.
Trư Đầu Liên Già Thú xoay đầu lại phì phò phì phò cười ngây ngô với Cao Bằng. Nó cười lên tựa như một cái đầu heo kho tàu tám trăm khối tiền trên bàn ăn, đầu lưỡi thè ra, nước dãi nhỏ xuống cổ áo đầy dầu mỡ.
- Lần này ta tới để mời các ngươi gia nhập liên minh, trước đừng vội vã từ chối.
Bạch Thông Minh nhìn quanh. Cao Bằng biết đây không phải chỗ để nói chuyện, bèn đưa hắn và ông ngoại vào phòng nghỉ. Sai đó cho mọi người lui ra, không cho phép không ai được vào, trong phòng chỉ còn lại ba người.
- Chắc các ngươi cũng biết đến Cửu Thiên Thập Địa, ta cũng không cần giới thiệu nữa. Các ngươi cũng biết, hiện giờ dị tộc đã toàn lực sinh sôi trên Cửu Thiên, thành lập rất nhiều quốc gia.
Vạn năm qua bọn họ đã quên mất chúng ta. Hiện giờ, rất nhiều quốc gia đang chìm trong chiến loạn, dị tộc đang nội chiến.
- Mà hai quốc gia gần chúng ta nhất tên là Mộc Vinh quốc và Minh Nguyệt quốc.
Bạch Thông Minh đặt cuốn da thú có khắc ấn lên bàn, đưa cho Kỷ Hàn Vũ. Kỷ Hàn Vũ không lật ra mà nhẹ nhàng đẩy nó tới trước mặt Cao Bằng.
Ngụ ý rõ ràng, ở đây người làm chủ là Cao Bằng, lão gia tử chọn lùi xuống vị trí hàng hai.
Cao Bằng mở quyển da dê ra. Đây là một tấm bản đồ, lấy thông đạo nối liền trái đất và Cửu Thiên Thập Địa làm trung tâm, mở rộng ra bán kính mấy ngàn dặm, dù chỉ là hình dáng địa hình đại khái nhưng giá trị cực kỳ cao.
- Đúng, tôi thừa nhận đây là một cơ hội. Nhưng ngài đừng quên, chúng ta gọi họ là dị tộc, nhưng ngược lại, trong mắt họ chúng ta cũng là dị tộc.
Cao Bằng nói.
- Nếu chúng ta xâm lược, cho dù bọn họ có đang nội đấu, nhưng chỉ cần có kẻ địch xâm lấn thì rất có thể họ sẽ đoàn kết lại đối đầu với chúng ta.
- Không, ngươi đã đánh giá cao bọn họ rồi, mà chúng ta cũng sẽ không dễ dàng để lộ bản thân.
Bạch Thông Minh vừa cười vừa nói.
- Dựa vào bề ngoài thì rất khó phân biệt chúng ta và người dị tộc. Đặc điểm khác biệt lớn nhất của hai tộc chúng ta là màu máu. Máu của chúng ta màu đỏ, mà máu của người dị tộc là màu xanh.
- Màu xanh sao? Thật kỳ lạ.
Cao Bằng rất kinh ngạc.
- Đúng vậy, người dị tộc cũng cảm thấy dòng máu đỏ của chúng ta cũng cực kỳ kỳ quái.
Bạch Thông Minh cũng cười.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com