- Những dị... người của Minh Ngọc Quốc cũng quá kinh khủng.
Bắc Hoàng Mễ thiếu chút nữa nói lỡ miệng, nhưng kịp đổi giọng.
Bọn họ vừa ra khỏi rừng rậm, tùy tiện tới một trấn nhỏ xa xôi cũng có thể nhìn thấy hai ngự sử Thánh cấp chém giết.
Điều quả thực giống như nói đùa, còn là một chuyện đùa lớn như vậy.
- Người của Khô Vinh quốc rất khó đối phó.
Vẻ mặt A Tráng bình tĩnh, nằm rạp ở trên trần xe, bảo vệ chiếc xe ở phía dưới cái bụng mềm mại của mình.
Cái bóng dưới ánh mặt trời bị vô số dây leo cắt thành từng lưới nhỏ.
- Đám người các ngươi đúng là buồn nôn!!!
A Tráng rít gào, lấy hắn làm trung tâm, sóng xung kích cuồng bạo hóa thành thực chất cuốn ra phía bốn phương tám hướng.
Ở trong sóng xung kích, những dây leo kia run rẩy, một luồng ánh sáng màu đen nồng đậm tập trung ở trong miệng cự hổ.
- Không gian nghiền nát!
Ánh sáng màu đen chợt bắn ra xé nát tấm lưới, còn đâm thủng vách ngoài của cầu gỗ lao thẳng lên bầu trời, sau khi bay ra hơn một nghìn mét nó mới dần dần biến mất ở trong không khí.
Lưới gỗ bị cắt ra một lỗ thủng cực lớn.
Sau khi cự hổ phóng ra một chiêu này cũng có chút mệt mỏi, thở hồng hộc.
Nó cúi đầu ngậm chiếc xe đồng bốn bánh rồi phóng về phía lối ra!
Tê Ngưu Cự Thú phía sau gào thét đầy khủng hoảng, muốn khẩn cầu cự hổ dẫn nó đi cùng, nhưng không có người nào để ý tới nó.
Lưới gỗ bị phá hủy bắt đầu hấp thu tất cả sinh mạng xung quanh, bất luận là thực vật hay là động vật.
A Ngốc mặc trường bào màu đen lộ ra mắt cá chân xương trơn nhẵn bóng loáng, trong suốt lấp lánh.
Nó giẫm lên đá vụn trên mặt đất, cẩn thận tránh cỏ dại vẫn quật cường mọc ra trên mặt đất đi tới trước mặt Cao Bằng, cúi người xuống:
- Chủ nhân, đây là một phần ký ức về ngôn ngữ ta mới hấp thu được từ hai linh hồn.
- Truyền cho ta đi.
Cao Bằng đưa tay phải ra.
Xương tay chạm vào thân thể máu thịt.
Từng mảnh ký ức được xử lý tốt giống như cháo được ninh nhừ, đặc quánh. Mỗi một chữ, mỗi một từ ngữ, ngôn ngữ, phong thổ nhân tình được Cao Bằng hấp thu với tốc độ thong thả.
Cao Bằng không nhịn được nhắm hai mắt lại.
A Ngốc nhảy tới một bước, lặng lẽ chờ ở bên cạnh chủ nhân.
Gió thổi mạnh làm mũ vải tung bay.
Trong lòng đất lay động, có mấy sợi dây leo chui ra lắc lư ngửi mùi trong không khí.
Mùi con người làm cho chúng mê muội, thử thăm dò bay về phía Cao Bằng và các ngự sử khác đi theo.
A Ngốc cúi đầu, không để ý giơ chân phải giẫm nhẹ lên.
Rắc một tiếng, dây leo kia bị giẫm nát.
- Rống.
Con tê giác lớn một sừng gào thét một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, chân bị rất nhiều dây leo quấn lấy.
Máu trong cơ thể nó nhanh chóng bị rút ra, trong chớp mắt đã bị hút thành một bộ da thú màu xám khô quắt.
Bên trong vách tường Sâm La Mộc Võng hiện ra gương mặt thâm trầm của một bà lão đang nhìn chằm chằm vào cự hổ sắp thoát khỏi lưới gỗ:
- Ngươi chắc chắn sẽ không trốn thoát được đâu.
Bà ta tiện tay chộp xuống, vẫn còn một đám kiến hôi chưa hút.
Lưới gỗ bị xé rách lại mọc ra rất nhiều dây leo điên cuồng sinh trưởng, muốn dính lại với nhau.
Cơ thể cự hổ chấn động, lại muốn biến mất.
Không gian lĩnh vực và mộc giới lĩnh vực va chạm, hai lực lượng giống như hai cự thú hồng hoang va chạm vào nhau.
Không trung chấn động kịch liệt.
Đáng chết. Lĩnh vực bị hạn chế nên mình căn bản không trốn thoát được.
Trong lòng A Tráng thầm cảm thấy không ổn, trong mắt hổ lộ ra vài phần lo lắng.
Chính hắn thì không sao, nhưng tiểu công chúa không thể chịu được ảnh hưởng sót lại. Nếu như không phải vì bảo vệ công chúa nên phân ra không ít lực lượng còn sót lại, hắn tuyệt đối có thể giết chết người này.
Một tử khí vô cùng lớn từ bên dưới truyền đến.
- Năm lần bảy lượt làm phiền chủ nhân, ngươi đáng chết!
Một giọng nói khàn khàn phẫn nộ truyền ra.
- Là... là bọn họ!
Trong lòng A Tráng chấn động. Lúc đầu hắn còn tưởng đám người đó là sát thủ của Khô Vinh quốc, sau đó không chú ý tới nữa, còn tưởng rằng những người này đã bị dư âm giết chết.
Thánh cấp!
Cơ thể bà lão chấn động:
- Các ngươi còn có cường giả Thánh cấp mai phục, nhiều người chết oan như vậy mà chờ tới bây giờ mới phái ra, con người ngươi đúng là quá thâm độc.
Bà lão oán độc nói.
Bà ta cũng không phải là thiên kiêu gì, chỉ là ỷ vào người cao to này phải bảo vệ người mới không kiêng nể như vậy. Bây giờ có hai ngự sử Thánh cấp xuất hiện, bà ta không khỏi suy tính tới đường lui cho mình.
Ở trong tiếng vong hồn rít gào thê lương, tiếng người oan ức ca hát, nơi này thật khủng khiếp, nơi này là lĩnh lực, đây là... Lĩnh vực Tử vong chi hồn.
A! A ~
Ầm ầm ầm, bầu trời tối sầm xuống.
Tử khí che trời lấp đất cuốn ra bốn phương tám hướng.
Gió mạnh thổi tới làm rừng rậm cũng phải cúi đầu, thổi cho trời đất mịt mù.
- Tử khí thật khủng khiếp!
Bà lão thét lên chói tai.
Tài nguyên của bộ lạc thượng cổ tương đối ít so với Cửu Thiên Thập Địa, cho nên ở bên kia muốn tấn thăng Thánh cấp hay Chuẩn Thần sẽ khó khăn hơn, cho nên phẩm chất ngự thú bình thường cũng đặc biệt cao.
Trên cơ bản, ngự thú thấp nhất cũng phải là phẩm chất Sử thi mới có khả năng tấn thăng Thánh cấp, Chuẩn Thần.
Ở Cửu Thiên Thập Địa có tài nguyên phong phú, yêu cầu đột phá Thánh cấp hay Chuẩn Thần cũng không cao lắm.
Ngự thú Tu Đằng Thụ Tôn của bà lão này chỉ là một con ngự thú Thánh cấp phẩm chất Hoàn mỹ.
Trong mắt A Tráng lộ ra sự chấn động. Hắn có thể cảm giác được tồn tại kia chưa đột phá Chuẩn Thần, bằng không một tay cũng có thể đập chết bọn họ. Nhưng hắn lại cảm giác được lĩnh vực của mình và bà lão này đều bị một lĩnh vực hệ tử vong lớn hơn bao phủ.
Lĩnh vực này còn cao cấp hơn lĩnh vực của bọn họ nhưng không phải là cao cấp trên phương diện pháp tắc. Pháp tắc không gian cũng thuộc về loại pháp tắc rất cao cấp, nhưng lĩnh ngộ của hắn ở trên phương diện pháp tắc không gian rất nông cạn, thậm chí còn không tính là da lông.
Lĩnh vực cao cấp đấu với lĩnh vực cấp thấp sẽ hình thành một loại cách thức nghiền ép bao trùm!
Sương mù màu xám tràn ngập mang theo sự lạnh lẽo và ẩm ướt.
- Vật nhỏ, ngươi muốn chạy đi đâu?
Giọng nói của A Ngốc chậm rãi vọng ra từ trong sương mù màu xám.
Bà lão bay rất lâu cũng không bay ra khỏi phạm vi của lĩnh vực, cuối cùng phát hiện chính mình lại bay quanh một chỗ. Bà ta biết mình không phải là đối thủ nên dứt khoát quỳ trên mặt đất:
- Đại nhân tha mạng! Ta bằng lòng cống hiến cho đại nhân, chỉ cầu xin đại nhân tha cho mạng chó của ta.
Đằng Tu Thụ Tôn cúi rạp đầu trên mặt đất.
A Ngốc chậm rãi đi ra khỏi sương mù màu xám, vong hồn diễm uy nghiêm đáng sợ dường như có thể xuyên thủng lòng người.
- Sao lại yếu thế... Ngươi yếu giống như một Đế cấp vậy.
A Ngốc khẽ thở dài.
Đây tuyệt đối là Thánh cấp yếu thứ hai mà nó từng gặp qua, con yếu thứ nhất đương nhiên chính là Liễu Ma.
- Đại nhân dạy dỗ rất đúng, ta không nên yếu như vậy.
Đằng Tu Thụ Tôn đột nhiên run rẩy, trong ánh mắt xuất hiện ánh sáng màu đỏ.
Nhìn thấy chủ nhân chịu sỉ nhục cầu xin một con ngự thú khác, lòng tự trọng mãnh liệt của Đằng Tu Thụ Tôn làm nó tiếp quản cơ thể của mình. Bỗng nhiên nó ngẩng đầu, đồng tử đỏ như máu nhìn chằm chằm vào A Ngốc, trên cây khô tách ra một lỗ thủng tối tăm, tựa như cái miệng của ác ma gào thét tê tâm liệt phế:
- Chủ nhân không cần làm như vậy, cho dù ta có chết cũng sẽ bảo vệ chủ nhân!!!
Hai mộc quyền cực lớn giơ lên cao, năng lượng rất khủng khiếp đang tập trung... Phốc phốc, một ngón tay xương trắng như tuyết xuyên thủng mi tâm của nó.
Đằng Tu Thụ Tôn tập trung năng lượng được một nửa lại tuôn ra, bịch một tiếng ngã xuống đất.
Một lão bà mặc bộ đồ màu đen ngắn ngủn kỳ quái từ trong thân thể của nó đi ra, còn không chờ bà ta nói gì đã bị sương mù màu xám rút sạch sinh mệnh lực.
- Quá yếu.
A Ngốc chậm rãi nói.
Xoay người, đi về sâu trong màn sương xám.
Sau lưng nó, một đầu Đằng Tu Thụ Tôn vong linh lặng lẽ từ trên thi thể đứng lên.
------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com