Nửa giờ sau khi Cao Bằng rời khỏi nơi này, một đạo bạch quang cắt ngang không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu quan sát mảnh chiến trường hỗn độn này.
- Nơi đây vừa mới phát sinh chiến đấu giữa hai vị Chuẩn Thần.
Thanh Bạch Thần Điểu trầm giọng nói.
- Đám người kia. . .
Đông Nam Trấn Phủ Sứ của Minh Ngọc quốc cưỡi trên lưng Thanh Bạch Thần Điểu, vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc đeo trên tay trái mình thì thào tự nói,
- Coi trời bằng vung! Càng ngày càng kiêu ngạo!
Lúc Minh Ngọc quốc mình còn chưa bạo phát chiến tranh với Khô Vinh quốc, những cường giả tán tu này, kể cả những vị Chuẩn Thần kia nào dám quang minh chính đại không một chút kiêng kị như vậy.
- Người đâu.
Đông Nam Trấn Phủ Sứ nói bằng giọng nghiêm túc:
- Điều động Ngự Sử Hệ Mộc, Hệ Thổ đến đây, khôi phục lại hoàn cảnh khu vực này.
. . .
- Chính là tên này.
Bàn Đại Hải lấy đồ ra khỏi Vô Tận Luân Hồi Mê Cung, chỉ vào một vật thể vẩn đục màu đỏ thẫm bên trong rồi thì thầm nói. Đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng chuyển động một cái, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
【 Tên quái vật】: Tàn thân của Ôn Dịch Chi Thần
【 Giới thiệu vắn tắt về quái vật】: Ẩn chứa ý chí và một chút thần lực của Ôn Dịch Chi Thần, có thể tạo thành hiệu quả lây nhiễm nhất định với quái vật dưới Thần linh.
Cao Bằng lại đặc biệt quan tâm đến Bàn Đại Hải, xác nhận Bàn Đại Hải không có bị lây nhiễm thì mới buông lỏng một chút, nhưng cũng không dám để bản thân và những ngự thú khác tùy tiện tiếp xúc với nó.
- Đại nhân tha mạng! Đại nhân, ta chính là thần.
Sau khi tàn thân của Ôn Dịch Chi Thần nhìn thấy Cao Bằng thì không thể chờ đợi được vội nói.
Cao Bằng do dự chốc lát, thú vị nhìn xem ngón tay gãy của Ôn Dịch Chi Thần.
Ôn Dịch Chi Thần hiểu rõ tâm tư những người này, bọn họ luôn ưa thích nịnh bợ lấy lòng các vị thần, cho dù là bán cả mạng thì bọn họ cũng đều cam tâm tình nguyện.
Dù cho có vài người mặt ngoài biểu hiện chẳng thèm ngó ngàng tới, nhưng chỉ cần sau khi biết đến thân phận của nó, lúc không có những người khác ở cạnh liền lập tức thay đổi thái độ, tìm cách lấy lòng nó.
A, nhân loại ~
Cao Bằng che cái mũi, thứ đồ vật này nhìn qua thật xấu.
- Bàn Đại Hải, ngươi ăn đi.
Tàn thân của Ôn Dịch Chi Thần:
- ?
- Đợi một chút, ta có một cái bảo tàng. Chỉ cần ngươi ký kết huyết khế với ta thì sẽ lập tức nói vị trí của bảo tàng kia cho ngươi biết. Đó là toàn bộ bảo vật ta góp nhặt được trong thời gian ta còn là thần linh.
Ôn Dịch Chi Thần nhanh chóng nói với Cao Bằng. Giọng điệu và ánh mắt vừa rồi của tên nhân loại này, không chút nào lòe loẹt hay cố tình làm ra vẻ.
Nó đột nhiên sản sinh hứng thú đối với tên nhân loại này.
- Cao Bằng, ngươi đừng nghe lời nó. Kẻ này chính là Ôn Dịch Chi Thần, hơn nữa còn là tàn thân của thần linh, trong cơ thể còn lưu lại chút ít thần lực. Loại thần lực đó là thứ phiền toái và vô cùng buồn nôn, nếu như ngươi không cẩn thận sẽ bị thần lực ô nhiễm, đến lúc đó sẽ gặp phiền phức lớn.
Bàn Đại Hải âm thầm thông qua huyết khế nói với Cao Bằng.
- Nghe theo lời ta đi, dứt khoát giết nó ngay! Chấm dứt hậu hoạ.
Bàn Đại Hải nói không chút cảm tình. Lúc này, nó cảm giác chính mình là một vị thần không có cảm tình, tâm ngoan thủ lạt.
Cao Bằng tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Bàn Đại Hải, trong ánh mắt cũng không có vẻ tức giận, sau đó âm thầm bàn bạc với Bàn Đại Hải,
- Ngươi có biện pháp nào lấy được ký ức về bảo tàng từ trong đầu nó hay không, nếu ngươi có thể lấy ra thì ta sẽ giao nó cho ngươi xử lý.
Rừng cây rậm rạp che đậy ánh sáng mặt trời, bóng râm che khuất Bàn Đại Hải, hai con mắt nhỏ như hạt đậu nành hiện lên một tia hung quang,
- Có, ngươi bảo A Ngốc phối hợp với ta.
. . .
Trong hư không lơ lửng một đoạn xương ngón tay trong suốt tĩnh lặng, lớp thịt phía trên đều đã bị ăn sạch. Bụng Bàn Đại Hải phồng lên giống như một quả khí cầu, trong miệng thỉnh thoảng la hét:
- Ăn quá no, ăn quá no, ta muốn nghỉ ngơi. Cao Bằng, lúc nào có việc cần thì hãy gọi ta.
Nói xong thân thể nhoáng một cái, chui vào bên trong một giọt nước biến mất không còn tăm tích.
Giọt nước bay bồng bềnh chui vào trong quần áo Cao Bằng rồi biến mất.
- Chủ nhân, ký ức của bản thân nó không quá hoàn chỉnh, rất nhiều ký ức đều là những mảnh vỡ. . . May mà bộ phận ký ức về bảo tàng kia vẫn tồn tại, chắc hẳn muốn dựa vào nó để đông sơn tái khởi.
A Ngốc nói với Cao Bằng.
- Vậy là tốt rồi.
Cao Bằng gật đầu.
- Ôn Dịch Chi Thần là một quái vật cấp bậc Hạ Vị Thần, không có Ngự Sử.
- Lại không có Ngự Sử?
Cao Bằng có chút kinh ngạc về điều này, quả thực không ngờ được.
- Đúng thế, Ôn Dịch Chi Thần là một quái vật tự tu luyện thành thần. Mặc dù nó không có ngự sử, nhưng có rất nhiều nhân loại bị nó chỉ huy. Nó từng thành lập một tôn giáo, cái tôn giáo kia đã từng phát triển đến quy mô rất lớn.
- Hiện tại thế nào?
- Bị ngự sử Thần cấp của Minh Ngọc quốc và Khô Vinh quốc liên thủ hủy diệt, đầu Ôn Dịch Chi Thần này cũng đã vẫn lạc vào lúc đó.
- Lúc ấy hai vị ngự sử Thần Cấp của Minh Ngọc quốc và Khô Vinh quốc đang chém giết lẫn nhau, Ôn Dịch Chi Thần tiến đến gần định đánh lén, nhưng sau đó lại bị hai vị ngự sử Thần cấp này liên thủ giết chết.
Thảm như vậy sao. . .
Cao Bằng có chút đồng tình với gia hỏa này.
Trước khi bị hủy diệt, đầu Ôn Dịch Chi Thần này cũng tích lũy được rất nhiều bảo tàng, trước đó hắn muốn dựa vào bảo tàng này để mê hoặc Cao Bằng.
Nhưng không biết bảo tàng còn lại bao nhiêu. . .
Tan đàn xẻ nghé, thần linh chết đi, bọn người kia còn có thể giãy dụa bao lâu?
Thứ tốt trong nhà sợ đã bị đám người Minh Ngọc quốc và Khô Vinh quốc tranh giành không còn bao nhiêu.
Hai lão già này cũng không tốt đẹp gì.
Cao Bằng nghe A Ngốc ở bên cạnh thuật lại cũng thấy thú vị, thậm chí không nhịn được cười ra tiếng.
Hai tên ngự sử kia đánh nhau là giả, chỉ là muốn dẫn xuất hắn lộ diện mới là thật.
Đầu Ôn Dịch Chi Thần này ngu ngốc mắc lừa, đến chết vẫn làm một con quỷ hồ đồ.
- Lộ trình đến chỗ đó cách nơi này khoảng bao lâu?
A Ngốc ngẫm lại:
- Thời kì Ôn Dịch Chi Thần đỉnh phong thì đại khái chỉ cần ba canh giờ.
A Ngốc nói tiếp:
- Bằng tốc độ nhanh nhất của Long Nghĩ để tính toán, chắc cần đến thời gian một tuần.
Như thế quá lâu, Cao Bằng cảm thấy đáng tiếc. Nếu như gần hơn thì Cao Bằng muốn thừa dịp hai ngày này đi một chuyến sau đó trở về.
Qua năm ngày, trong khách sạn ở Vẫn Tinh thành, chỉ có bảy người xuất hiện trong sân.
- Chắc bọn họ có việc nên chậm trễ.
Bắc Tiểu Mễ do dự nói.
- Vậy đợi bọn họ thêm một đêm.
Cao Bằng không nói gì thêm, trở lại gian phòng của mình đóng cửa lại.
- Nếu như hừng đông ngày mai vẫn chưa về, vậy cũng không cần đợi thêm nữa.
Giọng nói Cao Bằng vang lên từ sau cánh cửa phòng vừa đóng lại.
Sáu người quay hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không ai nói gì.
Sáng sớm hôm sau, trong sân vẫn chỉ là bảy người kia.
Bạch Hải Huyền lắc đầu thở dài, hắn cũng có thể lý giải được ý nghĩ của những người khác.
Một mực ở bên cạnh Cao Bằng tuy rằng an toàn, nhưng theo ý nghĩa nào đó thì thiếu một ít tự do.
Có người lòng dạ cao ngạo, tất nhiên muốn tự mình ra ngoài lang bạt.
- Đi thôi, chúng ta khởi hành đến Nham thành.
Cao Bằng nói ra một cái tên mà bọn họ chưa ai từng nghe qua.
Đương nhiên, không rõ ràng lắm cũng là điều bình thường.
Nham thành nằm ở phía tây của Minh Ngọc quốc, hiện tại bọn họ đang ở vùng biên giới đông nam của Minh Ngọc quốc, hai nơi có khoảng cách rất xa nhau.
Đầu Ôn Dịch Chi Thần kia sáng lập giáo phái ngay tại phụ cận Nham thành.
Cao Bằng tất nhiên sẽ không giải thích nguyên nhân cho bọn hắn, bọn họ cũng thông minh không có hỏi thăm.
. . .
Hoàng Cung của Minh Ngọc quốc, bên trong một tòa cung điện, một vị phu nhân khí chất ung dung đang ôm lấy thiếu nữ, trong giọng nói tràn đầy vẻ đau lòng và cưng chiều:
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. Con gầy quá, phụ hoàng nhẫn tâm của con cứ nhất định phải để con đi hòa thân, tên thái tử Khô Vinh quốc kia cũng là một đồ quỷ đoản mệnh, may mà con chưa có gả đi.
---------------------------------------
Dịch : ND
Beta: B
Team : MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com