Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Sư đầy vẻ nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào bình nhỏ trước mắt.
- Qua đây... Các ngươi qua đây...
Sâu bên trong đầm lầy truyền đến giọng nói đứt quãng.
Tịch Sư giống như trút được gánh nặng, làm một con sư tử nhỏ kiêu ngạo mà bảo nó ăn đồ từ trong miệng người khác nhổ ra thì thật sự đã làm khó nó rồi.
- Cao Bằng, hình như có ai đó đang kêu chúng ta, chúng ta đi qua xem thử đi.
Tịch Sư vội vàng nói.
Cao Bằng cũng không vạch trần con sư tử nhỏ kiêu ngạo này, hắn mỉm cười rồi dẫn theo một đám ngự thú đi sâu vào bên trong theo hướng của giọng nói phát ra.
Bọn họ đi đại khái ba mươi mấy cây số, giọng nói cũng càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cuối cùng, Cao Bằng nhìn thấy một cái cây màu trắng.
Một cái cây lớn mọc lẻ loi ở giữa đầm lầy, cành cây trắng như ngọc, đối xứng chỉnh tề, ở trên ngọn cây có một cái lông xù màu tím.
Dường như nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, đầu của quái vật đứng ở trên ngọn cây xoay tròn 180°.
Nó giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào đám người Cao Bằng, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ lạ.
- Các ngươi rốt cuộc đã tới rồi.
Trong ánh mắt Đại Tử lộ ra vài phần nghi ngờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là tròng mắt lớn kia!
Đứng ở trên cây là một con cú mèo màu tím, cả người nó đều là màu tím, thậm chí mắt cũng màu tím.
Nghe con tiểu ngô long đáng yêu này kêu lên đầy ngạc nhiên, con cú mèo khẽ cười nói:
- Các ngươi không cần khẩn trương, trên thực tế ta vẫn luôn biểu hiện thiện ý của mình. Ngay từ khi mới bắt đầu, ta đã nhắc nhở các ngươi phải cẩn thận tiểu tử kia.
Cao Bằng không bị vẻ bề ngoài của con cú mèo này lừa bịp, hắn nhìn chằm chằm vào nó. Đây là một tồn tại có mức độ nguy hiểm không kém hơn Thương Bạch Chi Oán, nó tạo cho Cao Bằng cảm giác rất nguy hiểm.
Khi Cao Bằng cố gắng mở to hai mắt muốn kiểm tra thuộc tính của nó, lại chỉ có thể nhìn thấy một đoàn con số và ký tự mơ hồ.
【 Tên quái vật 】: Tử Sắc Tinh Thần · Khủng Cụ Chi Nhãn
【 Đẳng cấp quái vật 】: ? ? ?
... #%@¥%¥...
Tất cả đều là một đoàn hỗn loạn!
Cao Bằng chợt biến sắc.
Chỉ khi gặp phải quái vật có thực lực vượt xa trình độ của hắn bây giờ mới xuất hiện loại tình huống này.
Đã rất lâu hắn rồi chưa từng gặp qua tình huống này,
Con Thương Bạch Chi Oán vừa rồi cấp 100 cũng bị hắn nhìn thấu thuộc tính, vậy giải thích duy nhất chính là đẳng cấp của con quái vật trước mắt này còn cao hơn Thương Bạch Chi Oán.
Đây là một vị Thần linh!
- Ta không có ác ý với ngươi nên không cần nóng vội, trên thực tế ta không có chút uy hiếp nào đối với các ngươi.
Nói xong, con quái vật trước mắt này và cả cái cây dưới thân nó di chuyển về phía đám người Cao Bằng.
Ào ào.
Chính giữa thân cây hoàn toàn hướng về phía trước, trên đó lộ ra từng đoạn với vết rạn đáng sợ.
Cao Bằng ý thức được gì đó, trong mắt lộ ra chút chấn động.
Dưới thân quái vật không phải là cây, mà là một bộ xương cực lớn không có máu thịt, không có nội tạng.
- Tự giới thiệu mình một chút, ta là Tử Sắc Tinh Thần, nhưng ta càng thích bọn họ gọi ta là Khủng Cụ Chi Nhãn.
Bộ xương trắng di chuyển về phía trước hai bước, tới gần đám người Cao Bằng.
- Ta là thần của bộ lạc Lê.
Tử Sắc Tinh Thần cúi người xuống, vị trí lông xù của con cú mèo chỉ là từ cổ của nó lên trên đầu.
- Ngươi không phải người của bộ lạc Lê, nhưng tiểu tử vừa rồi đi cùng ngươi có khí tức của bộ lạc chúng ta.
Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến Chu Quái hình như đã bị Thương Bạch Chi Oán biến thành khôi lỗi, biểu tình trên mặt có chút vi diệu.
- Đây là số mạng của nó.
Tử Sắc Tinh Thần ngẩng đầu ngước mắt nhìn mây đen trên đỉnh đầu, thì thào tự nói.
- Bộ lạc Lê mới xuất hiện vào 39,546 năm trước, kết thúc vào mười năm trước.
Nó dừng lại một chút:
- Đó là số phận của bộ lạc chúng ta, ngươi không cần lo lắng ta sẽ bởi vậy mà giận chó đánh mèo.
Tử Sắc Tinh Thần chậm rãi nói.
- Thế gian này không có bộ lạc nào vĩnh viễn tồn tại, cũng không có Thần linh vĩnh viễn tồn tại. Luân hồi là chính số mệnh của tất cả.
- Ngươi là hậu nhân của đồng tộc đã rời khỏi Cửu Thiên Thập Địa năm đó đúng không.
Tử Sắc Tinh Thần nhìn chằm chằm vào Cao Bằng:
- Ta có thể cảm nhận được khí tức huyết dịch đồng tộc trên người ngươi.
- Mười năm trước đã có chuyện gì xảy ra?
- Mười năm trước phát sinh một trận tai họa lớn. Năm đó sau khi phát động chiến tranh với dị tộc thất bại, một phần tộc nhân rút khỏi Cửu Thiên Thập Địa, nhưng người của dị tộc theo đuổi không dừng muốn chém tận giết tuyệt, cho nên chúng ta phải để lại một nhóm người.
Tử Sắc Tinh Thần nói ra bí mật cay đắng được ẩn giấu trong lịch sử năm đó.
- Năm đó, các bộ lạc điều ra một phần tinh nhuệ đi chặn phía sau, nhưng trong lúc chiến đấu chúng ta liên tục thất bại, phải tháo chạy. Ngự sử trong tộc từ Thần cấp trở lên bị tử thương vô cùng nghiêm trọng, còn có một vài người đã đầu hàng dị tộc chỉ mong được sống sót...
Tử Sắc Tinh Thần nói liên tục.
- Trên thực tế, sau khi thua cuộc đại chiến năm đó, dị tộc nhân vì tranh đoạt lợi phẩm đã tiêu hao phần lớn tinh lực của bọn họ, thật sự tiếp tục đuổi giết chúng ta chỉ là số ít thuộc phái chủ chiến mà thôi.
- Sau đó dưới sự can thiệp của bốn Tướng Thần, dị tộc nhân cuối cùng lui quân, chúng ta cũng ẩn nấp ở Nam Hoang này, tiếp nối từng đời. Chẳng qua là chiến tranh năm đó làm cho ba lão già chúng ta bị tổn thương nặng nề, nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Ánh mắt Tử Sắc Tinh Thần phức tạp nói.
- Ta biết về bốn Tướng Thần.
Bàn Đại Hải thông qua huyết khế nói với Cao Bằng.
- Đó là bốn Thần linh rất nổi danh ở Cửu Thiên Thập Địa, ít nhất cũng là tồn tại có thần lực thượng đẳng trở lên.
- Những tộc nhân còn lại của chúng ta cũng an cư ở Nam Hoang này, và thành lập bộ lạc Lê bây giờ.
Tử Sắc Tinh Thần chậm rãi nói.
- Ngươi là đội tiên phong được bên kia phái tới, có phải các bộ lạc muốn quay về không?
Tử Sắc Tinh Thần có chút xúc động:
- Bên các ngươi có bao nhiêu vị ngự sử Thần cấp? Nếu như không có một trăm vị ngự sử Thần cấp trở lên thì tốt nhất không nên phát động chiến tranh với dị tộc, bằng không phần thắng sẽ không quá lớn.
Một trăm vị...
Ba bộ lạc đỉnh cấp có che giấu ngự sử Thần cấp hay không thì Cao Bằng không biết, nhưng cho dù có cũng cách con số một trăm này rất xa.
- Thương Bạch Chi Oán chỉ có Chuẩn Thần, sao nó có thể đánh đuổi Thần linh ngài được?
Cao Bằng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.
Tử Sắc Tinh Thần im lặng rất lâu.
Sau đó nó xoay người lại, bộ xương cao lớn, lởm chởm giống như một ngọn núi lung lay sắp đổ, con ngươi màu tím tối tăm nhìn chằm chằm vào Cao Bằng rất lâu mới trầm giọng nói:
- Ta vẫn luôn chờ đợi tộc nhân trở về.
- Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn cẩn thận, thậm chí không dám hoàn toàn nghỉ ngơi, chỉ sợ một ngày nào đó mình hoàn toàn ngủ rồi không tỉnh lại được nữa. Ta cần phải sống, ta nên giữ lại một giọt máu cuối cùng cho những anh hùng năm đó, ta không phải sống vì mình mà sống vì cả bộ lạc. Ngươi có hiểu được trong lòng ta đau khổ tới mức nào không? Con kia Thương Bạch Chi Oán cường đại khác thường, đã tiếp cận tới thần linh rồi. Nếu như giết chết nó, ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Cao Bằng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng từ trong những lời nói của Tử Sắc Tinh Thần nghe ra được ba chữ... Ta sợ chết.
Tử Sắc Tinh Thần nhìn chằm chằm vào Cao Bằng, chú ý tới vẻ mặt của hắn:
- Ngươi cảm thấy ta làm có đúng không?
---------------------------
Dịch: ND
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com